Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1414 chữ

Không ngờ Trần Lâm giết chết một mạng người, lại không nhận ra thứ hắn cần tìm ở ngay cách đó một bước chân..."Khoan đã, đừng di chuyển", Ma Tôn mặt lạnh cảnh cáo, bước chân vô thức dừng khự lại ở cửa phòng, giống như bị ma kéo chân vậy. Hắn đợi một chút rồi mới hé cửa ra, dùng Phong Tỏa Tâm xua đi làn khói trắng dày đặc ngoài khung cửa. "Tôn thượng, chính là mê khí hôm trước", tiểu hoa yêu đi sát theo dấu chân hắn, hai người vừa tiến vừa lùi cũng tới được đến hành lang bên ngoài. Rõ ràng lúc cả đám tới đây, hoàn toàn không có kẻ khác biết chuyện, Hứa sư tỷ cùng Sầm sư huynh đã được ba đứa trẻ canh gác nãy giờ, chắc chắn có kẻ dấu mặt trong những bước tường, từng bước lần theo. Tuy vậy mục đích của kẻ đó là gì thì tất nhiên là biết chết liền, nếu hắn muốn cướp mảnh chìa khóa thì đã chẳng cần phí sức như vậy làm gì.

Đèn hoa đăng trên mặt nước lập lòe, yêu nhãn nhấp nháy một chút, là đèn Vãn Sinh? Cửa phòng Trần Lâm hé mở ra, không lẽ hắn cũng đang cảnh giác theo dõi kẻ bên ngoài. "Ngươi đang đi sai đường rồi, quay lại đi, nhìn lại một lần nữa", Quỳnh Yêu cảnh giác lắng tai nghe lại thật cẩn trọng, tuy thính giác của nàng không tốt như Trương Lãnh, nhưng cũng đủ để nhận ra đó không phải giọng nói của Ma Tôn đang đi phía trước, mà là một âm thanh rất trong trẻo, tuy nhiên lại mang theo vài phần u ám. "Ngươi là ai?", "Đừng quan tâm, nhắm mắt lại đi", "Ta...". Chưa để nàng kịp nói hết câu, mộng cảnh đã hiện ra trước mắt. Thân ảnh của hắn mỗi lúc một xa dần, mờ đi theo hư ảo, cuối cùng chỉ còn mình nàng đứng trên hành lang u tối...

Hàng lang? Vẫn là hành lang quỷ hướng quen thuộc đó, cửa phòng của Lý sư huynh hé mở, hắn đang bình thản ngồi đọc sách bên cửa sổ. "Lý huynh, chạy đi, hắn đang đến...", nàng thì thầm, nhưng cũng biết là hắn không nghe thấy. Ở noi này, nàng chỉ là một hồn ma, không thể ngăn cản, cũng không thể làm gì. Cửa phòng Tống Nhi vẫn mở toang, sư muội đang thở thẩn ngắm sao bên ngoài, giống như một buổi tối bình phàm, tuyệt nhiên không có gì bất thường...

Nàng đành tìm một chỗ nào đó, aka bắt chước Ma Tôn trèo lên mái nhà ngồi, cẩn thận quan sát xung quanh, bó gối lắng tay nghe tiếng cành khô tiều tụy đập vào khung cửa sổ, đợi tới khi ánh đèn lần lượt tắt đi, yêu nhãn mới bắt được một thân ảnh suất hiện đằng sau lưng Lý sư huynh, bèn tới gần xem xét.

Tiểu hoa yêu vừa nhìn qua đã ngẩn người, kẻ vừa đến, vốn không phải "hắn", mà là "nàng ta". Hứa sư tỷ bỏ mũ chùm đầu ra, ánh mắt đối diện với Lý Tứ Kiệt. "Hồng Nhi, muội tới đây làm gì?", hắn cất giọng hỏi, khóe môi hơi run rẩy giương lên, rõ ràng là bị bệnh khá nặng. Hứa Hồng không mỉm cười, một nét hi vọng mong manh hiển hiện trên gương mặt, "Ta có nghe...là Trần giáo đầu nói với Trần đại sư huynh, linh phẩm sẽ sớm được gửi tới, chỉ cần..."

