Ôn Noãn chỉ muốn chết đi cho xong, tại sao nàng lại lo chuyện bao đồng mà đi cứu một con đại bàng!
Nạp Lan Cẩn Niên vuốt vuốt cánh đại bàng: "Cánh của ngươi là do nàng chữa khỏi?"
Đại bàng gật đầu.
Nạp Lan Cẩn Niên nhướn mày nhìn về phía Ôn Noãn.
Ôn Noãn mặt đen lại, con đại bàng yêu nghiệt này là báo ơn hay báo thù?
May mà động vật không biết nói, không thể nói ra mình có khí tím.
Đời trước ông nội nàng là bậc thầy y học, nàng cũng học được chút chân truyền, dù không dùng khí tím cũng có thể giúp hắn giải độc.
Nếu không, bị phát hiện có khí tím, sau này sẽ rất phiền phức.
"Ta có thể thử, nhưng ta không dám đảm bảo có thể chữa khỏi tay ngươi."
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn Ôn Noãn, đôi mắt lạnh lùng, nhạt nhẽo nói: "Cô nương, ân cứu mạng nên báo đáp thế nào đây?"
Ôn Noãn biết không thể tránh được, hơn nữa có ơn phải báo, nàng cũng không định trốn tránh.
"Người và động vật không giống nhau, độc của đại bàng rất ít, tay ngươi, ta phải xem qua mới biết."
"Vậy, làm phiền cô nương rồi." Nạp Lan Cẩn Niên không chút khách sáo nói.
Tay phải hắn hoàn toàn mất cảm giác, đã hơn một năm rồi, ngay cả Phong Niệm Trần cũng chưa nghĩ ra cách.
Tiểu Hắc thích ăn thuốc, Phong Niệm Trần thường dùng nó như một con đại bàng thử thuốc. Đôi cánh của nó bị nhiễm độc chính vì Phong Niệm Trần đã để nó thử một chút độc dược để nghiên cứu cách giải độc.
Chỉ dùng đầu kim dính một chút máu độc mà châm vào, độc tố tuy ít nhưng cũng khiến cánh nó không còn linh hoạt.
Có thể thấy loại độc này bá đạo thế nào.
Giờ đây, nữ tử trước mắt có thể giải được độc trong cánh của Tiểu Hắc, điều này chứng tỏ nàng cũng có thể giải được phần dư độc trong tay phải của mình.
Nhưng một tiểu nha đầu như nàng làm sao có thể giải độc?
Lúc này, Viên quản gia chạy đến, thở hổn hển nói: "Chủ tử, xin tha tội, nô tài không biết Đại Lang sẽ mang người về, nên mới mở cửa. Nô tài sẽ lập tức đưa vị cô nương này đi."
Nạp Lan Cẩn Niên phất tay ra hiệu cho ông lui ra một bên: "Không sao, Đại Lang mang nàng đến để chữa tay cho ta."
Chữa tay?
Nàng?
Viên quản gia ngẩn ra.
Ông tưởng mình nghe nhầm.
Lui qua một bên, ông không nhịn được liếc nhìn Ôn Noãn một cái.
Cô nương này gầy như cây đậu, mặc trên người áo vải thô, quần áo đầy miếng vá chưa kể còn ngắn một đoạn, rõ ràng là con cái của dân làng dưới núi, e rằng chữ cũng không biết một chữ, nàng hiểu y thuật?
Viên quản gia một trăm, không, một vạn lần không tin.
Ông không biết nàng đang có ý đồ gì, nhưng ông phải cẩn thận theo dõi.
"Cô nương có thể bắt đầu." Nạp Lan Cẩn Niên nói.
Ôn Noãn không để ý đến sự nghi ngờ của Viên quản gia, ừh, nghi ngờ là chuyện bình thường.
Nàng bước vào lương đình, ngồi xuống đối diện với Nạp Lan Cẩn Niên: "Công tử, xin hãy đặt tay trái lên bàn, ta sẽ bắt mạch."
Viên quản gia thấy vậy liền ngắt lời: "Khoan đã, không dùng gối mạch sao?"
Cứ thế này mà bắt mạch, không chút chuẩn bị, nàng rốt cuộc có hiểu biết gì không?
Ôn Noãn nhìn Viên quản gia một cái: "Không cần, đó chỉ là công cụ hỗ trợ, có hay không cũng không quan trọng."
"Nhưng mà…"
Viên quản gia còn muốn nói thêm gì đó, Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nhìn ông một cái, ông liền im bặt.
Nạp Lan Cẩn Niên đặt tay lên mặt bàn ngọc trắng.
Tay của nam tử rất trắng, ngón tay nửa cong dài và sạch sẽ, đốt ngón tay rõ ràng, mềm mại và quyến rũ.
Tay này thật đẹp! Đem làm mẫu tay cũng được.
Nạp Lan Cẩn Niên thấy nàng chỉ chăm chú nhìn tay mình, liền ho khẽ: "Cô nương xin mời!"
Ôn Noãn giật mình tỉnh lại, có chút ngượng ngùng, nàng nghiêm mặt nói: "Y giả chú trọng vọng, văn, vấn, thiết."
Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì.
Quản gia Viên liếc Ôn Noãn một cái, nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh phủ lên cổ tay của Nạp Lan Cẩn Niên.
Ôn Noãn: "..."
Đây là lo sợ nàng ăn đậu hũ của hắn sao?
Ôn Noãn ngượng ngùng, nhưng không nói gì, nàng đặt ngón tay lên mạch của hắn.
So với tay hắn, tay mình gầy như xương bọc da, giống móng gà!
Dù là móng gà thì cũng là móng gà Bạch Vân! Rất trắng, trắng tái!
Nghĩ gì thế này! Ôn Noãn vội thu lại suy nghĩ, tập trung bắt mạch.
Một phút sau, Ôn Noãn ra hiệu cho hắn đặt tay kia lên bàn.
Nạp Lan Cẩn Niên cứng người lại: "Không cần, tay phải của ta hoàn toàn mất cảm giác."
"Có cảm giác hay không là do ta quyết định."
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 18719 |