Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Treo Mép Vực

Phiên bản Dịch · 1473 chữ

Chương 199: Treo Mép Vực

'Chết tiệt!'

Nhảy vào vực thẳm tăm tối không đáy, Sunny thoáng hối hận mọi quyết định trong đời dẫn đến hiện tại.

Làm sao cậu lại rơi vào cảnh này? Đời cậu đi sai từ lúc nào?

Nhưng mà, không có thời gian để tự kiểm điểm. Cậu vẫn chưa sẵn sàng thấy cuộc đời chiếu lại trước mắt.

Có những vấn đề cần phải làm hơn ngay lúc này.

Trước khi đà nhảy tiêu tan, Sunny triệu hồi Gai Rình Mồi. Khi cây dao găm tam giác hiện ra trong tay cậu, cậu đã chuẩn bị rơi xuống. Không lãng phí thời gian, Sunny ném nó bằng tất cả sức lực, cùng lúc cũng cử cái bóng từ tay cậu bọc lên lưỡi cây kunai.

Cây kunai lóe lên trong bóng tối của hang động dưới lòng đất, bay qua cái vực rộng, và đâm vào mặt đá cứng ngắc bên kia. Nhờ có sự cường hóa của cái bóng, nó đâm sâu vào tường đá.

'Ngon!'

Một giây sau, sợi dây vô hình liên kết Gai Rình Mồi và cổ tay Sunny căng lên, tay cậu đột ngột bị giật về phía trước. Nắm lấy giữ mạng, Sunny vung trong hắc ám với tốc độ phi thường. Đằng sau cậu, vài chục bộ xương rơi xuống vực, mỗi giây lại có nhiều kẻ bị đẩy xuống hơn nữa.

Nhưng mà, cậu đã cách xa bọn chúng.

'Ha! Đi chết đi mấy thằng khốn!'

Vài giây sau, tất cả sự hài hước bị đập ra khỏi người cậu bởi một đợt va chạm với mặt đá cứng ngắc. Sunny cố tiếp êm hơn một chút, nhưng vẫn đau điên người. Xương cậu rên rỉ, muốn gãy mất.

Vài cái quả thật đã bị gãy.

Sunny say sẩm vài giây. Khi cậu tỉnh táo lại, thì cổ tay đau điếng, sợi dây vô hình cắn sâu vào da cậu. Rít lên, Sunny nắm lấy sợi dây mỏng bằng tay còn lại để bớt đi áp lực.

Rồi, cậu nhìn lên.

Trên cậu khoảng mười mét, năm gương mặt tái nhợt ló ra khỏi mép vực. Trên mặt họ là những biểu hiện kinh dị, hoảng hốt, và không tin tưởng nổi.

'Ồ. Đúng rồi. Họ đâu có biết về món Ký Ức này của mình.'

Với những người đồng đội, cái chiêu trò tuyệt vọng của cậu chắc là trông giống như...tự sát. Trong mắt những người không biết về ma thuật bí mật của Gai Rình Mồi, thì Sunny nhìn như là chạy lấy đà rồi nhảy vào vực thẳm, chỉ để biến mất trong sự hắc ám của nó mà không để lại dấu vết.

Giống như cậu đã lựa chọn hi sinh tính mạng để cho mọi người có cơ hội chạy thoát. Việc mà một anh hùng ngu đần sẽ làm.

'Đám người này có quen mình không vậy? Đời nào mình lại làm chuyện tào lao như vậy...'

Lúc lắc qua lại trên sợi dây vô hình, Sunny gắng gượng lồng ngực đau đớn và hét lên:

"Này đám ngu ngốc! Tôi ở dưới này!"

Chậm rãi, bốn trong năm gương mặt cúi đầu để nhìn xuống dưới vực. Biểu hiện của họ khá là buồn cười.

Cassie thì chỉ nghiêng đầu.

...Nhưng gương mặt cô ta cũng vô giá.

Cười nhếch mép, Sunny bắt đầu leo lên. Vì sợi dây của Gai Rình Mồi có thể thoải mái thay đổi chiều dài của nó, cậu ra lệnh cho nó ngắn lại và dễ dàng được nó kéo lên, đôi lúc cậu đạp nhẹ lên bức tường dựng đứng của vực thẳm để khiến quá trình nhanh hơn.

Không lâu sau đó, cậu leo qua khỏi mép vực và bò lên mặt đất lạnh lẽo, thở dốc nặng nề.

Những người còn lại trong tổ đội chỉ nhìn cậu chằm chằm.

"...Gì?"

Effie là người đầu tiên lên tiếng:

"Ờ...mừng vì cậu còn sống, Sunny. Nhưng mà...cái quái gì vậy? Làm sao cậu làm được?"

Cậu đơn giản ném cái kunai cho cô. Khi nữ thợ săn cúi người định nhặt nó, Sunny kéo lấy sợi dây vô hình và khiến cây phi tiêu bay ngược về tay mình.

"Ồ, việc đó? Dễ như ăn bánh. Không gì mà một cây dao và một sợi dây không thể giải quyết...đại khái là vậy."

