Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Gì Đáng Lo Cả

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

Chương 436: Không Gì Đáng Lo Cả

Sau cuộc nói chuyện với giọng nói không thấy người kia - cho dù là thật hay không - Sunny cảm thấy khác. Không hẳn là tốt hơn, nhưng ít nhất là không lạc lõng và không điểm neo bám như lúc trước.

'Sẽ thật sự trớ trêu nếu giọng nói đó chỉ là do mình tưởng tượng ra, đúng không?'

Khoảng không trống rỗng quanh cậu có vẻ kém trống rỗng hơn. Kể cả nếu như bây giờ nó đầy những tiềm năng nguy hiểm, nguy hiểm vẫn tốt hơn là không có gì cả.

...Bất cứ gì đều tốt hơn không có gì. Sau bốn ngày ở vực thẳm hắc ám tĩnh lặng vô tận, Sunny nhận ra không có gì là đáng sợ đến chừng nào. Tâm trí con người đơn giản là không được thiết kế để chịu đựng nó.

Dù sao đi nữa, cậu lãng phí chút thời gian nhìn chăm chú những ngôi sao ở phía xa, rồi suy nghĩ.

Bây giờ, tâm của cậu đã đầy tinh túy, cậu không còn biện pháp nào để đo lường thời gian nữa. Sau khi cân nhắc lựa chọn của bạn thân một lúc, cậu triệu hồi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn và kích hoạt pháp thuật [Gương Hắc Ám].

Mặc dù không có kẻ địch để chiến đấu ở Bầu Trời Bên Dưới, chỉ duy trì pháp thuật này cũng sẽ khiến tinh túy cậu giảm đi. Sunny cảm thấy bản thân có thể tiếp tục làm vậy trong vòng hai tiếng đồng hồ.

Sau khi tinh túy cạn một nửa, cậu hủy đi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn và ngồi xếp bằng ở trung tâm cái nắp con ác quỷ.

Vẫn rơi trong khoảng không tăm tối, Sunny hít một hơi sâu và nhắm mắt. Rồi, cậu tập trung vào dòng chảy tinh túy trong cơ thể, cảm giác nó tỏa ra từng tế bào của mình.

Di chuyển nó vào cơ thể uốn éo của Rắn Linh Hồn, cậu cảm thấy dòng chảy đó nhanh lên và rộng ra.

Bằng cách dùng cái Bóng, cậu sẽ hồi phục lại tất cả lượng tinh túy tiêu hao trong khoảng một ngày. Đó sẽ là đồng hồ của cậu kể từ bây giờ.

Sunny thở ra, điều bóng tinh về phía tay trái, rồi tập trung nó vào ngón cái, rồi ngón trỏ...

Nhờ Rắn Linh Hồn, khả năng điều khiển tinh túy của cậu là tốt hơn đa số những người Thức Tỉnh. Nhưng mà, nó vẫn khá là thô thiển. Sunny theo bản năng biết được cách cường hóa thể chất của mình bằng cùng sử dụng nó, nhưng không thật sự hiệu quả trong cách dùng. Với cậu, đó là vấn đề bản năng - cậu chỉ nghĩ đến khiến tay mình mạnh hơn, và tinh túy sẽ như dòng nước trôi chảy để đạt đến mong muốn đó.

Đó là cách mà mọi người Thức Tỉnh trẻ tuổi đều dùng nó.

Nhưng mà, những bậc thầy thật sự, thì tinh tế hơn nhiều với sự điều khiển tinh túy của họ. Họ có thể cô lập từng cơ bắp, từng dây thần kinh, từng khúc xương trong cơ thể và chỉ cường hóa những phần mà họ cần để thực hiện động tác nào đó. Sự tiêu dùng tinh túy của họ giống như nước chảy giọt hơn là dòng chảy, nhưng vẫn đạt được cùng kết quả.

Đó là tại sao giữa hai người Thức Tỉnh với dung lượng hồn tâm tương tự, một người lại có thể chiến đấu ở thể chất đỉnh cao lâu hơn nhiều.

...Bây giờ Sunny không có gì khác để làm, cậu quyết định sẽ thật sự rèn luyện mặt làm chủ cơ thể và linh hồn của bản thân. Cậu đã rèn luyện điều khiển tinh túy trước kia, đương nhiên, nhưng giữa việc liên tục cần phải săn Sinh Vật Ác Mộng và việc Rắn Linh Hồn là một thay thế hiệu quả cho nhiều tháng rèn luyện, là không nhiều bằng cậu có thể và nên làm.

Điều khiển dòng chảy tinh túy vào tay phải, Sunny thở dài và suy nghĩ:

'Kì nghĩ kết thúc.'

Hai ngày nữa trôi qua...hay nói đúng hơn, hai chu kỳ dùng bóng tinh với Cảnh Tượng Tàn Nhẫn và chờ đợi nó khôi phục, Sunny đã quyết định đó sẽ là một ngày.

Cậu dùng thời gian đó để ngồi thiền trong lúc điều khiến dòng chảy tinh túy trong cơ thể, ngủ, và cảm thấy đói.

