Quá Khứ
Chương 163: Quá Khứ
Sunny nhìn chăm chú Caster với biểu hiện âm u. Bất chấp cái nụ cười thân thiện và giọng nói an ủi, cậu biết rõ tên Truyền Nhân đẹp trai này đang có ý định gì.
Dù sao thì cậu sinh ra và lớn lên ở ngoại ô.
Caster đã nói "Tôi sẽ giúp cậu."
Nhưng thứ hắn muốn nói là "Tao sẽ nắm thóp mày."
Vì không có lợi thế nào lớn hơn một bí mật trọng đại. Sự giúp đỡ của hắn sẽ có cái giá của nó.
Nhưng thật sự thì Sunny có lựa chọn nào khác? Trừ khi cậu chuẩn bị chiến đấu và giết Caster ngay ở đây và ngay bây giờ, khiến tên nhân chứng duy nhất của tội ác của cậu yên lặng mãi mãi, cậu không thể từ chối.
Cậu chỉ phải qua được vụ này, từng bước một.
Sunny nặn ra một nụ cười.
"Cảm ơn, Caster. Tôi sẽ không...quên."
Rồi, cậu liếc về cái xác nằm dưới chân và lùi lại, tránh thoát vũng máu đang chảy đến gần. Gương mặt vẫn bình tĩnh, nhưng một cơn run rẩy nhỏ đến không thể nhận ra lan ra khắp cơ thể cậu.
"Vậy...chúng ta làm gì bây giờ?"
Tên Truyền Nhân kiêu hãnh lưỡng lự, rồi nói bằng giọng trầm trọng:
"Trước hết, chúng ta không thể để ai khác thấy cậu như vầy. Chờ đây một chút. Tôi sẽ mang thứ gì đến cho cậu lau chùi bản thân."
Sunny thở dài. Cậu thật sự không muốn ở gần Harper, nhưng Caster nói đúng. Đi lại với máu nhuộm đầy người là một ý tưởng tồi tệ.
"Rồi sau đó?"
Caster chần chừ.
"Rồi chúng ta phải giải quyết cái xác. Nhưng...sẽ không dễ để không bị phát hiện, nếu không phải bởi những người khu ổ chuột, thì bởi những tên Hộ Vệ. Nhưng đừng lo...tôi sẽ nghĩ ra gì đó. Cứ đợi tôi quay lại."
Sunny chần chừ, tự hỏi có tin tưởng được tên Truyền Nhân này. Có gì ngăn hắn quay lại với một đám đông? Nhưng không. Có Sunny trong túi sẽ có ích hơn cho Caster là hoàn toàn loại bỏ cậu.
Dù vậy, cậu vẫn cử cái bóng để theo dõi tình hình sau khi tên đẹp trai này rời khỏi.
Ở một mình với bộ xác, Sunny thở dài và ngồi trên sàn nhà, tựa lưng vào bức tường yếu ớt của căn nhà nhỏ. Cậu quá mệt mỏi.
Đêm đang dần đến với khu đổ nát, nhấn chìm mọi thứ trong hắc ám dễ chịu. Đương nhiên, cậu vẫn có thể nhìn thấy cái xác đẫm máu nằm bất động trên sàn đá bên cạnh. Lần đầu tiên, Sunny ước gì mắt cậu không có khả năng nhìn trong bóng tối.
Mắt Harper vẫn mở to, chăm chú nhìn cậu với ánh mặt buộc tội.
'Tao...tao sẽ mãi bị kẹt với mày, phải không?'
Không cần nhìn trong Hồn Hải, Sunny biết rằng một cái bóng mới đã tham gia vào đội quân yên lặng của những sinh vật cậu đã giết.
Cậu chỉ có thể chờ đợi.
Thời gian bò qua chậm chạp.
Mất Caster một lúc lâu để gom tất cả mọi thứ cần thiết mà không khiến người khác nghi ngờ. Hắn phải tránh né những cặp mắt soi mói và lãng phí nhiều thời gian trò chuyện với những kẻ liên tục muốn hút sự chú ý của hắn. Vào một lúc, kể cả Cassie cũng nói chuyện với hắn:
"Này, Caster. Cậu có thấy Sunny ở đâu không?"
