Vương thị nghe xong, sắc mặt dễ coi hơn chút, thường ngày hai đứa trẻ vốn ngoan ngoãn nghe lời, nhất là Ôn Noãn, chưa bao giờ nói dối, bà liền tin: “Nhớ kỹ đừng chơi ở sông và lên núi chơi, biết chưa?”
Ôn Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi.”
Ôn Noãn cũng gật đầu theo: “Con cũng biết rồi.”
Dù sao nànglên núi và xuống sông cũng không phải để chơi, mà là có việc.
Vương thị còn muốn nói thêm.
Ôn Noãn quyết đoán chuyển đề tài: “Bà ơi, có thể ăn cháo được chưa? Con đói bụng rồi.”
Ngô thị và Vương thị vốn còn muốn dặn dò vài câu nữa, nghe vậy liền không lo lắng gì nữa: “Các con chưa ăn ư? Vậy mau ăn đi.”
Ngô thị vội đi múc cháo.
Cháo gà có một nồi lớn, Ôn Noãn dùng một con gà nấu, để lại một con gà và một con thỏ rừng, buổi tối đợi Ôn Gia Thụy về cùng ăn.
Vương thị cũng bước vào, thấy vậy liền có chút đau lòng, nhiều thịt gà như thế, để lại cho Noãn tỷ nhi bồi bổ cơ thể thì có thể ăn được nhiều ngày!
Nghĩ vậy, bà lấy cải trắng đã rửa sạch bên cạnh xào lên.
Trẻ con ăn cháo gà, bà thì ăn chút cải trắng, uống chút nước cháo là đủ rồi.
Ngô thị bưng hai bát cháo gà vào nhà cho Ôn Noãn và Ôn Nhiên ăn, bát của Ôn Noãn rõ ràng nhiều thịt gà hơn. Trong bát sứ lớn màu xám trắng đầy ắp cháo, thịt gà chất cao đến tràn, còn bát của Ôn Nhiên chỉ có hơn nửa bát, bên trong có hai miếng thịt gà.
Ôn Nhiên nhìn bát cháo với vẻ thỏa mãn, nước miếng chảy dài, không có chút ý kiến nào.
Ôn Noãn cúi mắt, gia đình này luôn nhường cho nàng ăn trước, không ai có ý kiến về sự đối xử không công bằng này, quả thật là thương yêu nàng.
“Các con ăn từ từ, cẩn thận xương gà. Noãn tỷ nhi ăn nhiều vào, thân thể mới khỏe được. Mẫu thân ra ngoài ăn nhé.” Ngô thị đặt bát xuống rồi đi ra ngoài.
Nhiên tỷ nhi thấy vậy, biết nương và bà không nỡ ăn cháo gà.
“Tam tỷ, ta cũng ra ngoài ăn, trong nhà hơi ngột ngạt, tỷ ăn từ từ nhé!” Nàng bưng bát đất lớn sứt mẻ, đi ra ngoài.
Ôn Noãn biết Ngô thị lại muốn trốn vào bếp, ăn tạm chút rau xanh luộc hoặc rau dại cho qua bữa, cháo gà, bà và Vương thị không nỡ ăn.
Còn Ôn Nhiên cũng nhìn ra, không muốn mình ăn một mình.
Trong lòng nàng có chút trầm xuống, đứng dậy, đi ra ngoài, đến gian bếp tạm dựng phía sau nhà.
Quả nhiên, Vương thị vừa nấu xong món cải xanh luộc, đang múc ra bát.
Nhiên nhi nói: "Mẫu thân, con ăn không hết nhiều cháo gà như vậy, để con chia cho mẫu thân và bà một ít."
Nói xong, nàng bèn múc một muỗng lớn cháo gà vào bát của hai người, còn chia hai miếng thịt gà duy nhất mỗi bát một miếng.
Ngô thị vội kéo tay Nhiên nhi: "Nhiên nhi, con cứ ăn đi, mẫu thân vừa ăn cháo gà xong rồi. Có chút ngấy, muốn ăn ít rau dại thôi!"
Vương thị cũng nói: "Nhiên nhi, tổ mẫu cũng ăn rồi, ta già rồi, không thích ăn thứ dầu mỡ này, con cứ ăn đi."
Ôn Noãn trong lòng cảm thấy chua xót, nàng hít một hơi thật sâu, bước vào và nói: "Mọi người cùng ăn, ăn cho no căng bụng! Ăn xong rồi còn có nữa! Từ nay về sau, gia đình ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!"
Ôn Noãn tiến đến, lấy hai bát sạch, múc đầy hai bát cháo gà, thịt gà tràn cả ra ngoài.
Nàng lại bỏ thêm thịt gà vào bát của Nhiên nhi, cho đến khi không thể chứa thêm được nữa.
Ba người: "......"
Chúng ta cùng nhau ăn." Ôn Noãn nói đầy kiên quyết.
Ngô thị và Vương thị hiện lên vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt, họ lại nhớ đến hôm đó đứa trẻ này đã ép họ ăn hết bát cháo thịt và bánh bao như thế nào.
Ngô thị liếc nhìn nồi cháo, chỉ còn lại một nửa, mắt bà giật giật.
"Ôn Noãn......"
Ôn Noãn với giọng điệu không thể chối từ, vô cùng mạnh mẽ: “Mẫu thân ăn, tổ mẫu ăn, mọi người cùng ăn!”
Ngô thị: "......"
Ôn Noãn như vậy, ba người đều không dám từ chối.
Vương thị khóe mắt không kìm được rơi lệ, bà vội lau đi: "Thôi, ăn đi! Mọi người ăn cho no căng bụng!"
Bà cúi đầu, lặng lẽ ăn.
Mọi người lặng lẽ nâng bát, bắt đầu ăn.
Không ai nói gì, cháo sánh mịn vừa phải, mềm dẻo thơm ngọt, thịt gà mềm mượt, là món ngon mà họ chưa từng được ăn.
Vương thị và Ngô thị ăn mà nước mắt rơi vào bát, cháo này thật ngọt! Thật ấm áp!
Trong ngày thu lạnh lẽo, cháo này ngọt đến tận đáy lòng, ấm thấu tứ chi.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 8913 |