Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ Pháp trở về từ thành phố A

Phiên bản Dịch · 1381 chữ

Đây là năm thứ hai kể từ khi quỷ dị biến mất.

Bành Béo ngồi trong quán mì đối diện đường, gọi một tô mì bò, rồi lại bắt đầu tán gẫu với bà chủ quán.

“Hôm nay sao lại đến ăn mì một mình, đồng nghiệp của anh đâu rồi?”

Bành Béo gắp một miếng thịt bò lớn cho vào miệng, “Đừng nhắc nữa, từ khi y trở về từ thành phố A, y cứ như biến thành người khác vậy, bây giờ chắc lại đang bận rộn đâu đó rồi.”

Bà chủ quán cười, dùng khăn lau bàn.

“Sao bây giờ anh không gọi anh ta là kẻ điên nữa?”

“Ừm... Hình như đã lâu rồi tôi không gọi y như thế. Chủ yếu là, bây giờ y không còn điên nữa...”

Bành Béo nói, ánh mắt hướng về phía xa.

“Khi đội trưởng chưa trở về, tôi đã đứng chờ cả ngày lẫn đêm trước cổng trường tiểu học Quang Minh, cuối cùng bị Tiểu Vũ trói lại đưa về thành phố C.

Nhưng so vơi tôi thì Kỳ Pháp khó trói hơn nhiều.

Tiểu Vũ nói là họ đã huy động rất nhiều người, nhưng cuối cùng không ai có thể động đến y, chỉ có thể để y đứng như một bức tượng trước cổng.

Sau đó, khi xung quanh xảy ra biến động, mặt đất nứt ra, không ai còn quan tâm đến y nữa.

Đợi đến khi mọi thứ trở lại bình thường, khi y quay lại đội tuần tra thì trông như đã biến thành một người khác vậy.”

Bành Béo khe khẽ thở dài: “Thôi, không nhắc đến y nữa.”

Anh ta cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Đến giờ ăn trưa, quán mì đông khách hơn, bà chủ quán cũng không còn thời gian tán gẫu, bận rộn tiếp đón khách hàng khác.

“Đến ăn mì à? Bành Khoan đang ở trong đó, anh có muốn ngồi chung bàn với cậu ấy không?”

Bà chủ quán đứng ở cửa, chào hỏi một người có khuôn mặt gầy gò.

Bành Béo nghe thấy tên mình, ngẩng đầu nhìn, thấy Kỳ Pháp mỉm cười gật đầu với bà chủ quán, rồi bước nhanh về phía mình.

“Tôi đoán chắc anh ta ở đây. Anh ta luôn nói với tôi là mì ở đây ngon, bà chủ quán lại xinh đẹp. Vì vậy mỗi lần không tìm thấy anh ta thì tôi đoán chắc chắn sẽ ở chỗ chị.”

Vài câu nói này của Kỳ Pháp khiến cả Bành Béo và bà chủ quán đều đỏ mặt.

“Ôi trời, sao anh ấy lại nói với anh những điều như vậy, thật ngại quá. Anh mau ngồi đi, muốn ăn gì, tôi sẽ nấu cho anh ngay.”

“Một tô mì bò nhé. À, tôi có thể mượn nhà vệ sinh một lát không, trước khi ăn tôi muốn rửa tay.”

Bà chủ quán cười, chỉ hướng cho Kỳ Pháp.

“Thói quen sạch sẽ là tốt. Nhà vệ sinh ở bên trong, anh đi thẳng là thấy.”

Bành Béo nhíu mày nhìn Kỳ Pháp bước vào nhà vệ sinh, lại nhìn y rửa tay, vừa lau khô bằng khăn giấy vừa bước về phía mình, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

“Kỳ Pháp, hay là anh đánh tôi một trận đi. Hoặc anh bảo tôi cút đi. Anh nói một câu ‘cút đi’ tôi nghe thử xem. Anh như thế này, tôi thật sự không quen nha.”

Kỳ Pháp mỉm cười, nhẹ nhàng gõ lên đầu Bành Béo.

“Nói ngốc gì thế?”

Trong lúc nói, bà chủ quán đã mang đến một tô mì bò.

Mà tô mì bò này lại nhiều hơn hẳn một lớp thịt bò so với tô của Bành Béo.

Bành Béo trợn mắt nhìn bà chủ quán, rồi quay lại nhìn Kỳ Pháp, tức đến mức không nói nên lời.

“Đừng căng thẳng, bà chủ quán không thể thích tôi được đâu.” Kỳ Pháp cười, trêu đùa Bành Béo thêm một câu.

Khiến Bành Béo tức đến mức nói lắp.

“Anh... anh đang nói linh tinh gì thế? Tôi... tôi...”

Anh ta nói đến một nửa, thấy ánh mắt của bà chủ quán nhìn mình, liền vội vàng ngậm miệng.

