Bức tường trước mặt vẫn không hề có dấu hiệu suy chuyển, chỉ có hương thảo dược quen thuộc ngày càng nhạt hơn một chút. Vậy vị tiểu cô nương đó, đúng là trước nay vẫn luôn lẩn trốn giữa những bức tường. Hay nói cách khác, thổ quan tân nương...giết người diệt khẩu đó xem ra cũng chỉ là một màn kịch do bà chủ Từ dựng lên, nhằm khiến thôn dân khiếp hãi mà tránh xa nơi này. Dưới ánh sáng le lói cuối ngày, bên trong tấm khăn hỉ Tống Nhi bỏ lại dưới chân tường dần dần hiện rõ, là một nửa mảnh gương đồng khắc chữ Yên, cùng với nửa mảnh lược gỗ. "Cái này, là ý gì đây????", "Đệ nhỏ tiếng thôi, cứ nhặt lên trước đã." Ma Tôn nhíu mày nhìn khung cửa, hắn giơ tay thử chạm vào mắt rồng, một cánh cửa bí mật mở ra, theo gió đêm đưa hương thuốc đăng đắng thoát ra ngoài.
Căn phòng bên trong không lấy gì làm rộng rãi, khung cửa sổ duy nhất ở tít trên cao, bàn ghế giường tủ đều nhuốm một màu u tối. Quỳnh Yêu xoay xoay một cái chân đèn bám đầy bụi, nàng thở dài, nhìn về phía mấy tiểu tử còn đang ngơ ngác. "Vị cô nương đó...đã một mình ở đây suốt những năm qua sao?", "Phải, muội ấy đáng lẽ đã bị dân làng ném vào trong núi, may mà vừa lúc lão sư phụ đi ngang qua đã ra tay cứu giúp. Nếu ta không nhầm, thì ở đây sẽ có một con đường dẫn tới sơn động". "Triệu Địa Trận, dẫn!", Ma Tôn thì không cần suy nghĩ nhiều như thế, hắn vốn định nhếch mép mỉm cười, ai ngờ trước mặt chỉ còn là tàn phép, quang ảnh cũng không bật lên được. Sư phụ trên cao mỉm cười, zậy thì dễ quá:)))
"Đằng này...có một cái giá gương?", nàng mở to mắt, cẩn trọng đặt nửa mảnh gương kia lên đó. "Cái này...", một trong những điều nhân giới cấm kỵ, chính là chải tóc ban đêm, hơn nữa còn là trước gương đồng...Dưới ánh mặt lo ngại của Ma Tôn đang tựa bên cái bàn, nàng ngồi xuống, hồi hộp đem mảnh lược gỗ chải lên mái tóc đen dài, một nét nghi ngờ thoáng hiện lên. "Sư tỷ, tỷ nhìn thấy cái gì vậy, ta xem với..." Quỳnh Yêu gật đầu, nàng đứng lên, chìa mảnh lược ra trước mặt Trương Lãng với một nụ cười cố nén. Ban đầu cậu ta còn trợn mắt há mồm, sau lại tò mò nhận lấy mảnh lược gỗ, học theo nàng yểu điệu đánh mắt một cái sang phải. "Chữ Yên, in trước tấm màn đằng đó. Đệ nghĩ ở sau có một mật đạo...", "Ha ha", ba người còn lại cuối cùng cũng không nhịn được cười, đến cả phong thần Trương Lãnh cũng bật cười thành tiếng, đúng là không nhìn nổi con 'ma nữ' trước mặt. "Meo", tiểu miêu dưới chân gào một tiếng, ánh mắt màu lục ngọc hằm hằm nhìn đám sen trước mặt, ý là, "Nhân giới ban đêm, cấm nói to cười lớn."
