Bị đuổi ra ngoài
Dưới gốc cây nho già có một gian chuồng heo, trong chuồng có hai con heo mập ăn uống no đủ đang kêu ầm ĩ.
Bên cạnh chuồng heo có một gian nhà tranh, giờ phút này mọi người trong phòng đang ồn ào.
Ồn chết đi được! Đầu óc đau đớn, muốn mở to mắt, nhưng lại bị một cơn choáng váng từng đợt đánh úp lại.
"Ta mặc kệ, bây giờ các ngươi phải ném tên ôn thần xui xẻo này ra ngoài, nếu không thì đừng ở phòng chứa củi này nữa!”
“Lão nhân, ngươi quản một chút đi! Ngươi mặc kệ sau vậy sau này ngươi có mặt mũi đối mặt liệt tổ liệt tông Ôn gia không?" Một phụ nhân đầu đội ngân sai, da hơi trắng, gò má hơi cao, đối mắt có chút hình tam giác ngược, môi mỏng, mặc váy cẩm y, vừa nhìn đã biết là người không dễ ở chung.
Đại phu nói ôn thần này đêm nay không tỉnh lại, vậy phải chuẩn bị hậu sự.
Đại tôn tử của bà ta tháng sau sẽ thành thân, bà ta tuyệt đối không thể bị tên gia hỏa xúi quẩy này đụng vào hỉ sự của đại tôn tử nhà bà ta, phá hỏng vận đạo của đại tôn tử, tương lai hắn còn phải thi trạng nguyên, làm đại quan.
Hơn nữa nàng ta đã sớm muốn đuổi cả nhà xui xẻo này đi!
Cơ hội tốt như vậy, sao nàng có thể bỏ qua.
Ôn lão gia tử nghe bình thê mình nói xong, ông ta đi tới bên giường, dò xét hơi thở của nữ hài trên giường, như có như không.
Trong lòng hắn hoảng hốt, thật lo lắng nàng cứ như vậy chết đi, sau đó đụng phải việc vui của Lượng ca nhi, phá hỏng vận mệnh của lão đại!
Nhìn tiền đồ nhà lão Tứ đều bị nàng liên lụy, hắn nhìn về phía chính thê của mình: "Quế Chi, Noãn noãn sắp không được, sắp tắt thở thì có khác gì người chết đâu? Ngươi nhanh chóng cuộn chiếu lại, ném người đi! Ngươi cũng không muốn cả nhà đều bị nàng liên lụy chết chứ?"
"Lão đầu tử, người một nhà đều là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, có gì liên lụy hay không liên lụy? Hơn nữa đây cũng là cháu gái của ngươi! Một mạng người sống sờ sờ, sao ngươi nhẫn tâm nói ném là ném như vậy? Ta không ném!
Noãn tỷ nhi phúc lớn mạng lớn, tuyệt đối không có việc gì. Chúng ta ở trong phòng củi này không đi ra ngoài, trong vòng ba tháng cũng không đi thượng phòng, tuyệt đối sẽ không va chạm đại tôn tử của ngươi!" Người nói làm một lão phụ nhân tóc hoa râm, thân hình thon gầy, gương mặt đầy nếp nhăn.
Đó là một mạng người, không phải một miếng thịt, thế mà hắn bảo ném!
"Cha, con xin cha, đừng ném Noãn nhi, Noãn nhi không sao đâu, nhiều năm như vậy Noãn nhi đều sống qua được, lần này nàng nhất định sẽ không có chuyện gì. Người đừng ném nàng.
Con cam đoan những ngày tiếp theo chúng con tuyệt đối không bước ra khỏi phòng chứa củi nửa bước! "Không va chạm vào Lượng nhi." Ngô thị quỳ xuống đỏ mắt nói.
Noãn Noãn của nàng quá khổ.
Hai đứa bé đứng trong góc thấy nương mình quỳ xuống, cũng quỳ theo, kéo ống quần Ôn lão gia tử khóc lóc nói: "Gia gia, đừng ném Tam tỷ, nàng nhất định sẽ khỏe! Chúng cháu sẽ không đi ra, về sau đều sẽ không đi ra ngoài!"
"Đúng, chúng cháu không đi ra, sẽ không va chạm với đại ca ca! Xin gia gia đừng vứt bỏ Tam tỷ. Nàng không có việc gì!"
"Không được, việc này không thương lượng được! Các ngươi không đi ra, lại không có nghĩa là nàng sẽ không chết! Chẳng lẽ chết rồi còn ở lại trong phòng sao? Chết chính là xúi quẩy!.”
“Mấy tên lòng dạ hiểm độc các ngươi không muốn gặp chúng ta thì thôi, muốn hại Lượng ca nhi thi không đậu trạng nguyên, hại Ôn gia vĩnh viễn không ngóc đầu lên được!" Chu thị trừng mắt nhìn nữ hài sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, ngay cả lồng ngực cũng không có phập phồng.
Cái này rõ ràng sẽ chết!
“Không sẽ không đâu! Gia gia đừng ném tỷ tỷ đi, tỷ ấy sẽ không chết…….”
“Lão nhân, trái tim của ông có làm từ thịt không hả? Noãn nhi chính là một người sống sờ sờ mà! Sao ông lại có thể ngoan độc như thế!”
“Này……” Ông Ôn nhìn hai đứa cháu trai khóc đến đầy mặt nước mắt, có chút do dự.
Ông ấy cũng không muốn làm một người ông nhẫn tâm, làm chuyện thiếu âm đức này.
Nhưng vận mệnh của đại tôn tử...
"Ngươi không ném ta ném! Chu thị thấy Ôn lão đầu tử do dự, lập tức vọt tới bên giường, một tay ôm lấy người, xông ra ngoài.
May mắn là bệnh ôn thần này bệnh trở nên yếu ớt nhẹ như mảnh giấy, nếu không thì nàng cũng ôm không nổi.
Hành động của Chu thị quá đột ngột, Vương thị giật nảy mình, vội vàng tiến lên cướp cháu gái của mình về.
- Chu thị! Bà mau buông Noãn nhi ra lỡ như ngã xuống, ta sẽ liều mạng với bà!"
Chu thị ôm chặt nữ hài không cho Vương thị cướp lấy: "Không thả! Ta tuyệt đối không thể để cho tên ôn thần này hại cả nhà ta!"
Hai người một người ôm nửa người trên của nữ hài, một người ôm nửa người dưới, không ai nhường ai!
" Noãn tỷ nhi mới không phải ôn thần! Chu thị, ngươi buông tay! Nếu không thì ta sẽ liều mạng với ngươi.
"Không buông ! Hoặc là ngươi đem đoản mệnh này ném đi, hoặc là các ngươi dọn ra ngoài, đừng đem xúi quẩy truyền cho chúng ta!"
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 38 |
Lượt đọc | 4365 |