"Không", hắn như đoán trước được nàng đang định làm gì, dịu dàng lên tiếng, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt nàng. "Không cần liều lĩnh như vậy, nội đan của ta không còn, muội không cần cố sức vì ta, cứ đi đi,...". bàn tay Hứa Hồng siết chặt lấy tay áo của Lý sư huynh, tới lúc những ngón tay lưu lại vết hằn đỏ ối cũng không hay biết, nước mắt đã thấm ướt cả gương mặt, "Lúc đó huynh đừng nên lao tới cứu ta, hại chính mình bị phế đi kinh mạch như thế...Ta...là ta hại huynh mất mạng, ta không bỏ mặc huynh được!", trong đêm tối, hắn mỉm cười, "Ngày tháng còn lại không còn nhiều, Hồng Nhi, bảo trọng" rồi giang tay ôm nàng một cái, giống như một cái ôm từ biệt. "Không, không được", "Đều được, chỉ cần muội sống thật tốt là được"

Nhìn ánh mắt sắt đá của Lý Tứ Kiệt, nàng lắc đầu khoác lại tấm áo choàng, nhìn lại thân ảnh hắn một lần cuối trước khi rời đi. Còn lại một mình trong phòng, Lý sư huynh mỉm cười, trước ánh mắt sững sờ của Quỳnh Yêu, lấy ra từ trong tay áo một con dao bạc kề lên cổ chính mình mình, thì thầm, "Hồng Nhi, liên lụy tới muội, chính là việc ta không mong muốn nhất trong kiếp này, thật...xin lỗi". Một bàn tay nhẹ nhàng kéo kéo tay áo nàng, giọng nói quen thuộc của Ma Tôn cuối cùng cũng vang lên bên tai, "Tới đây là được rồi, quay về thôi". Tiểu hoa yêu cũng không cố chấp cãi lời hắn, không phải nàng chưa từng nhìn thấy chết chóc bao giờ, chỉ là, Thiên mệnh lúc nào cũng thật quá tàn nhẫn.

Cách đó không xa, một nữ tử mới tới lặng người chứng kiến cảnh tượng bên trong khung cửa, nước mắt nhẹ nhàng tràn qua khóe mi, rơi xuống y áo thướt tha cùng mái tóc buông dài, "Là Hồng Nhi, nợ huynh một kiếp này", nàng mỉm cười giơ tay ra, giống như đang cố gắng chạm vào một thân ảnh mơ hồ, gương mặt người kia đang tươi cười rạng rỡ, đuôi mắt ánh lên vẻ yêu thương "Huynh đợi một chút nhé, ta sắp tới rồi"

Tới lúc mở mắt ra, Quỳnh Yêu vẫn đang đứng trên hành lang sương khói, ngay trước bức tường cả đám tìm thấy Trương Lãnh, với điểm tựa duy nhất là bàn tay ai đó nhẹ nhàng đặt trên vai, một đôi mắt đỏ quen thuộc đang chăm chú nhíu mày nhìn yêu ấn phát sáng trên trán nàng, giống như hận không thể xóa nó đi. Hắn đang lo lắng, hay đang bất an, nàng cũng không chắc được với sắc mặt giả trân trăm năm như một này. "Ngươi cũng...gặp ác mộng, phải không?". Quỳnh Yêu gật đầu, nàng run run mỉm cười, trong lòng tự nhiên lại vô cùng nhẹ nhõm, dù biết rõ ràng mộng cảnh đó hoàn toàn không phải ác mộng. "Đồng minh" này cũng không quá tệ đó chứ, nếu bây giờ nàng nói nàng đang rất sợ, hắn cũng sẽ không phán xét gì.

Pháo đỏ sáng bừng trời đêm, hai người thở dài nhìn nhau, nữa rồi đó, có cần gấp tới vậy không. Tới lúc quay về được đúng nơi cần phải đến thì đã thấy ba đứa trẻ nằm la liệt trên mặt đất. "Còn thở", nàng nhanh chóng kiểm tra mạch tượng rồi khẽ mỉm cười 'bẩm báo' lại với Ma Tôn. Tống Nhi vẫn mạnh mẽ như vậy, muội ấy đang nắm chắc một cái trâm cài trong tay, giống như đang muốn chống cự. Trương Lãnh có vẻ đã cầm chặt bội kiếm bảo vệ em trai cậu ta cùng tiểu sư muội thì phải, quả nhiên không phải song sinh huynh đệ đời không nể, hai tiểu tử giống nhau đến nỗi nàng suýt nữa không phân biệt được đứa nào với đứa nào. Thật là, cậu ta cứ tỏ ra lạnh lùng cáu gắt như vậy làm gì chứ... Cũng phải thôi, cứ sống mãi trong những lời đàm tiếu đó, không ít thì nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm tính của một đứa trẻ bị gắn cái mác xui xẻo từ nhỏ như vậy.

"Tôn thượng, huynh còn ở đó không?", mãi không thấy hắn trả lời, nàng vén tấm màn che qua một bên, ngạc nhiên thấy hắn đang đứng sững người, mắt nhìn chăm chăm cảnh tượng trước mặt. Hứa sư tỷ đang nằm ngay ngắn trên mặt đất, chén trà uống dở bị lẻ loi gạt qua một bên, thấm ướt một bức thư được cẩn thận đặt dưới gối, môi tỷ ấy nhẹ nhõm mỉm cười.

Bạn đang đọc Quỳnh Hoa Dạ Vũ sáng tác bởi boconganht9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.