Bây giờ Sunny đã chia thức ăn ra, cảm giác đói mà cậu đã quên từ lúc bị nhiễm Ma Pháp Ác Mộng đã trở lại. Kể cả vậy, lượng dự trữ của cậu sắp hết sạch.

Cậu chỉ còn đủ cho hai bữa ít ỏi. Sau đó, Sunny hoặc là chết đói, hoặc là cân nhắc đến việc lại mở ra cái rương kho báu kia và ăn thịt nó.

Cả hai lựa chọn đều khá ảm đạm.

Nhưng mà, thứ khiến cậu lo lắng hơn là những ngôi sao lấp lánh giả dối ở Bầu Trời Bên Dưới.

Bây giờ, cậu đã hơi chắc chắn là chúng đang chậm rãi trở nên to hơn. Nếu không nhờ cuộc nói chuyện với giọng nói hư vô, cậu có lẽ đã không thể phát hiện thay đổi tinh tế đó. Nhưng sau khi được nhắc nhở về sự quan trọng của chúng và dùng nhiều thơi gian quan sát những ngôi sao, cậu đã khá thuyết phục là giọng nói đó - cho dù thuộc về một người Lạc hay là một Sinh Vật Ác Mộng giả vờ làm người, hay đơn giản là thần kinh bất ổn định của bản thân cậu - đã đúng.

Cậu đang chậm rãi đến gần những ngôi sao cháy ở phần sâu nhất trong vực thẳm.

Phải chi giọng nói kia nói cậu biết chính xác tại sao những ngôi sao đó lại nguy hiểm...

May mắn là, vào ngày thứ bảy của chuyến rơi trong Bầu Trời Bên Dưới, giọng nói kia trở lại.

Sunny đang nghiệt ngã ăn miếng thức ăn kế cuối và nhìn chăm chú vào bóng tối, cảm giác tâm trí bản thân trên bờ vực hóa điên, lúc mà giọng nói lại vang lên từ hư vô:

"...Cậu quả là sinh vật đáng tò mò."

'Ôi, cảm ơn thần thánh!'

Sunny suýt nghẹn miếng thịt khô, uống một hớp nước từ Suối Vô Tận để đẩy nó xuống, và liếc về phía không gian trống rỗng của Bầu Trời Bên Dưới với biểu hiện hắc ám.

"Cậu ở nơi quái nào mấy ngày qua?!"

Giọng nói im lặng một chút, rồi trả lời với vẻ xin lỗi:

"Nói chuyện như này là rất hao sức với tôi. Tôi đã phải hồi sức."

Sunny cau mày, cố nhìn đến thông tin gì đó về bản chất của chủ nhân của giọng nói dễ chịu kia từ câu nói đó, nhưng rồi bỏ cuộc. Cậu có quá ít manh mối để đoán.

"Ừ thì...nếu cậu chuẩn bị biến mất vài ngày lần nữa, ít nhất nói tôi biết những ngôi sao là như nào. Tại sao chúng lại rất nguy hiểm?"

Giọng nói chần chừ:

"Cậu không biết?"

Sunny chớp mắt.

"Đương nhiên tôi không biết! Biết thì hỏi làm gì?"

Khi giọng nói trả lời sau vài giây, nó nghe hơi bất ngờ:

"Ừ thì. Những ánh sáng đó không thật sự là ngôi sao. Chúng thật ra là tàn tích của những đám cháy của những ngọn lửa thần thánh."

Sunny suy nghĩ về thứ vừa nghe được, rồi nghiêng đầu sang một bên.

"Lửa...thần thánh? Gì cơ? Tại sao lại có lửa thần thánh cháy ở sâu trong Bầu Trời Bên Dưới?"

Giọng nói bật cười. Rồi, nói với chút vẻ thú vị:

"Cậu nghĩ Bầu Trời Bên Dưới từ đâu mà ra? Một thời gian lâu trước đây, nó đã là một vùng đất xinh đẹp và thịnh vượng."

Sự thú vị bị hút ra khỏi giọng nói, thay thế bằng thứ gì đó u ám hơn nhiều.

"Nhưng rồi, người thống trị kiêu ngạo đã chọc giật cơn thịnh nộ của Chúa Tể của Ánh Sáng. Chúa Tể...à, có lẽ cậu chỉ biết ông ta với cái tên Thần Mặt Trời...đã mang ngọn lửa thiên đường xuống vùng đất này, phá tan mặt đất và chôn vùi ngọn lửa không thể dập tắt bên dưới nó."

Khoảng không trở nên yên lặng, rồi thở dài.

"Qua nhiều năm, ngọn lửa đó cắn nuốt tất cả - mặt đất, lòng đất, và thậm chí là bản thân thực tế. Tất cả còn sót lại là vực thẳm trống rỗng này. Nên, xin lỗi...nhưng trừ khi cậu biết cách sống sót nhiệt độ thiêu hủy của ngọn lửa thiên đường hủy diệt mọi thứ, thì cậu có lẽ sẽ chết cháy sau vài tuần."

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.