Cách xa căn nhà của họ, ngồi trên sàn nhà gần cái xác của một tên trẻ tuổi cậu vừa giết, Sunny mỉm cười u ám và lắng nghe thử tên Truyền Nhân sẽ đưa ra cái cớ gì cho sự vắng mặt của cậu.
Sau một lúc, suy nghĩ của cậu bắt đầu lang thang. Cậu nghe thấy tiếng nước mưa rơi trên đá bên ngoài và nhăn mặt. Mưa luôn khiến tâm trạng cậu tồi tệ.
Vì nó, Sunny luôn bị gợi nhớ lại quá khứ.
Không như Nephis, người mà quá khứ phủ đầy bí ẩn và như muốn hét lên nó là bi kịch, cậu đến từ một nền tảng đơn giản hơn. Câu chuyện của cậu thì buồn chán hơn là bi kịch. Một câu chuyện tầm thường về những người xấu số sống cực khổ và cay đắng trong một thế giới đang chết dần.
Bố mẹ Sunny đều là người làm công bình thường. Họ nghèo, nhưng không đến nổi cơ cực. Bố cậu là một trong vô số những người bảo dưỡng rào chắn bên ngoài thành phố. Mẹ cậu thì làm việc cho một công ty dưới lòng đất chế tạo những hệ thống lọc không khí. Cùng với nhau, thu nhập của họ vừa đủ chi trả một căn phòng nhỏ ở một trong những tổ ong người ở ngoại ô.
Vài tháng sau khi em gái cậu, Rain, ra đời, khi Sunny khoảng bốn tuổi, bố cậu bị giết trong một tai nạn công việc, cũng không phải vụ việc hiếm thấy với những công nhân bảo dưỡng của thành phố. Ba năm sau đó, mẹ cậu mắc bệnh và rồi cũng qua đời. Những công nhân xí nghiệp như mẹ thường bị bệnh và chết vì điều kiện khắc nghiệt, nên kết quả đó cũng không xem là hiếm.
Sunny và Rain được gửi đến trung tâm chăm sóc trẻ em của chính phủ. Em gái cậu nhỏ tuổi và dễ thương, nên cô cũng đã được nhận nuôi. Nhưng còn Sunny, lớn tuổi hơn và có "vấn đề hành vi", khiến cậu hoàn toàn không ai muốn. Sau vài năm nhảy từ nhà nhận nuôi này đến nhà nhận nuôi khác, mỗi cái lại tồi tệ hơn cái trước, cậu cuối cùng cũng có thể bỏ chạy và học cách sinh tồn trên những con đường ở ngoài thành phố.
Trên những con đường đó, có rất nhiều những đứa trẻ như cậu, phải làm đủ thứ đáng kinh tởm mỗi ngày chỉ để sống thấy thêm một bình minh. Nhưng mà, kể cả vậy, đa số chúng không sống lâu. Cần một dạng sinh vật rất đặc biệt để có thể sống sót ở đó.
Sunny là một sinh vật như vậy.
Một phần là hoàn toàn ăn may, một phần là nhờ cậu thông minh. Nhưng chủ yếu là vì cậu có mục đích. Sunny không cho phép bản thân chết trước khi tìm đến em gái mình.
Bằng cách nào đó, cậu đã tự thuyết phục bản thân rằng cô bé đang đợi cậu tìm đến và giải cứu nó. Một ngày, họ sẽ lại sống vui vẻ với nhau, như một gia đình, cùng nhau. Cái mục tiêu lệch lạc đó giữ cậu sống nhiều hơn mọi thứ khác.
...Đương nhiên, nó cũng không có kết đẹp.
Không có thứ gì trên thế giới chết tiệt này kết thúc có hậu cả.
Ngồi cách vũng máu người vài centimet, Sunny bật cười và chà chà mặt.
Liệu kết thúc có hậu có tồn tại?
'Thằng khốn nạn kia làm gì lâu vậy?'
Mặc dù cậu biết chính xác Caster đang ở đâu và đang làm gì.
Hiện tại, hắn đang giơ tay lên để mở cánh cửa của căn nhà nhỏ của Harper.
Sunny mệt mỏi đứng dậy và rũ bỏ sự nặng nề của kí ức.
Nhớ lại quá khứ thì được gì chứ? Cậu phải sống sót cho tương lai...
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 177 |