Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8: Lòng Tin Bắt Đầu Nảy Mầm

Tiểu thuyết gốc · 1112 chữ

Chương 8: Lòng Tin Bắt Đầu Nảy Mầm

Buổi sáng hôm sau, tiếng tù và đánh thức cả doanh trại Tây Sơn từ rất sớm. Những âm thanh ồn ào từ tiếng chân chạy, tiếng hô vang khắp nơi khiến Hoàng Thiên tỉnh giấc trong trạng thái mệt mỏi sau ngày đầu tiên luyện tập. Nhìn quanh, ai nấy đều nhanh nhẹn đứng dậy, sẵn sàng cho một ngày mới. Chỉ có cậu, với dáng vẻ lúng túng và đôi chân nhức mỏi, chậm rãi lê bước ra khu vực tập trung.

Khi Hoàng Thiên đến sân tập, ánh mắt của mọi người vẫn chẳng mấy thiện cảm. Tiếng xì xào từ các chiến binh lớn tuổi vang lên:

"Nhìn hắn kìa, giống như một kẻ vừa bò ra từ đống đất vậy."

"Ta không hiểu tại sao nghĩa quân lại nhận một người như hắn. Có khi còn chẳng đỡ nổi một cú đánh."

Dù đã quen với sự dè bỉu này, Hoàng Thiên vẫn cảm thấy nhói lòng. Nhưng cậu không đáp lại, chỉ lẳng lặng cầm lấy thanh giáo được phát và bước vào hàng như mọi người khác. Nguyễn Phong, đứng gần đó, liếc nhìn cậu rồi khẽ thở dài. "Ngươi nên quen với chuyện này đi," anh nói nhỏ. "Thời gian sẽ chứng minh ngươi có giá trị."

---

Ngày hôm nay, bài tập càng khó hơn khi đội trưởng giao nhiệm vụ luyện tập đâm giáo. Hoàng Thiên cầm thanh giáo dài, cố gắng thực hiện các động tác đâm và thu về liên tục. Nhưng chỉ sau vài lần, đôi tay cậu đã run lên vì không chịu nổi sức nặng. Mỗi động tác của cậu đều thiếu lực và vụng về, trở thành trò cười cho những người khác.

"Nhìn kìa, hắn đang cố gắng đâm cây giáo hay chơi với nó vậy?" Một chiến binh lớn tuổi cười lớn, khiến mọi người xung quanh cũng bật cười theo.

Nguyễn Phong, đứng cách đó không xa, bước tới chỉnh lại tư thế cho Hoàng Thiên. "Đừng cố dùng hết sức lực vào một cú đâm. Hãy để cơ thể tự nhiên phối hợp. Tập trung vào sự chính xác thay vì lực."

Nghe lời Nguyễn Phong, Hoàng Thiên thử thay đổi cách tập. Tuy chưa hoàn hảo, nhưng cậu bắt đầu cảm thấy thanh giáo bớt nặng hơn một chút. Điều này khiến cậu không khỏi thầm cảm kích Nguyễn Phong, người duy nhất trong doanh trại này thực sự để tâm đến cậu.

---

Qua nhiều ngày luyện tập, sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Hoàng Thiên bắt đầu thu hút một số ánh nhìn tò mò. Dù không ai công khai khen ngợi, nhưng một vài lính trẻ đã âm thầm quan sát cậu. Họ không thể phủ nhận rằng cậu tuy yếu đuối nhưng luôn tập trung và không bao giờ bỏ cuộc, ngay cả khi bị chế giễu.

Nguyễn Phong nhận ra sự thay đổi này và cảm thấy vui mừng. Một tối nọ, khi cả doanh trại đang nghỉ ngơi, anh kéo Hoàng Thiên ra ngoài khu huấn luyện để trò chuyện.

"Ngươi biết không, dù họ chưa nói ra, nhưng ta chắc chắn nhiều người bắt đầu tôn trọng ngươi hơn rồi." Nguyễn Phong mỉm cười, ánh mắt đầy khích lệ.

