Tái ngộ cố nhân
“Ta là con gái đương triều Tể tướng Vệ Thiên……”
Vệ Thanh Ca rốt cuộc không nghe nữa, nàng đã biết chuyện phát sinh sau đó, Vệ Thanh Liên sẽ được Nhiễm Cơ chu toàn hộ tống về Vệ phủ, Vệ Thiên sẽ lưu lại Nhiễm Cơ ở trong phủ nói chuyện. Nam tử nàng thầm thương nhiều năm lại trơ mắt nhìn hắn đi vào bàn cờ người khác, nhưng nàng lại bất lực, bởi vì nàng cũng là một quân cờ.
Thực buồn cười có phải không, nàng là quân cờ bị Vệ gia khống chế mười sáu năm, suốt mười sáu năm nàng còn không biết mẹ đẻ mình trông như thế nào, sau mười năm gặp lại nam tử mình thích, thế nhưng việc đầu tiên chính là muốn giết hắn. Nàng chậm rì rì đi phía trước, trong lòng bỗng nhiên có chút mệt, chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ một chút.
Ban đêm hòn đá lạnh băng, nàng mới ngồi lên, liền cảm thấy phía sau có người đi về phía nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, trong lòng có suy nghĩ không giải thích được nói: “Không thể tưởng được đại ca hiện giờ cũng dùng ám chiêu sau lưng.” Nàng vuốt tay phải bị đá vụn cào thương. Máu đã đọng lại, nhưng tâm lý lại đau đến hoảng. Vệ Mang lúc dạy nàng luyện kiếm từng nói với nàng làm người phải quang minh lỗi lạc, ngồi ngay thẳng. Nhưng hôm nay Vệ Mang lại ở nơi tối tăm lấy đá vụn làm vũ khí bức nàng xuống tay với Nhiễm Cơ. Vệ Mang không còn là đại ca năm đó nàng quen.
“Nếu không phải ngươi do dự không quyết đoán, ta cần gì phải ra hạ sách này?” Vệ Mang cũng ngồi xuống ở bên người nàng, từ ống tay áo lấy ra một lọ thuốc mỡ, đang muốn dắt tay nàng bôi thuốc, lại bị nàng lặng lẽ tránh ra. Vệ Mang cũng không bắt buộc, đặt thuốc mỡ ở bên người nàng nói: “Vết thương không nhẹ, không kịp bôi thuốc sẽ lưu lại sẹo, không tốt với ngươi khi tiến cung tuyển tú.”
Không đề cập tới việc này liền thôi, bị Vệ Mang nói như vậy vừa nàng bỗng nhiên nhìn hắn, khóe miệng tuy nhợt nhạt tươi cười, song ý cười chẳng tới đáy mắt, nàng lạnh thanh hỏi: “Nếu ngươi biết ta muốn vào cung tuyển tú, lại còn cắt qua tay của ta, nếu cha biết sẽ như thế nào?”
“Ta làm việc đều theo ý cha.” Vệ Mang nhìn về phía nàng, thấy máu tươi trên tay nàng không ngừng chảy ra, mạnh mẽ bắt lấy tay nàng, cầm bình thuốc bôi cho nàng.
Không biết sao Vệ Thanh Ca liền nhớ tới khi còn nhỏ cùng nhóm sư huynh sư đệ luận bàn kiếm nghệ, không cẩn thận bị thương, mỗi lần Vệ Mang thay nàng bôi thuốc đều hỏi nàng có đau hay không. Khi đó nàng biết chính mình rất khó nhìn thấy mẹ đẻ, Vệ Thiên chỉ coi nàng như quân cờ cho Vệ gia mà bồi dưỡng, mọi thứ nàng có đều có ngày phải trả lại. Nhưng đại ca Vệ Mang thì khác, hắn đối tốt với nàng đều không cần báo đáp, nàng ngoài mẹ đẻ thì trên đời này không còn thân nhân nào, Vệ Mang lại dần dần bước vào cuộc sống của nàng, là nam tử mà nàng nguyện ý dùng sinh mệnh để đối xử tốt với hắn. Nhưng hắn lại trở thành kẻ làm nàng căm thù đến tận xương tuỷ, làm trong lòng nàng cảm thấy đau khó chịu.
“Có vết thương chính là dùng thuốc tốt, cũng vẫn không khỏi được.” Vệ Thanh Ca rút tay về, từ trên tảng đá đứng lên, hít sâu một hơi nói: “Đại ca, hiện tại bốn bề vắng lặng, cũng không ai giám thị ta và ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi lúc thay cha làm những việc đó, đều là ngươi cam tâm tình nguyện?”
Vệ Mang không suy nghĩ gật gật đầu: “Ta là trưởng tử của Vệ gia, tự nhiên phải vì Vệ gia làm việc.”
Ha ha ha…… Vệ Thanh Ca bỗng nhiên cười thành tiếng, hắn Vệ Mang từ nhỏ đã nói với nàng rằng: ước nguyện duy nhất của đời này là tìm được nơi đất lành chim đậu, trọn đời này bên người thương. Nàng chưa từ bỏ ý định, nhìn không chớp mắt hắn thật lâu, sau lại tự giễu cười cười, ánh mắt hắn không có một tia trốn tránh, hắn không lừa gạt chính mình. Nàng cho rằng có thể hiểu hắn, lại cũng chỉ là cho rằng thôi. Có đôi khi nàng không hiểu chính mình, huống hồ với người khác.
