Kì quái
*Một lát sau:
Không khí náo nhiệt đông vui của kỹ viện đã bị phá tanh bành, ai về viện người đấy, cơm tối cũng được dọn ra. "Bà chủ, cho ta một đĩa thịt hầm củ cải, đậu phụ thiên kim, còn có...", "Ngươi bị đần à, muốn ăn ra tửu quán mà mua!", bà chủ buồn bực cầm bàn tính bỏ ra ngoài, tức tối liếc nhìn cả đám. Thanh Y đế cơ im lặng ngồi ăn cơm, không mấy bận tâm đến điều này, Quỳnh Yêu chống đũa ngồi nhìn quanh một lượt, gương mặt thanh tú vẫn luôn tràn đầy lo lắng. Hai người đối diện thì không nghĩ nhiều như thế, hai mắt nhìn chăm chăm cái đĩa trên mặt bàn "Ta nói này, ngươi là hổ hay là heo vậy? Kỳ quái...", "Ế, ngươi mới bệnh đó, lần trước gặp ta ngươi đâu có nói nhiều thế đâu?" Trương Lãng trợn mắt nhìn con hổ tóc hung ngồi bên cạnh, đột nhiên thốt ra một câu, "Ta gặp ngươi khi nào???????"
'-'
Bạch Chước há hốc mồm, hung hăng véo má cậu ta giật giật, hất hàm, "Còn không phải, thỉnh thoảng ngươi lại đến tiệm thuốc còn gì? Thế này là giả mạo à?" Tất nhiên Trương Lãng không có cái trò đổi dung dịch cốt, bị nhéo đến á lên một tiếng. Không khí nhất thời rơi vào trầm mặc, Ma Tôn vươn tay tới, gắp nốt miếng thịt cuối cùng để vào bát nàng, nhỏ giọng, "Mau ăn đi."
Trương Lãng: ";-;"
Con hổ nào đó: "-"
"Tỷ tỷ đại nhân, chuyện này không ổn, tỷ để cậu ta đi điều tra đi..."
"Tại...tại sao lại đổ sang ta rồi...Sư tỷ, tỷ phân xử đi.."
Mi mắt Quỳnh Yêu nheo lại, một bên đường đường là hổ yêu, một bên là Thiếu Quân thần tộc, rốt cuộc đã bị cái y quán đó dọa sợ đến thế này rồi.
"Các ngươi, cả hai tên ngốc các ngươi cùng đến y quán tra lại."
Quả không hổ là Ma Tôn, vừa nói một câu cả sảnh đã lạnh ngắt, đến khi Quỳnh Yêu khẽ ho một tiếng, ngón tay khều khều vạt áo người kia "Bức tranh sơn nữ đó, cũng cần tra lại."
Hắn lạnh nhạt buông đũa đứng lên, mà thực ra cũng chưa ăn được gì, "Kẻ tên Văn Tiễn kia dù sao cũng từng là Trấn phủ, chứng thư ngỗ tác của y chắc chắn đều lưu lại y quán", nói rồi liền xách tai hai tiểu tử kia lên, nét mặt đầy nham hiểm, "Còn có thể cho các ngươi quá giang một đoạn đường."
Sau khi hổ yêu và thiếu quân mặt mũi tái xanh đã bị Ma Tôn lôi đi không niệm tình, trong phòng chỉ còn lại hai nữ tử xa lạ ngơ ngác nhìn nhau, không khí cực kỳ gượng gạo. Tiểu yêu rón rén đứng dậy, tiểu đế cơ cũng lập tức đứng lên, cung tên trên người nghiêm chỉnh đeo sau lưng, không hề có một chút cảm giác tồn tại. Tiểu Nguyệt Nhi có vẻ khá bám ngài ấy, Tống Nhi lúc trước cũng vậy, lũ mèo ở sơn môn mỗi ngày đều có thể sắp hàng theo muội ấy rong chơi khắp nơi. Người này so với tiểu sư muội cũng khá gần tuổi nhau, có điều đã sớm không còn là tiểu cô nương thích chạy nhảy cười nói, im lặng đi sau lưng nàng làm một tượng đá trầm mặc.
"Đế cơ?", "Nguy hiểm?", " Người mắc bệnh lúc trước nói tới, là một tiểu nha hoàn sao?"
"Phải, muội ấy bị thương ở chân, hôm đó được phân công tới căn phòng trống này dọn dẹp, hai ngày sau thì nhiễm bệnh. Lúc ta tìm được muội ấy, nha đầu đó vẫn luôn miệng la hét, "Hắn...nhìn thấy mặt ta rồi""
Nhìn tiểu muội kia bừng tỉnh khỏi trầm tư, nàng thở dài, trong lòng khẽ quặn lên một chút, giống như đã gây ra chuyện gì rất có lỗi, nhưng không nhớ ra được,, cẩn trọng nâng tay che kín miệng.
Tiểu miêu dưới chân chớp chớp đôi mắt màu vàng kim, nó tất nhiên không mang vải đen che mặt, bị sặc khụt khụt mũi một cái. Lớp bụi trên sàn vô cùng dày, trên đó in một dấu chân nho nhỏ, là của tiểu nha hoàn nọ. Còn lại, nhìn rất giống một căn phòng bình thường, bàn ghế giường tủ đều đã bị dọn đi, ánh sáng le lói từ cửa sổ chiếu xuống mờ mờ.
Không có bức tranh nào cả.
Mi mắt Thanh Y khẽ giật giật, bàn tay cầm cung cảnh giác xiết chặt, "Không thể, những ngày này ta luôn canh chừng ở đây..."
Bên này, Quỳnh Yêu hoang mang nhìn quanh, yêu nhãn chạm phải một cái mấu ghim trên cột gỗ, tinh vi nối với một sợi chỉ bắc ngang qua phòng, dừng lại ngay trên đầu kẻ xấu số. Quả thực nếu vị cô nương đó đem phất trần dọn dẹp, rất dễ vướng phải sợi dây này, nhưng mà... Sống lưng truyền đến cảm giác lạnh băng, làm gì có vị tiểu nha hoàn nào cao như thế? Xem ra, vị kia không hề gặp nạn một mình.
Tiểu Nguyệt Nhi nghiêm túc đánh giá vị chủ nhân bên cạnh, nhận ra nàng không nhờ vả được, lập tức chuyển mục tiêu sang người còn lại.
"Tránh ra", đằng sau truyền đến một tiếng động, nàng giật mình một cái, nhanh như cắt né qua một bên. Mũi tên xuyên qua tấm màn mỏng, đập trúng cơ quan vừa rồi. Sợi chỉ vừa rồi đứt phựt một cái, từ trên trần thả xuống một bức tranh hoen ố.
Là tranh của sơn nữ nương nương.
....
Trong phòng nhiệt độ hạ thấp xuống lạnh băng, chính giữa phòng treo bức vẽ sơn nữ nương nương, gương mặt nàng ấy hiền hòa mỉm cười, xung quanh là trăm hoa đua nở, cỏ cây xanh tốt hòa với mây trời. Thanh nhã như vậy, tại sao lại có thể mang theo dịch bệnh?
"Đằng này có một dòng chữ...?", nàng im lặng kéo một góc bức tranh, sắc mặt tối đi trông thấy. "Thân tặng Triệu Ngọc Dung, lâu chủ Ngọc Thanh Lâu", bên dưới còn có một cái triện vàng. "Đã đáp lễ?", mi mày Thanh Y nhíu chặt lại, ngài ấy nằm vùng ở đây đã lâu, chắc chắn thông thuộc điều lệ nơi này hơn nhiều, không nói gì nữa. Quỳnh Yêu im lặng đứng một bên, nàng cảm thấy người này không hoàn toàn tin tưởng mình.
"Cô...tại sao lúc trước lại đâm biểu ca ta?"
"Trên vai ngài ấy có một con Thần Thi Mệnh, ta không tiện kinh động ngài ấy, đành tự mình ra tay."
"Không phải chuyện này, lúc đó cô nhìn...rất giống một người ta từng biết."
Bàn tay nàng rời khỏi khung tranh, trên môi nở một nụ cười, "Vì vậy, người không tin tưởng ta, phải không?"
Tiểu cô nương kia thở dài, "Cũng không phải, trước đây..."
"Ta từng tin nhầm một người, một người mà ta coi như tỷ tỷ ruột thịt, hại huynh ấy khổ sở, sau đó liền không thể... Xin lỗi, ta không thể như cô, công tư phân minh suy xét tình hình."
Trong đôi mắt ngài ấy thấp thoáng một hình ảnh mơ hồ, tà áo trắng muốt tựa tuyết đầu đông của một vị cô nương xoay nhanh, trâm bạc đã kề ngay cổ một nữ hài ngơ ngác cầm trường kiếm, "Tiểu muội muội, cảnh giác chứ?".
Nàng ấy mỉm cười thu tay lại, dịu dàng hỏi một câu, "Luyện kiếm nhiều năm như vậy..."
"Tay còn đau nữa không? Chỗ ta có một ít thuốc, lát sẽ mang qua cho muội."
Nữ tử kia đã xem xong bức tranh, nàng khéo léo gài lại nó lên trần nhà, trầm mặc nói:
"Nghi hoặc, hận thù, hỉ nộ ái ố,...vốn là bản tính của chúng yêu, bất kể là ai cũng từng như vậy, đế cơ đừng quá dằn vặt."
Tiểu Đế cơ à, người như vậy không hề bất công với kẻ khác, chỉ là đang bất công với chính mình mà thôi.
"Tay người bị thương kìa, chỗ ta có một ít thuốc, lát sẽ mang qua cho người."
Tiểu đế cơ sững người tại chỗ, lúc này mới nhận ra tay mình đã bị dây cung cứa phải,
"Ta vốn luyện cung nhiều năm, mấy vết thương này không đáng kể...tỷ không phải lo lắng."
Thiếu nữ kia ưu tư gật đầu một cái, rất có phong thái của một đại tỷ, nhìn đám đệ muội chạy loạn dưới chân mà đau đầu nhức óc: "Tiểu Nguyệt Nhi? đi đâu vậy?" một tiếng mèo rít lên, hai mắt Thanh Y cũng đã có thần trở lại, lập tức xách cung đuổi theo. Quỳnh Yêu quả thật có chút lo lắng, lần cuối tiểu miêu này phản ứng gắt gao như vậy, lúc gặp phải thần lực của Trương Lãng.
Đằng sau tấm màn còn có một lối đi vắng vẻ, ẩn giấu một hành lang dài. Đợi tới lúc mắt đã thích nghi được với bóng tối, nàng mới ngờ ngờ nhận ra trước mặt là một con hổ con màu lông hung hung. "Hổ yêu?", nó có vẻ đã thấm mệt, một nhịp nhảy lên nằm trong tay tiểu hoa yêu, khoan khoái duỗi mình. Thanh Y sau lưng khẽ đứng hình một lúc, "Hổ yêu này, chính là...Bạch Chước?" Ngài ấy lắc đầu nghi hoặc, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả. Hóa ra, nghi vấn về thân phận thật sự của cậu ta không phải chỉ có một mình nàng canh canh trong lòng.
Đúng lúc đó, mật đạo bên trái hành lang bật mở, Bạch Chước từ đó gắt gao phóng ra ngoài, gấp tới không thở được, "Tỷ tỷ đại nhân? May quá, có chuyện rồi!"
Không nghe thấy tiếng đáp lời, y ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp hai mắt của chính mình đang hung hăng trừng chính mình, hai tai hổ trên đầu cũng dựng đứng cả lên, nhất thời á khẩu.
Đăng bởi | boconganht9 |
Thời gian | |
Cập nhật |