Đợi đến khi bà quay đi, anh ta mới nói tiếp.

“Anh biết trông anh bây giờ như thế nào không?”

Kỳ Pháp không quan tâm gắp một miếng thịt bò: “Trông như thế nào?”

“Giống Bạch ca.”

Miếng thịt bò dừng giữa không trung.

“Anh đang sống theo cách của anh ấy.”

Kỳ Pháp cúi đầu, cười khổ nhét miếng thịt bò vào miệng.

“Như vậy không tốt sao? Tôi EQ thấp, không biết đối nhân xử thế, học theo điểm tốt của người khác, chẳng lẽ không tốt sao?”

Sắc mặt Bành Béo cũng cũng ảm đạm xuống.

“Tôi không nói như vậy là không tốt. Chỉ là, anh luôn cười với tôi, nhưng tôi lại không cảm nhận được niềm vui của anh.

Kỳ Pháp, đội trưởng không chết, cũng không bỏ rơi chúng ta, anh ấy chỉ đang sống cuộc sống mà anh ấy nên sống ở thế giới khác mà thôi.

Tiểu Vũ đã nói với tôi như vậy…”

Kỳ Pháp cười, lại nhét một miếng thịt bò lớn vào miệng.

“Tôi biết mà, cậu không cần phải nói những lời này với tôi. Vốn dĩ tôi không phải là người thường xuyên cảm thấy vui vẻ, thậm chí tôi thường không biết sống để làm gì.

Nhưng bây giờ tôi học cách luôn giữ nụ cười, cười lâu dần, não của tôi cũng sẽ nghĩ rằng tôi đang vui.

Cậu không cần lo lắng cho tôi. Thực ra, gần đây tôi hình như dần dần tìm thấy một vài việc mà tôi muốn làm.”

Nói rồi, y lấy ra từ ba lô một cuốn sổ.

“Cậu xem, đây là... sổ ghi chép công việc của đội trưởng trước đây.

Bà Lý ở số 62 phố Bát Giác, con trai bà ấy mất tích, đứa cháu duy nhất bị bệnh lạ.

Còn đây, một chủ nhà ở tòa 12 khu Tây Hà, sống cô đơn một mình, hàng xóm đã mấy tháng không thấy ông ta ra ngoài một lần...

Mỗi người trong cuốn sổ này, tôi đều đã đến thăm.”

Cuốn sổ trên tay Kỳ Pháp, từng biểu mẫu được điền bằng mực đen. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy có thêm những dòng chữ xanh mới tinh, điền vào các ô trống trong sổ.

“Tôi ban đầu chỉ muốn xem anh ấy còn việc gì chưa hoàn thành. Nhưng sau đó tôi phát hiện ra, quá trình làm những việc này cũng đang chữa lành cho chính mình.”

Bành Béo suy tư gật đầu.

“Ừ, anh nói vậy thì tôi yên tâm hơn rồi. Nhưng anh làm toàn việc tốt, nhưng Lữ Sử hình như không thích người làm nhiều việc lắm.”

Kỳ Pháp cười thu lại cuốn sổ trước mặt.

“Cậu đã nhắc tôi một điều.”

“Điều gì?”

“Gần đây tôi đánh Lữ Sử hơi ít.”

Bành Béo sững sờ: “Đúng rồi, cứ giữ nét mặt hiện tại. Cách anh nói bây giờ giống hệt Kỳ điên khi xưa.”

Kỳ Pháp cười ha hả, cười xong rồi nghiêm túc nhìn Bành Béo.

“Còn một việc nghiêm túc tôi muốn nói với cậu. Biểu hiện của Lữ Sử tệ như vậy, khả năng cao là anh ta sẽ bị giáng chức. Đến lúc đó, tôi muốn tranh chức đội trưởng.”

Bành Béo nghi hoặc nhìn y: “Cái này cũng phải học à?”

Kỳ Pháp giơ tay gõ đầu Bành Béo.

“Nói linh tinh gì vậy? Tôi thật sự thích nghề này, thật sự muốn làm đội trưởng. Cậu nói xem, bây giờ trong đội có ai thích hợp làm đội trưởng hơn tôi không?”

Bành Béo nghĩ lại từng khuôn mặt đồng nghiệp của mình, thấy Kỳ Pháp thực sự là người thích hợp nhất.

“Cũng đúng. Có lý đấy.”

...

Một tháng sau, tại văn phòng đội tuần tra khu phố thứ năm, Kỳ Pháp đã trở thành đội trưởng.

Y tiếp nhận phù hiệu mà đội trưởng Chu từng đeo, và cũng tiếp nhận trách nhiệm mà anh ấy từng gánh vác.

Bạn đang đọc Quy Tắc Quái Đàm: Người Nhà Của Ta Không Bình Thường (Dịch) của Bạch Hồ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hivit
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.