Hoàng Thiên cười nhạt, đáp: "Ta chỉ cố gắng sống sót ở đây thôi. Ta không nghĩ mình đủ giỏi để được tôn trọng."

Nguyễn Phong lắc đầu. "Không phải ai cũng có thể kiên nhẫn như ngươi. Đó chính là điểm mạnh của ngươi. Chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành người mà họ không thể xem thường."

---

Ngày hôm sau, trong lúc dọn dẹp khu vực luyện tập, Hoàng Thiên tình cờ nhìn thấy một vật lạ bị giấu dưới đống cỏ khô. Đó là một mẩu giấy nhỏ với những ký hiệu kỳ lạ. Cậu không thể đọc hết nội dung, nhưng một trong những biểu tượng trên đó giống hệt với biểu tượng từng thấy trên thân người thổ phỉ trong trận chiến trước.

Cảm thấy bất an, Hoàng Thiên mang mẩu giấy này đến gặp Nguyễn Phong. Nhưng khi cậu giơ nó ra, Nguyễn Phong cũng không thể nhận ra ý nghĩa thực sự. "Ta chưa từng thấy thứ này trước đây," anh nói, ánh mắt trở nên nghiêm trọng. "Nhưng nếu nó liên quan đến thổ phỉ, có lẽ ta nên báo cáo với đội trưởng."

Hoàng Thiên lắc đầu, vẻ thận trọng. "Chúng ta chưa có bằng chứng rõ ràng. Nếu báo cáo mà không có gì cụ thể, có thể gây hoang mang trong đội."

Nguyễn Phong suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu. "Ngươi nói đúng. Chúng ta nên điều tra thêm trước khi hành động."

---

Trong khi đó, sự căng thẳng giữa Hoàng Thiên và Trần Lực tiếp tục leo thang. Trần Lực không thích cách Nguyễn Phong bảo vệ Hoàng Thiên, và thường xuyên cố tình gây khó dễ cho cậu trong các buổi luyện tập. Một lần, trong bài tập đối kháng, Trần Lực cố tình đẩy mạnh khiến Hoàng Thiên ngã lăn xuống đất trước mặt mọi người.

"Ngươi thật vô dụng," Trần Lực cười lớn. "Nếu gặp kẻ thù, ta chắc chắn ngươi sẽ chết trước khi kịp làm gì."

Dù rất tức giận, Hoàng Thiên vẫn giữ im lặng. Cậu biết rằng phản ứng lại chỉ khiến tình hình tệ hơn. Nhưng sự nhẫn nhịn của cậu lại khiến Nguyễn Phong lo lắng.

Tối hôm đó, Nguyễn Phong tìm gặp Hoàng Thiên và nói: "Ngươi không thể cứ nhẫn nhịn mãi được. Trong doanh trại này, nếu không cứng rắn, ngươi sẽ luôn bị coi thường."

Hoàng Thiên đáp: "Ta không quan tâm họ nghĩ gì. Điều ta cần là tìm cách tồn tại và làm tốt nhiệm vụ của mình. Nếu ta có thể chứng minh bản thân bằng hành động, lời nói của họ chẳng còn ý nghĩa gì."

Nguyễn Phong nhìn cậu, im lặng một lúc rồi gật đầu. "Được, nếu ngươi đã quyết tâm như vậy, ta sẽ ở bên giúp ngươi."

---

Đêm đó, khi cả doanh trại chìm vào giấc ngủ, Hoàng Thiên vẫn lặng lẽ luyện tập dưới ánh trăng. Cậu không muốn mình mãi là một gánh nặng. Những động tác của cậu dù còn vụng về, nhưng mỗi lần thực hiện đều chứa đựng sự quyết tâm.

Từ xa, Nguyễn Phong đứng nhìn, ánh mắt đầy tin tưởng. Ở một góc khác, một đôi mắt khác lại đang âm thầm quan sát Hoàng Thiên, chứa đựng ý đồ khó lường.

---

Bạn đang đọc Quân sư truyền kì sáng tác bởi yy15033529
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15033529
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.