Cả đám đành vậy im lặng đi tiếp, tới khi ánh sáng thấp thoáng phía xa xa đung đưa lại gần trước mặt, nơi một tiểu nữ tử giấu mặt sau vách đá, tuy có vẻ ngơ ngác nhưng vẫn mỉm cười quan sát bên kia căn phòng. "Tống Nhi?", "Sư huynh, sư tỷ!", "Muội đi đâu vậy chứ, dọa chúng ta sợ muốn đứng tim", "Lãng sư huynh, không sao mà. May có bà chủ Từ với Từ An tỷ tỷ giúp đỡ, còn có tiểu miêu này nữa, do Từ Yên tỷ phái đến đó nha". Tiểu sư muội nói tía lia, nhìn bộ dáng sắp ngất xỉu của Trương Nhị, nếu muội ấy mà kể vừa bị một con yêu quái lai hổ lai hươu trên đầu có cặp sừng nai (mn biết là con j rồi ha) cùng đám hỷ đồng của Ánh Nguyệt rượt chạy té khói chắc cậu ta cũng dám ngất thật lắm:)) Tiểu miêu yêu bị ôm ấp khó chịu ré lên môt tiếng, lập tức nhảy thẳng xuống đất, không thèm ngoảnh đầu lại. Quỳnh Yêu nghiêng đầu, không biết có phải năm đó nương nàng gặp được Tiểu Nguyệt, mới có thể bình an ra ngoài hay không. Cũng phải, dẫn đường trong tử lộ, trước nay vẫn là miêu.
Bên cạnh cảnh tay bắt mặt mừng đến chảy nước mắt của mấy tiểu tử, hai người cao tuổi đứng thế vào chỗ Tống Nhi, bất giác lặng người nhìn cảnh tượng trước mắt. Vị thổ quan nữ nhi đó đang vòng tay ôm lấy mẫu thân cùng tỷ tỷ, đôi mắt cùng mái tóc màu bạc khẽ khàng đung đưa, có vẻ là đang cố kìm nén nước mắt. "Từ Yên, đừng khóc nữa, chúng ta về nhà thôi", vị cô nương tên Từ An kia cũng rạng rỡ mỉm cười. Bà chủ Từ đau lòng xoa xoa mái tóc của hai đứa con gái, đôi mắt đã lâu không nhìn thấy ánh sáng ẩn hiện niềm vui xót xa. Chính vì vậy, bao nhiêu kẻ lao đầu tìm kiếm, đánh đổi cả mạng sống lấy linh phẩm cũng cũng chẳng thể tìm được mảnh chìa thứ ba...
"Ây, từ từ đã nào, làm gì vậy?", lúc tiểu hoa yêu ngó ra thì nhận thấy bản thân đã bị ôm cứng thành một chùm, đầu têu là hai tiểu tổ tông Tống Nhi cùng Trương Lãng. Mấy người bất lực nhìn nhau với vẻ đồng cảm sâu sắc, haizz, mấy tiểu tử này thật là..."Cám ơn nhiều nhé", một giọng trong trẻo nói vang lên, Từ Yên mỉm cười, nhẹ nhàng thảy một mảnh chìa về phía cả đám, đáp xuống bàn tay đang hé mở của Quỳnh Yêu, "Các ngươi đã vất vả rồi". Thân ảnh mẫu tử ba người từ từ tan biến, cùng tất cả sơn động, khách điếm, rừng trúc xung quanh, những mảnh thần thức xoay vòng trong không khí, vô thức ánh lên vẻ ấm áp kỳ lạ.
"Cuối cùng cũng xong rồi", "Nếu đệ muốn ở lại thì huynh cũng không ngại đâu", "Huynh trưởng!". Vậy là từ lúc đi tới lúc về cả đám không có ồn ào nhất, chỉ có ồn ào hơn, trong lúc quang ảnh sáng bạc lấp lánh lóe lên, đưa những môn sinh đã hoàn thành xuất sắc sát hạch trở về sơn môn.
"Sư huynh sư tỷ, chúng ta...chắc chắn phải bắt đền sư phụ, kêu người...sửa lại cái pháp trận này!!!!", tiểu sư muội suýt chút nữa thét lên khi cả đám hạ cánh không hề an toàn xuống mặt hồ đóng băng lạnh lẽo, dưới ánh mắt săm soi đầy tò mò của Quốc Lâm đại sư, vị sư phụ vừa được đặc cách nhắc tới phía trên:))
"Về sớm như vậy sao? Năm sau bổn lão sư phải tăng độ khó lên mới được...", "Sư phụ!!!!!Đồ đệ (cắn rơm cắn cỏ) xin người!!", "À...ừ đùa các trò chút thôi, à, Lan Y!" Quỳnh Yêu ngạc nhiên nhìn vị sư phụ thản nhiên mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ hiền từ cùng...hề hước, làm nàng suýt nữa bật cười theo, trước khi nhận ra có ai đó vừa kéo kéo tay áo mình. Sau lưng sư phụ, một nữ tử mang một tấm lụa mỏng che kín mặt mũi lo lắng tiến về phía cả đám, hình như là y nữ thì phải. Bắt được tín hiệu khẩn cấp, Tống Nhi cùng Trương Lãng đang hè nhau làm mặt quỷ len lén nhìn phía trước, ý là vị y nữ hiền từ kia ấy hả, chỉ cần lộ ra nửa kiện thương tích thôi cũng cầm chắc bị nàng ấy mắng cho tắt điện.
"Sư phụ!!!!!!!! Pháp trận năm nay lại kiểu gì nữa vậy????Mấy đứa bị thương khắp mình mẩy rồi này! Giờ người tính sao đây hả?" Mấy tiểu tử còn đang há hốc mồm, đã bị đại tỷ kia choàng một cái khăn vào đầu, cùng một cái chỉ tay quả quyết, ý bảo cả đám mau vào bên trong nghỉ ngơi. Cánh cửa khép lại, chặn cái lạnh buốt mùa đông bên ngoài, ngay cả Trương Lãnh cũng chẳng nghe được vị y nữ bên ngoài đang chất vấn điều gì nữa, chỉ thấy nàng đang sắp bật khóc tới nơi. "Tỷ ấy sắc mặt dịu dàng như vậy, tại sao lúc nào cũng nóng nảy thễ chứ ", "Tỷ ấy cũng là rời khỏi Sát Hạch trở về mà, tâm tính có thể không thay đổi sao?", "Sư huynh..."
"Sắp Tết rồi đó...", sau khi đã kiếm được một chỗ ngồi xuống, Quỳnh Yêu đành kiếm đại một câu hỏi nào đó xua đi không khí giá lạnh, bông lục mai đầu tiên đã hé nở ngoài cửa sổ theo chuông gió đung đưa. "Nói mới nhớ, huynh trưởng,...ta...muốn về thăm mẫu thân một chút, năm nào nương cũng mong ngóng chúng ta quay về...", Ánh mắt Trương Lãnh se lại, có vẻ rất lâu rồi đệ ấy vẫn chưa dám về gặp mẫu thân, tuy vậy vẫn gật đầu. "Muội sẽ về nhà a, phụ thân với đệ đệ sẽ lại cằn nhằn điếc cả tai cho coi." Tống Nhi thì lại có vẻ 'hơi' rầu rĩ, muội ấy giơ tay khoe mấy vết thương còn mới toanh, nụ cười héo đi nhiều chút "Nếu năm tới sư huynh sư tỷ không thấy muội quay về, thì nhất định phải tới cướp ngục đó...", "Chúng ta biết rồi, ây, muội đừng trầm cảm như thế, còn cứu được mà...".
"Lan Y à, con bình tĩnh đã, nhìn thử xem,..." Bên ngoài khung cửa, Lâm Quốc Đại Sư cùng vị y nữ lúc nãy đang ngẩn người nhìn khung cảnh náo nhiệt trong gian phòng nhỏ, lẳng lặng mỉm cười với vẻ nhẹ nhõm. Mấy đứa trẻ...đều về nhà là tốt rồi.
Đăng bởi | boconganht9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |