Dị Giới Tân Sinh, Thanh Đồng Cự Thụ
Người dịch: Whistle
Hứa Đạo nhìn mâm cơm đạm bạc trước mặt, trong lòng không khỏi chua xót. Một đĩa rau xanh, ba bát cơm lúa mạch, rau xanh luộc chỉ lác đác vài giọt dầu.
Nhìn sắc mặt vàng vọt của mẹ và em gái Hứa Lộ, lòng hắn càng thêm nghẹn ngào.
- A Nương, nhà hết lương thực rồi sao?
Khuôn mặt Lưu thị thoáng hiện vẻ lúng túng bất lực. Là một người mẹ, bà cảm thấy có lỗi vì không thể chăm lo đầy đủ cho con cái.
- Đạo nhi, con có no không?
Hứa Đạo lắc đầu.
- Con no rồi, chỉ là hơi nhanh đói thôi ạ!
Hứa Lộ năm tuổi ngồi bên cạnh cũng gật đầu. Tuy còn nhỏ nhưng nó đã hiểu rõ chữ đói có ý nghĩa gì. Bởi vì từng trải qua nên càng thấu hiểu sâu sắc hàm nghĩa của chữ đó.
- Gần đây loạn lạc, lương thực lại tăng giá. Tiền nhà mình... Giọng Lưu thị nhỏ dần.
Hứa Đạo im lặng. Hắn biết từ khi cha mất tích ngoài thành, gia đình coi như mất đi nguồn thu nhập.
Cha hắn, Hứa Thiên Nguyên, vốn mở một tiệm thuốc nhỏ trong nhà. Nhờ chút y thuật chữa bệnh cứu người, gia đình cũng coi như tạm ổn.
Nói là tiệm thuốc cho oai chứ thực chất chỉ là một phòng khám tư nhân nhỏ hẹp. Hứa Thiên Nguyên dựa vào việc tự mình hái thuốc, bào chế thuốc để duy trì. Quy mô nhỏ bé đến mức nào, có thể tưởng tượng được.
Nhưng tất cả đã thay đổi kể từ khi Hứa Thiên Nguyên mất tích.
- Chuyện tiền bạc con sẽ nghĩ cách, còn cha, chưa có tin tức gì cụ thể mà. Lúc này, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất. Mọi người đừng lo lắng! Ăn cơm trước đã!
Cả ba người bắt đầu ăn cơm. Thật lòng mà nói, cơm lúa mạch thô ráp rất khó nuốt. Nhưng Hứa Đạo đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi. Trước khi xuyên không, hắn rất kén ăn, ngày thường ít khi ăn mỡ động vật, chứ đừng nói đến thịt mỡ. Vậy mà bây giờ những thứ đó lại trở thành thứ hắn cầu mà không được.
Chỉ đến lúc này, Hứa Đạo mới hiểu tại sao trong thời kỳ đói kém, người ta lại thèm khát mỡ, thèm khát chất béo đến điên cuồng như vậy. Bởi vì khi cơ thể cực kỳ đói khát, thiếu dinh dưỡng, thì khao khát đối với những thứ đó là xuất phát từ sâu thẳm nội tâm và bản năng sinh tồn.
Hơn nữa, theo như Hứa Đạo biết, tuy cuộc sống gia đình khó khăn, nhưng so với người khác, họ vẫn may mắn hơn nhiều. Ít nhất mỗi bữa vẫn có thể ăn no.
Nhưng Hứa Đạo cũng hiểu rõ, chỉ ăn no thôi thì còn lâu mới đủ. Hiện tại hắn mới mười ba tuổi, là lúc cơ thể đang phát triển, nhu cầu dinh dưỡng rất lớn, rất dễ đói.
Mà bữa ăn hiện tại chẳng có chút dinh dưỡng nào, lại càng khiến tình trạng này thêm trầm trọng. Thế nhưng hắn không thể nói ra, bởi vì hắn biết mẹ mình đã cố gắng hết sức rồi.
Mỗi bữa cơm, bát của hắn luôn đầy ắp nhất, còn bát của mẹ và em gái lại ít hơn nhiều. Sau khi cha mất tích, Hứa Đạo chính là trụ cột, là người đàn ông duy nhất trong nhà. Cho dù trụ cột này còn chưa kịp lớn.
Nhưng mọi nguồn lực đều ưu tiên cung cấp cho lao động chính và nam giới trong nhà. Đây là đạo lý cơ bản nhất mà bất kỳ ai, bất kỳ gia đình nào cũng đúc kết được. Bởi vì đây là cách để đảm bảo sự tồn tại và kế thừa của gia tộc.
Phải kiếm tiền thôi, Hứa Đạo âm thầm nghĩ. Cứ tiếp tục tình trạng chỉ ra không vào như vậy, e là tiền của trong nhà cũng không trụ được bao lâu. Nhà cũng chẳng còn bao nhiêu lương thực dự trữ. Năm nay mới trôi qua được một phần ba, còn lại hơn nửa năm phải sống sao đây? Hơn nữa, nhà Hứa Đạo không có ruộng đất, không thể dựa vào việc trồng trọt để tự cung tự cấp.
Huống chi, với tình hình hiện tại, cho dù là người trồng trọt cũng chưa chắc đã nuôi nổi bản thân. Thuế má quá nặng, rất nhiều người sau khi nộp đủ thuế má, bỗng phát hiện lương thực mình trồng được cũng chẳng còn lại bao nhiêu, nuôi sống gia đình đã khó khăn, lỡ như gặp phải thiên tai, rất có thể sẽ dẫn đến nạn đói kéo dài.
Năm nay, huyện Dương Hòa gặp hạn hán, mấy tháng liền không có một giọt mưa. Rất nhiều cây trồng khô héo ngay trên ruộng. Chắc chắn mùa thu hoạch sẽ bị ảnh hưởng, nhưng quan phủ thu thuế có quan tâm đến điều đó đâu. Không tăng thuế đã là phúc đức lắm rồi.
Điều khiến Hứa Đạo đau đầu nhất là, thế giới này không hề đơn giản, hoàn toàn khác biệt với thế giới hắn từng sống. Nơi đây tồn tại sức mạnh siêu nhiên, có tu sĩ phi thiên độn địa, băng sơn tồi thành, cũng có yêu ma quỷ quái ăn thịt người. Những yếu tố này khiến thế giới thêm phần hỗn loạn, cũng làm suy yếu lòng tin của dân chúng đối với chính quyền, khiến phạm vi quản lý của quan phủ bị thu hẹp đến mức thấp nhất.
Mà lúc này, tình trạng này lại càng khiến xã hội thêm phần bất ổn, có cảm giác như vương triều sắp sụp đổ, khói lửa bốc lên ngùn ngụt. Người dân sống lay lắt, tha hương cầu thực, đạo tặc hoành hành.
Muốn tồn tại trong thế giới như vậy, thật sự rất khó khăn. Ngay cả Hứa Đạo cũng cảm nhận được áp lực chưa từng có.
Ăn cơm xong, Hứa Đạo và em gái giúp mẹ dọn dẹp bát đũa, sau đó một mình trở về phòng ngủ.
Phòng ngủ được bài trí vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một cái bàn học thô kệch. Trên bàn đặt vài cuốn sách, đó là di vật của cha để lại, sau khi cha mất tích, những thứ này đều thuộc về hắn.
Đó là mấy quyển sách y thuật và một quyển công pháp võ đạo tên là “Dưỡng Sinh Công”.
Nhờ vào Dưỡng Sinh Công, Hứa Thiên Nguyên tu luyện võ đạo, bước vào Cửu Phẩm cảnh. Mà Cửu Phẩm cảnh này chính là nền tảng để ông ta có thể đứng vững ở nơi đây.
Tuy chỉ là cảnh giới thấp nhất, nhưng so với người thường, đó là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Ngay cả đám du côn côn đồ cũng không dám tùy tiện trêu chọc, còn y thuật chỉ là công cụ kiếm sống mà thôi.
Hứa Đạo ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt lại, ý thức liền tiến vào một vùng không gian u ám.
Đây là bí mật lớn nhất của Hứa Đạo, cho dù là người thân thiết nhất, hắn cũng chưa từng hé răng nửa lời.
Hứa Đạo ngẩng đầu nhìn lên, một bóng đen khổng lồ cao vút tận trời xanh. Thoáng nhìn qua có thể thấy những nhánh cây to lớn vươn ngang bầu trời.
Đó là một cây thanh đồng cổ thụ khổng lồ, thân cây to lớn đến mức e rằng mười người ôm cũng không xuể. Thân thể hắn đứng dưới gốc cây thanh đồng này trông thật nhỏ bé.
Lúc này, thân cây thanh đồng vốn dĩ đen kịt, ở phần gốc cây đã bị nhuộm một màu xanh biếc, trông vô cùng thần dị.
Cây thanh đồng này đã tồn tại từ khi hắn sinh ra, còn phần bị ánh sáng xanh biếc nhuộm màu kia ngày nào cũng phát triển thêm một chút, chỉ là tốc độ rất chậm, đặc biệt là so với thân hình đồ sộ của cây thanh đồng, càng lộ ra vô cùng chậm chạp.
Sau khi tìm hiểu kỹ càng, Hứa Đạo phát hiện, cho dù là ăn cơm hay uống thuốc bổ đều có thể gia tăng tốc độ nhuộm màu của ánh sáng màu xanh này. Mà theo sự gia tăng của độ cao nhuộm màu, một sự thay đổi tiềm ẩn cũng đang diễn ra trong cơ thể Hứa Đạo.
Sức lực ngày càng lớn, tinh thần ngày càng tốt, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng. Mà sau khi hắn tu luyện Dưỡng Sinh Công, những lợi ích này càng thêm rõ rệt.
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 195 |