Cái Chết Của Mimic
Chương 427: Cái Chết Của Mimic
(Mimic: Kẻ Mạo Danh, quái vật ngụy trang thành vật dụng hàng ngày)
Đá Vặn Vẹo bay lên cao hơn, và trong lúc nó làm vậy, lực lượng đè nén khủng khiếp tấn công hai sinh vật đang bị đè trên bề mặt nó, giữa họ chỉ khoảng chục mét đá hắc ám.
Cái rương cứng cáp to đùng trông không quá ổn. Gỗ của nó đang chậm rãi mất màu, những dải kim loại củng cố nó xuất hiện vài mảng gỉ sét. Trông như thể sinh vật kia mắc phải một căn bệnh tồi tệ. Theo một cách thì đúng là như vậy...dù sao thì, Lời Thề Vỡ hiện đang tiêu diệt linh hồn nó từng chút một.
Sunny thì cũng không khá hơn là mấy.
Cậu nằm trên mặt đá cứng ngắc, nhìn về phía bầu trời tàn nhẫn, chật vật để thở và chịu đựng cơn đau. Bộ giáp đẫm máu, và cánh tay gãy đè chặt vào ngực. Gương mặt tái nhợt như xác chết, gần như cùng màu với Tháp Ngà tráng lệ mà đang lơ lửng cao trên trời, phủ bởi lớp mây trắng nhất.
Mọi hơi thở đều là tra tấn.
Sunny biết bản thân sẽ không chết vì mất máu nhờ Dệt Máu, nhưng những vết thương đó vẫn cần được chăm sóc. Nhất là xương gãy rất cần được chú ý. Nghiền Ép hóa ra lâu đến bi kịch, không cho cậu cơ hội làm vậy.
Ừ thì, không hẳn là bất ngờ.
Sợi xích duy nhất mà liên kết Đá Vặn Vẹo với phần còn lại là dài hơn đa số, có nghĩa là hòn đảo nhỏ này sẽ dâng lên rất, rất cao. Cao hơn Sunny từng đến ở vùng đất chết chóc, kì lạ này.
Nghiền Ép không chỉ sẽ kéo dài lâu hơn, mà nó còn sẽ khủng khiếp hơn nhiều những trải nghiệm trước đó của cậu. Hiện tại, những tiếng đồng hồ khổ sở mà cậu đã chịu đựng cùng với Bậc Thầy Roan vài ngày trước có vẻ dễ chịu như là đi dạo trong công viên vậy.
Bây giờ, có vẻ như cậu đang chậm rãi bị đè ép bởi trọng lượng của thiên đường.
Sunny chỉ còn sống nhờ việc cậu không cần phải che giấu năng lực của bản thân nữa, mà có thể dùng mọi khả năng không kiềm chế. Không như ngày cậu gặp phải vị kị sĩ griffin ấn tượng kia, cả hai cái bóng đang quấn chặt người cậu, cường hóa sự bền bỉ gấp ba lần. Vì lý do đó, cậu không bị biến thành vũng máu nhớp nháp. Mặc dù quả thật có cảm giác cậu sắp sửa biến thành như vậy...
Nếu nó thật sự trở nên không chịu nổi, cậu vẫn có thể biến thành bóng và chờ đợi phần tồi tệ nhất của Nghiền Ép trôi qua hoặc là cố bỏ trốn đến sợi xích thiên đường trước khi cạn kiệt tinh túy. Vì cậu đã dùng từ nãy đến giờ kiên nhẫn tuần hoàn nó thông qua cơ thể của Rắn Linh Hồn, hiện tại đã có một lượng đáng kể trong tâm cậu.
Vì hóa ra chỉ có phần trên của kho báu là thật, cậu bây giờ có nhiều lựa chọn hơn...nhưng mà, tất cả đều yêu cầu phải thiêu đốt một lượng tinh túy để quay trở lại xuyên qua đàn Sâu Xích. Vấn đề đó càng nghiêm trọng với việc Đá Vặn Vẹo sắp bị hủy diệt, có nghĩa là cậu không thể mạo hiểm đi đi về về từ Thành Thị và đây. Cậu phải mang chiến lợi phẩm của mình đi khi hòn đảo vẫn còn liên kết với phần còn lại của Đảo Xiềng Xích.
Vì lý do đó, Sunny đang cố chịu đựng càng nhiều nghiền ép nhất có thể trước khi biến thành bóng.
...Cậu cũng không quên cái cách kì lạ mà trực giác cậu đã phản ứng với hòn đảo đang chết này. Trước khi gánh nặng của Nghiền Ép trở nên quá mức, cậu cử một cái bóng đi dò xét toàn bộ nơi này, tìm kiếm bất cứ thứ gì mà có thể đủ quan trọng để ảnh hưởng đến những sợi chỉ định mệnh.
Nhưng mà, hoàn toàn không có gì cả trên Đá Vặn Vẹo ngoại trừ đá trơ trọi và những thứ xương mà đã hóa đen từ lâu rồi. Cái bóng dò xét từng ngóc ngách của nơi khổ sở này, nhưng không tìm thấy gì cả.
Cậu thấm chí còn cử nó xuống phần bên dưới của hòn đảo nhỏ, nhưng nó cũng trống rỗng và hoang vắng như mọi thứ khác.
Sunny bị diễn biến này khiến rất mơ hồ. Cậu khá chắc là không có gì trên Đá Vặn Vẹo mà cậu chưa tìm kiếm. Vậy mà, lại không có gì trên hòn đảo này mà khiến trực giác cậu phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Chuyện gì đang xảy ra? Cậu đã bỏ sót thứ gì đó, hay là cậu đã nhầm lẫn ngay từ ban đầu?
Buồn là, sau một lúc, Nghiền Ép trở nên quá tồi tệ để cậu có thể chịu đựng mà không có sự giúp đỡ của cái bóng thứ hai, nên cậu phải gọi nó trở lại.
Và bây giờ là như này.
Một âm thanh bất ngờ thu hút sự chú ý của Sunny. Liếc sang một bên, cậu phát hiện những vết nứt đã xuất hiện trên bề mặt cứng cáp của cái rương. Máu đen thấm qua đó, nhanh chóng biến thành dòng. Vài giây sau đó, vết nứt thứ hai xuất hiện gần vết đầu tiên.
Cậu có lẽ đã mỉm cười nếu không tại vì hành động đó bây giờ là quá sức, ở độ cao này.
'Không quá lâu nữa...'
Vài phút sau, có một vũng máu đen vây quanh cái rương gỗ to lớn kia.
Sunny chịu đựng cơn đau và đếm từng giây.
Trước khi đến một ngàn, sinh vật tà ác kia hơi run rẩy và khúc khích lần cuối, giọng chói tai của nó đầy sự phẫn nộ sầu thảm. Rồi, con quái vật kì lạ kia rùng mình và hoàn toàn bất động.
Nó rốt cuộc đã chết!
Sunny không nhịn được mà hơi nhếch mép cười.
'Cuối cùng...tất cả những xu vàng đó...là của mình!'
Giữa âm thanh loảng xoảng của sợi xích, giọng nói của Ma Pháp vang lên trên hòn đảo đá địa ngục này. Lời nói của nó như nhạc bên tai cậu...
[Bạn đã giết một Ác Quỷ Ngã, Mimic Châm Chọc.]
[Bóng của bạn trở nên mạnh hơn.]
[...Bạn đã nhận được một Ký Ức.]
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 140 |