Cậu quyết định giấu diếm việc quần cậu suýt bẩn trong vài khoảnh khắc giữa lúc nhảy ra khỏi mép bên kia và thành công khiến Gai Rình Mồi găm vào mặt đá bên này.

Effie chớp mắt vài cái, rồi chậm rãi đứng thẳng lưng.

"...Ký Ức ngầu đó. Cậu kiếm nó từ đâu?"

Sunny hủy đi cây kunai và mệt mõi quơ tay.

"Cô biết đám quái vật giống nhím trong thành phố? Tôi nhận được từ một trong số chúng."

Và như vậy, những người khác để cậu yên. Họ cũng mệt mỏi và đau đớn muốn chết. Ai cũng cần phải nghỉ ngơi và băng bó vết thương.

Nephis di chuyển định chữa trị cho họ, nhưng bị Effie cản lại. Nữ thợ săn u ám lắc đầu.

"Chưa. Còn một chướng ngại cuối cùng nữa. Chúng ta sẽ cần cô ở trạng thái tốt nhất."

Ngôi Sao Thay Đổi liếc sang, lưỡng lự vài giây, rồi ngồi xuống lại. Ngoài này, lời nói của người tìm đường là luật. Nếu Effie nói Nephis cần phải giữ sức, thì cô phải vâng lời.

Sunny quá kiệt sức để quan tâm. Cậu biết rằng bản thân sẽ không chết vì thiếu máu nhờ Dệt Máu, và nhiêu đó là đủ ngay lúc này.

Cậu chỉ muốn nghỉ ngơi.

Một thời gian sau, cậu nghe thấy tiếng sột soạt và ngước lên nhìn thấy Kai ngồi gần cậu. Vị cung thủ duyên dáng nhìn quá đẹp và quá gọn gàng với một người mà vừa sống qua sự hỗn độn y hệt họ, nhưng Sunny bắt đầu cho rằng cái tính chất đáng ghét này là thứ gì đó mà cậu sẽ phải học cách chấp nhận.

Có lẽ Kai có cái Thuộc Tính kì lạ gì đó mà khiến hắn trông bảnh bao bất chấp hoàn cảnh.

Nhìn tên trẻ tuổi đẹp trai, Sunny thở dài và nói:

"Chào, Night. Cậu sao rồi?"

Kai gãi sau đầu và trả lời

"À...vẫn ổn, chắc vậy. Vừa nãy căng thẳng thật nhỉ?"

Sunny gật đầu.

"Ừ. Vậy...có chuyện gì?"

Cung thủ duyên dáng chần chừ một chút.

"Thật ra cũng không có gì. Tôi chỉ muốn nói ba việc với cậu."

'Đúng là gã kì lạ.'

"Ồ? Được thôi, nói đi."

Kai nhìn cậu đăm chiêu và nói

"Ừ thì, trước tiên, tôi hoàn toàn hiểu được cậu có ý là gì khi nói bản thân bị điên. Vì cú nhảy đó của cậu...quả thật điên rồ!"

Sunny cười khúc khích.

"Chắc vậy. Nhưng tôi vẫn còn sống, phải không?"

Cung thủ gật đầu và mỉm cười với cậu.

"Một việc nữa tôi muốn nói là tôi cũng hiểu làm thế nào cậu sống sót được nhiều tháng trong di tích. Kiếm thuật của cậu...tôi chưa từng thấy thứ gì như nó. Tôi cho rằng có rất ít người ở Thành Phố Hắc Ám có thể sống sót một trận chiến với cậu. Nên, mọi thứ trở nên hợp lý rồi."

Sunny không biết nên cảm thấy như thế nào về lời khen tặng đó. Một mặt, được người khác công nhận cho thứ mà cậu đã bỏ ra rất nhiều công sức cảm giác rất tốt. Mặt trái lại, cậu thà bị xem là một kẻ hèn yếu ớt.

Nó khiến việc giết mấy kẻ ngu ngốc dễ hơn nhiều.

Cậu nhún vai.

"Cảm ơn, chắc vậy. Việc thứ ba?"

Kai im lặng một lúc lâu, như thể tìm đúng ngôn từ. Cuối cùng, hắn lắc đầu và cẩn thận nói

"Ừm. Về cú nhảy đó...cậu còn nhớ là tôi biết bay, phải không? Nên tôi đã có thể mang cậu bay qua vực thẳm, không vấn đề. Nên, ờ...sao cậu làm vậy?"

Sunny nhìn hắn chăm chú trong sự yên lặng, một biểu hiện không thể đọc được trên mặt cậu.

'...Chết tiệt.'

Nói thật, trong tình huống hỗn loạn đó, cậu đúng là đã quên chi tiết mấu chốt này.

Sau một lúc lâu im lặng ngượng nghịu, Sunny mở miệng và nói bằng giọng bằng phẳng:

"Ồ, cậu biết đó. Chỉ là vào lúc đó, nó có vẻ là ý tưởng tốt."

Kai chớp mắt và cho cậu một ánh mắt kì lạ.

"Ý...ý tưởng tốt?"

Sunny hắng giọng, rồi lườm tên trẻ tuổi có duyên kia.

"Nó đã thành công, không phải sao? Nên...đừng bao giờ nhắc về nó nữa...mãi mãi. Được chứ?"

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 185

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.