Vệ Mang nghe Vệ Thanh Ca cười lạnh thần sắc hơi đổi, nhưng không nói gì thêm. Lúc đó bóng đêm dày đặc, trăng treo giữa trời, phản chiếu khuôn mặt cười lạnh của Vệ Thanh Ca, hắn nhìn Vệ Thanh Ca một đường trưởng thành, từ thiếu nữ khóc sướt mướt biến thành nữ tử có thể một mình đảm đương một phía …… Trên thế giới này nào có thứ gì mãi không thay đổi đâu. Hắn biết rất nhiều việc một khi diễn ra sẽ không thể quay lại, nhưng hắn chưa bao giờ hối hận, tựa như hắn nói hắn ở Vệ gia vốn là không thể lựa chọn.
Sắc trời không còn sớm, hắn cần trở về báo cáo kết quả công tác với cha. Hắn đang muốn rời đi, lại bị Vệ Thanh Ca kéo cánh tay lại. Hắn quay đầu nhìn nàng, lại thấy nước mắt nàng. Từ ngày nàng trở về Vệ gia, đây là lần thứ hai hắn thấy nàng khóc. Hắn cau mày, thấp giọng quở mắng: “Chẳng lẽ đã quên gia huấn của Vệ gia, bây giờ còn chưa ra khỏi cửa nhà họ Vệ, bộ dáng đã ủy khuất, sau này vào cung, rất nhiều nữ tử phải cất giấu tâm tư đi, ngươi làm sao bây giờ?”
Vệ gia gia huấn, Vệ Thanh Ca sao có thể quên, cho dù hi sinh tính mạng cũng không động lòng. Nàng không thể để người khác nắm được điểm yếu. Nàng duỗi tay lau nước mắt trên mặt, lẩm bẩm mở miệng nói: “Đây là lần cuối cùng ta khóc vì ngươi, từ nay về sau, giữa ngươi và ta ngoài giao nhiệm vụ thì không có bất luận liên hệ gì nữa.”
Vệ Thanh Ca nói xong liền gỡ xuống lắc tay lục lạc xâu bởi sợi chỉ đỏ, ném xuống dưới chân Vệ Mang, lục lạc phát ra thanh âm leng keng vang vọng khắp núi. Nàng đưa lưng về phía Vệ Mang, thả người nhảy lên, liền biến mất vào bóng đêm vô tận.
Vệ Mang cúi đầu nhìn lục lạc thật lâu, cuối cùng nhặt lên khỏi mặt đất, bỏ vào ống tay áo, trong chốc lát liền rời khỏi Hương Sơn.
Vệ Mang trời sinh tính đa nghi, có hắn ở đây nàng không tiện đi hỏi Yến Chi bình yên vô sự hay không, chờ Vệ Mang rời khỏi Hương Sơn, nàng liền bước tới nơi Yến Chi bị thương.
Do lúc trước đã nhìn thấy thi thể khắp bãi tha ma nên lúc này trở lại không còn căng thẳng sợ hãi như vừa nãy, song nàng tìm hồi lâu lại không thấy Yến Chi. Nàng nghi hoặc, chẳng lẽ sau khi hắn dùng thuốc đã hồi phục liền rời đi rồi?
“Đa tạ ân cứu mạng của cô nương.” Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của nam tử làm nàng hoảng sợ, suýt nữa làm nàng thốt ra tiếng. Bây giờ đã quá nửa đêm, lại là ở bãi tha ma, làm gì dọa nàng như vậy.
Nàng xoay người nhìn hắn, thấy khóe miệng hắn mang theo nhàn nhạt ý cười, mặt mày ôn nhu nhìn về phía nàng. Tuy nhìn qua có chút suy yếu, song biết hắn không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu đã cứu được người thì nàng cũng không cần lưu lại, nàng hơi hơi gật đầu với hắn, đang muốn thi triển khinh công rời đi, lại thấy hắn bỗng nhiên cong lưng ho khan, nàng do dự một lát lại lấy ra hộ tâm hoàn vừa rồi cho hắn, song còn chưa kịp chuyển nó vào tay hắn, hắn lại giữ chặt tay nàng, đem nhốt nàng trong lòng ngực mình.
Vệ Thanh Ca thấy hắn trọng thương, sợ xuống tay không biết nặng nhẹ hại tánh mạng hắn, liền không dám giãy giụa, trong lúc do dự cảm thấy tay hắn sờ vào khăn che mặt của nàng, nàng thầm kêu không tốt, Yến Chi muốn nhìn rõ bộ dáng của nàng. Nàng đâm khuỷu tay hướng vào bụng hắn, muốn hắn bị đau buông chính mình ra. Không ngờ hắn nhanh nhạy né tránh, nàng hơi hơi lui về phía sau muốn rời đi, khăn che mặt lại bị hắn dễ như trở bàn tay vạch ra.
Đăng bởi | Thienthanh188 |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt đọc | 25 |