Quảng Trường Xích Quỷ
Một buổi sáng mùa đông lạnh giá, Văn tỉnh dậy với tâm trạng trống rỗng như thường lệ. Hắn là quản lý cấp trung trong một công ty lớn, với một công việc ổn định và thu nhập không tồi. Nhưng tất cả chỉ là lớp vỏ, bên trong, Văn chỉ cảm thấy lạc lõng. Hắn không có đam mê gì đặc biệt, bạn bè thân thiết cũng chẳng có, và mỗi ngày trôi qua chỉ là một chuỗi những nhiệm vụ được lập trình sẵn. Một buổi tối sau khi làm việc muộn, Văn quyết định đi dạo một mình để xóa tan mớ suy nghĩ mông lung trong đầu.
Trên con đường vắng vẻ phủ sương mù, Văn vô tình bước vào một quảng trường mà trước giờ hắn chưa từng thấy. Nơi đây tĩnh lặng một cách kỳ lạ, như thể thời gian đã ngừng lại. Ở giữa quảng trường là một nhà thờ cổ kính với những bức tường đen sạm vì mưa gió và bụi thời gian. Nhà thờ đứng sừng sững giữa quảng trường với vẻ đẹp kỳ quái và lạnh lẽo, như thể nó đã tồn tại qua hàng thế kỷ mà không ai biết đến. Tường nhà thờ được xây bằng những phiến đá đen nhám, rêu phong bám chặt, tạo thành một lớp màu xám xịt lẫn với vệt đen cháy xém như dấu tích của lửa thiêng hay trận chiến. Những cửa sổ hẹp và dài, được che bằng lớp kính màu tối, đã bị rạn nứt và mờ đục, chỉ còn lại vài tia sáng yếu ớt len qua được. Đêm đến, ánh trăng chiếu vào lớp kính ấy tạo nên những hoa văn mờ ảo, kỳ dị, như những con mắt theo dõi bất kỳ ai bước qua cửa. Cửa nhà thờ mở hé, để lộ một không gian u ám, lạnh lẽo, nhưng lại có gì đó cuốn hút đến lạ. Không hiểu vì sao, Văn cảm thấy như có một lực hút vô hình kéo hắn bước vào bên trong.
Khi vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, Văn thấy mình bị bao bọc trong bóng tối hoàn toàn. Giữa nhà thờ là một cột trụ hình măng tre được khảm đồ đằng hàng chục loại dị thú phát sáng. Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ trong cột trụ: "Chào mừng huyết mạch thuần huyết cuối cùng của tộc Xích Quỷ"
Văn đứng giữa căn nhà thờ lạnh lẽo, đờ người trước câu chào kỳ quái mà hắn vừa nghe. "Chào mừng huyết mạch thuần huyết cuối cùng của tộc Xích Quỷ." Hắn nhíu mày, ngước nhìn cột trụ rực rỡ ánh sáng kỳ lạ, rồi tự lẩm bẩm: "Huyết mạch thuần huyết? Xích Quỷ? Này, đây có phải là chiêu trò tuyển dụng của công ty không đấy? Đã quản lý rồi mà còn bị bắt thử vai ở chỗ rùng rợn này..."
Giọng nói lại vang lên, có vẻ hơi bực mình: "Ngươi... không biết gì về dòng máu của mình sao?" Văn ngập ngừng, hơi ái ngại vì cảm giác bị "chấm điểm": "À... thật ra thì tôi cũng chưa từng có nhu cầu tra gia phả nhà mình sâu đến vậy. Lỡ đâu là hậu duệ của một vị... tướng quân oai hùng gì đó, nhưng tôi chẳng biết tí gì cả."
Bất ngờ, cột trụ khẽ phát sáng rực hơn, giọng nói có chút mất kiên nhẫn: "Ngươi là người cuối cùng của tộc Xích Quỷ, hậu duệ của dòng máu hỗn mang cổ xưa nhất. Ngươi có thể mở cánh cửa giữa các thế giới và chiến đấu với các cơn ác mộng!" Văn không thể nhịn được, bật ra một tiếng cười nửa buồn nửa sợ: "Chà, mấy trò mở cánh cửa thì chắc tôi quen rồi. Chỉ là cánh cửa phòng làm việc thôi, mỗi lần mở ra là phải đối diện với ông sếp hay là đồng nghiệp mặt cau có. Nhưng cơn ác mộng thì... mới đấy!"
Trong lúc Văn còn đang vừa đùa vừa lo lắng, ánh sáng từ các đồ đằng trên cột trụ bỗng nhiên di chuyển, tạo thành những hình thù quái đản. Hắn nuốt khan, mắt không rời khỏi những hình ảnh kỳ quái ấy. Nhưng, hắn vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, tự nhủ: "Được rồi, có thể chỉ là ảo giác do làm việc quá sức thôi. Rồi mình sẽ tỉnh lại trên chiếc ghế xoay quen thuộc, và đồng nghiệp sẽ bước vào với cà phê trong tay, hỏi 'Cậu ổn không?' Rồi mọi thứ sẽ trở lại bình thường..."
Đột nhiên, ánh sáng tắt ngấm, và Văn thấy mình đứng giữa một không gian đen tối với làn gió lạnh buốt thổi qua. Cảnh vật xung quanh là một cánh đồng hoang tàn với những cái cây chết khô như đang múa nhảy trong ánh sáng ma mị. Trước mặt hắn, đôi mắt đỏ rực bắt đầu xuất hiện, ngày càng nhiều, và tất cả đều chăm chú nhìn hắn với sự thèm thuồng kỳ lạ. Văn chỉ còn biết rên rỉ trong đầu: "Trời ơi, lẽ nào tôi lại là loại nhân vật chính của mấy trò phim kinh dị này thật sao? Đáng ra tôi chỉ định đi dạo cho đỡ stress thôi mà!"
Giọng nói kia lại vang lên, lần này còn nhấn mạnh hơn: "Ngươi đã vào đây, hãy nhớ: hãy chiến đấu, hoặc ngươi sẽ bị nuốt chửng." Văn cười méo xệch: "Được rồi, ý tưởng tuyệt vời. Nhưng có thể đưa tôi một thanh kiếm hay khiên gì đấy không? Tay không mà đánh nhau với... với mấy thứ này thì có hơi 'khó' một chút!"
Bên tai bỗng vang lên tiếng cười khúc khích từ trong bóng tối, như thể những bóng đen xung quanh đang tận hưởng màn biểu diễn của hắn. Văn không biết làm sao ngoài tự an ủi mình: "Được thôi, nếu mình thực sự là huyết mạch cuối cùng của cái dòng dõi này, thì chắc... có cái gì đó trong máu sẽ giúp mình sống sót, phải không nhỉ?"
Vừa dứt lời, hắn bất giác thấy một luồng sức mạnh kỳ lạ trỗi dậy trong người. Tinh thần phấn chấn, hắn bước lên, mắt nhìn thẳng vào những ánh mắt đỏ rực kia, cười mỉm: "Thế thì bắt đầu thôi! Sẵn sàng xem tôi, một quản lý cấp trung đầy 'năng suất', sống sót ra sao nào?".
"Chào mừng đến thế giới đầu tiên - Làng Địa Ngục!" - Giọng nói âm vang của cột trụ truyền vào tai Văn.
Đăng bởi | thanhsin95 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |