Thoáng chốc, hai ngày dưỡng thương ở sơn môn trôi qua nhanh như gió xuân đang từng đợt kéo đến, tiếng chim én cũng đang ríu rít hót bên ngoài. Dù đang buồn ngủ rũ cả mắt, Quỳnh Yêu vẫn đành ngậm ngùi rời khỏi giường, khoác áo lông cáo cẩn trọng bước chân ra ngoài. Ở gian bên cạnh lộ ra một hình dáng quen thuộc đang ung dung ngắm phong cảnh, cả áo choàng mặc trên người cũng toàn là một màu đen, nhìn có chút không hợp mắt giữa trời tuyết trắng xóa. Tóm lại điều gì rốt cuộc lại khiến hai con người sợ lạnh tới già cả người này nhất nhất chui ra khỏi phòng, thì chỉ có thể là chuyện liên quan tới ba tiểu tử báo.
"A, sư huynh sư tỷ!", Trương Lãng không hiểu bằng cách nào vẫn giữ được nhiệt khí giữa trời đông lạnh lẽo thế này, cậu ta đang sắp đồ lên xe với tốc độ siêu thực, lại vừa loanh quanh ba chân bốn cẳng đi tìm mấy thứ còn thiếu. Hồng mai từng nụ từng nụ nở trong tuyết, soi lên đôi má mấy thiếu nữ sắc hồng hào. Bên kia, Tống Nhi đang kính cẩn nghiêm mình đứng trước mặt Trương Lãnh đại nhân, giống như sắp xung phong lao ra ngoài tử chiến, chỉ khác là trên tay ôm theo một con mèo..."Hai tiểu tử đó...không sao chứ?", "Không sao a, huynh trưởng sợ muội ấy là tiểu nữ nhi lại đi xa một mình nên dặn dò vài điều thôi". Quỳnh Yêu nhẹ nhàng xoa hai tay vào nhau, liếc nhìn vẻ ghen tị cùng hơi hơi ấm ức hiện lên trong ánh mắt của Trương Nhị mà bật cười, "Đệ bao nhiêu tuổi rồi a? Sao lai tị nạnh với tiểu nữ hài suốt thế?"
Lập tức, Trương Lãnh giả bộ làm mặt quỷ nhăn mũi lắc đầu, "Muội ấy mà là tiểu nữ hài ấy hả? Đủ tuổi làm lão nương của ta luôn đó!", "Trương Nhị sư huynh, huynh nói cái gì hả". Tuy là tiểu tử này ra vẻ bí mật nhưng lời nói lại cực kỳ không giảm âm, làm tiểu sư muội nhảy dựng lên rượt cậu ta chạy vòng vòng dưới tuyết, để lại huynh trưởng đại nhân đứng đơ cả người, trông cực kỳ bất lực.
"Sắp nắng lên rồi đó, nhanh nhanh chuẩn bị đồ đi!", đợi đến khi Hàn sư huynh bực bội lên tiếng cả đám mới vỡ lẽ xúm vào giúp nhau khuân vác đồ đạc, nét mặt tái mét như sợ thiên tai sắp sửa giáng xuống đầu vậy. "Các ngươi, vì cái gì lại im lặng như vậy?", "Huynh", "Sư tỷ...sư tỷ, ngày Tết có án mạng là không hay lắm đâu", "Muội đừng lo, cùng lắm là hắn cốc đầu ta một cái thôi, không chết được."
Tống Nhi nghe xong những lời vời rồi thì lo lại càng thêm lo, đến lượt chính mình cùng hai vị huynh đệ đằng kia thì sẽ ra hình thù gì đây??????? Cũng may hôm nay Ma Tôn có vẻ tốt tính, hắn đưa tay lên xoa đầu tiểu hoa yêu một cái rồi thôi, bản tính manh động thường ngày giống như đã bị gió tuyết cuốn đi hết sạch. Bốn người còn lại: lạ nha...
"Cảm ơn sư huynh sư tỷ, năm nay đã chăm sóc chúng ta", Trương Lãnh nghiêm túc cúi đầu, trong khi vừa liếc mắt trừng cậu em một cái, Trương Lãng hiểu ý huynh trưởng cũng vội vàng bật ra những âm thanh không rõ lời, "Cảm..n...sư huynh sư tỷ!". Cậu ta đang leo chót vót trên một cành cây cao, với với với mấy đóa hồng mai cho Tống Nhi đem về. "Cảm ơn sư huynh sư tỷ đã chăm sóc ta nha", "Tống Nhi, đi đường cẩn thận!". Tiểu sư muội cẩn thận trao tiểu miêu khó tính kia vào tay nàng, ánh cười trong mắt long lanh. Đợi hai cỗ xe bão táp đã nói trên đạp tuyết rời đi, sân vườn im ắng cả lại, đem tiếng gió lướt qua cành lá làm chuông gió đung đưa.
"Hai đứa không về nhà sao?", Lâm Quốc đại sư không biết từ đâu xuất hiện, hiền từ mỉm cười, "Cả ngày ngẩn ngẩn ngơ ngơ như vậy, quả thật khiến cảnh ý buồn đi." "Sư phụ?" Hai người giật mình quay lại, y áo lướt nhẹ trong gió xuân, mặt in đầy dấu hỏi, 'sư phụ, người có ổn không vậy?', nhưng tất nhiên là không dám nói ra. "Nếu không bận rộn việc gì, chi bằng cùng bổn lão sư đến Tương Cố đường đi, coi như là dâng hương cầu may mắn một lúc?"
Thực ra thì, nghe cũng không tồi a. Quỳnh Yêu nghiêng đầu nhìn lên, thấy Ma Tôn có vẻ không phản đối, mà nàng cũng không nỡ để lão sư phụ một thân một mình leo lên leo xuống ba ngàn bậc Ngọc Lãng Sơn. "Diệp Vi à, cầu nhân duyên cũng linh lắm đó. Mà không, con nhìn xem, Hàn Lăng chạy mất rồi kìa." "Sư phụ!", nàng thuận miệng hùa theo một câu, trong lòng phút chốc ngập tràn tâm tình vui vẻ, tựa như dương liễu gặp được nắng ấm, không để ý vành tai người kia đã đỏ lên, tiếng bước chân cũng nhanh dần, vượt hẳn lên phía trước.
Nét mặt sư phụ thản nhiên cười nói, ít ai nghe được tiến bước chân người từng bước từng bước nặng lại, đem hết tâm sự gánh lên vai, chậm rãi lê đến Từ Đường, "Bài vị của...Lý Tứ Kiệt cùng với Hồng Nhi cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, con nói xem, hai đứa nó liệu có đang lén lút đàm đạo, oán trách vi sư quá vô tình hay không?" Quỳnh Yêu có chút kinh ngạc nhìn qua, nàng đáng lẽ phải nhận ra từ lâu rồi mới phải, sư phụ thật sự đã già tới vậy rồi. "Sư phụ, con..." Lâm Quốc đại sư gõ nhẹ quạt giấy lên trán nàng, "Diệp Vi, không cần căng thẳng". Nhìn ánh nắng hắt lên mái tóc hai tiểu tử cùng một con mèo trước mặt, lão sư phụ không biết vì sao lại bật cười, đột ngột đổi giọng, "Bỏ đi bỏ đi, chậm chạp như vậy làm gì chứ, không nên để cố nhân đợi lâu..."
Tương Cố Đường vây giăng quanh lụa đỏ, tử đằng rực lên sắc tím dịu dàng, tựa như năm đó Bích Ngọc Hành Cung cô tịch bầu bạn với hoa hạnh nở. Rực rỡ như vậy, chỉ là chẳng chờ được người tới ngắm. Sư phụ một nhịp khoát tay áo phong sương, nến vàng ấm áp bao phủ khắc đại điện, bài vị cũ kỹ chờn vờn sáng lên, từng hàng, từng hàng chữ tỷ mỉ khắc tên trên nền gỗ tuyết tùng. Ở hàng dưới cùng, là hai bài vị ngay ngắn đặt bên nhau, ở giữa có kết một cái hoa chúc nho nhỏ, không biết là do ai đặc biệt để lên.
"Kia là bài vị sư nương mấy đứa, kia là cửu sư thúc, bên đó là Từ gia, phụ thân của Từ An với Từ Yên, hồi trước có lưu lại vài ngày, làm đệ tử ngoại sơn. Bốn người chúng ta mở ra sát hoạch, cũng chỉ muốn nhắc nhở đồ nhi một tiếng, bên cạnh tà túy, cũng phải để tâm đến lòng người.". Không khí giác ngộ âm trầm được khoảng nửa khắc, cho tới khi có đứa ngứa mỏ. "Sư phụ, nhiều bài vị như vậy, người cứ phải mang quan tài nhà người khác về nhà mình khóc thuê làm gì?", "Cái tên tiểu tử này, đúng là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, Diệp Vi, quản lại hắn đàng hoàng cho bổn lão sư!" Tiếng cười vang vọng khắp trong ngoài, mấy tiểu sư đệ lén lút đốt mấy ống pháo nho nhỏ, khói bụi mang sắc đỏ thắm lấp lánh trong ngoài sư môn, đào hoa tiếu bừng nở, phủ lên ánh dương nhạt màu. Phía xa xa có một nữ nhân đang mỉm cười ngắm nhìn mấy tiểu hài tử cười đùa, ít kẻ sau khi rời khỏi sát hạch Ngọc Lãng Sơn, còn có thể cười tươi như vậy lắm..."Meooo", "Sao vậy, Tiểu Nguyệt? Trời lạnh rồi ha, chúng ta quay vào trong thôi".
Tẩy Tủy Kiếp thứ hai, cứ vậy âm thầm hoàn thành...
Hoặc là, gần như thế. Kết giới Nguyệt Gia hé mở, để lộ khung cảnh hoang tàn đổ nát. Ba tiểu yêu chạy nháo nhào được một lúc thì thấm mệt, trốn sau khe cửa hé mắt nhìn ra. "Mấy đứa, lại gây chuyện rồi à?", "Tỷ Tỷ!" Thấy nàng một tay ôm mèo một tay cầm ngọc lệnh từ sau bức tường ló dạng, Phượng Nhi cùng A Liên đồng loạt rao lên, mừng còn hơn thấy nương đi chợ về. "Không có...Quỳnh Yêu tỷ tỷ, không phải tụi ta, là huynh ấy kìa." Cái lá xanh trên đầu Tiểu Mộc Tử khẽ run, đệ ấy run rẩy kéo tay áo nàng, chỉ chỉ về phía một thiếu niên băng lãnh ngồi xếp bằng dưỡng thần, trên trán ẩn hiện Ma Ấn đỏ tươi...
Đăng bởi | boconganht9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |