Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1015 chữ

Ý tưởng của Lăng Miểu là: Dù sao hai người kia là lấy phương thức nam giả nữ nấp ở trong đội ngũ quỷ tu xuất hiện ở trước mặt nàng, nói không chừng là một đội ngũ không đứng đắn gì đó, nàng làm bạn với loại người này là rất nguy hiểm, nhưng nếu như bọn họ có tiền, vậy thì không giống nhau.

“?”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Thương Ngô hiện lên một tia nghi hoặc, lại từ trong giới chỉ lấy ra một túi tiền, đưa tới trên tay Lăng Miểu.

“Những thứ này đủ không?”

Lăng Miểu thấy đối phương chân thành như vậy, đưa tay tiếp nhận túi tiền, mở ra, kinh ngạc đến ngây người, bị linh thạch thượng phẩm đầy ắp bên trong làm cho mù mắt, nước mắt hâm mộ trong miệng chảy xuống.

Thật nhiều linh thạch!

“Nếu như những thứ này không đủ, ngươi theo ta về tông, ta lấy thêm một ít cho ngươi.”

Thương Ngô rũ mắt nhìn người trước mắt, cầm túi tiền, một bên phát ra tiếng cười quỷ dị, một bên âm u vặn vẹo tiểu nãi oa, có chút nghi hoặc.

Đứa nhỏ mười tuổi, hẳn là yêu tiền như vậy sao?

Lăng Miểu thu túi tiền lại, thần sắc khôi phục như lúc ban đầu. “Ta vừa mới đếm qua.”

“Cái gì?”

“Ta nhận ra ngươi rồi...”

Trong mắt Thương Ngô hiện lên một tia kinh ngạc, chẳng lẽ tiểu nữ oa này vừa mới làm rất nhiều bộ dáng, là đang diễn trò, kỳ thật nàng cũng có mục đích của mình?

Sau một khắc, Lăng Miểu ngẩng đầu thành kính nhìn về phía Thương Ngô.

Hai mắt nàng sáng lấp lánh, trong không khí xung quanh dường như còn nở mấy đóa hoa nhỏ màu sắc rực rỡ.

“Ngài chính là thiếu gia thất lạc nhiều năm của lão nô!”

“……”

Thương Ngô hít sâu mấy lần, mới khiến cho tâm cảnh trở về bình tĩnh.

Hắn không nhịn được nhớ lại năm đó khi hắn nhận đại đệ tử Đoạn Vân Chu, cũng ước chừng mười tuổi, người ta không điên giống như nàng.

Bất quá nghĩ đến, tiểu nữ oa này chỉ là một cái linh căn tạp hạ phẩm, sinh ra ở Tu Chân giới thiên phú tối thượng, không biết vì sao còn lưu lạc đầu đường thành ăn mày, cũng xác thực rất vất vả.

Thương Ngô bình phục tâm cảnh, “Gọi sư tôn.”

“Sư tôn!”

Lăng Miểu nghe lời, vả lại vẻ mặt hưng phấn.

“Sư tôn, cái đội chúng ta này có quản cơm không?”

“... Theo vi sư, đương nhiên sẽ không để ngươi bị đói, nhưng đợi sau khi ngươi Trúc Cơ, cần bắt đầu ăn Tích Cốc đan.”

Nói xong, Thương Ngô giống như là sợ Lăng Miểu mở miệng, trực tiếp xách người lên trước một bước ném vào trong ngực Huyền Tứ.

“Đây là nhị sư huynh của ngươi, bảo hắn mang ngươi về tông.”

Sau đó hắn lại nhìn về phía Huyền Tứ bàn giao, “Sư huynh của ngươi và những người khác vẫn đang bế quan, lễ thu đồ đệ muộn hai ngày, ngươi dẫn sư muội của ngươi làm quen tông môn.”

“Vâng.”

Sau đó, Thương Ngô ngự kiếm bay lên, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng. Lưu lại Lăng Miểu và Huyền Tứ đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ.

Huyền Tứ nhìn phương hướng Thương Ngô biến mất, lại nhìn thoáng qua tiểu hài tử mà chó cũng ngại trước mặt này, nhận mệnh thở dài, triệu hồi ra một con tiên hạc, mang theo Lăng Miểu cưỡi lên.

Tiên hạc bay cao, đại địa thu hết vào mắt, Lăng Miểu thò đầu ra ngoài một chút, nhìn cái gì cũng cảm thấy hiếm lạ.

“Nhị sư huynh, huynh không biết ngự kiếm nha?”

Huyền Tứ ngồi xếp bằng sau lưng Lăng Miểu, rất hứng thú đánh giá tân sư muội của mình.

“Ta là phù tu, ngẫu nhiên sẽ tự mình làm một chút pháp khí, có thể coi là nửa khí tu.”

“A...”

Lăng Miểu cái hiểu cái không gật gật đầu, nói đúng là người này không thể cận chiến, đại khái xem như là một pháp sư.

“Vậy vì sao ngươi và sư tôn lại giả nữ xuất hiện trong kiệu của quỷ tu?”

Huyền Tứ chống tay về sau, ngồi không ra ngồi kia.

“Cái kia a, sư tôn vốn là mang ta đi một cái đại bí cảnh lịch luyện.”

Dù sao hắn chỉ là một phù tu nhu nhược không thể tự gánh vác, loại rất dễ giết kia. Có thể chỉ cần sơ ý một chút, đã dễ dàng bị người ta giết chết.

“Trên đường trở về vừa vặn bắt gặp đám quỷ tu này bắt hai nữ tử từ nhân gian lên, muốn cứu người, sư tôn vừa vặn cũng muốn nhìn một chút quỷ tu hiến tế là như thế nào. Lúc ấy thời gian cấp bách, chúng ta mới ra hạ sách này.”

“A...”

Lăng Miểu hồi tưởng lại hai người vừa mặc hỉ phục vừa người kia.

Thời gian cấp bách...

Ra hạ sách này...

Vậy sao? Nàng không tin.

Hai người đang nói, bỗng nhiên một điểm sáng trong không trung xuất hiện, bay tới trước mặt Huyền Tứ, lập tức nổ tung.

Huyền Tứ nhăn mày lại, “Đây là... tín hiệu cầu cứu của tứ sư đệ?”

Hắn trầm ngâm một lát, chỉ huy Tiên Hạc thay đổi phương hướng tiến lên.

Lăng Miểu: “Chúng ta đây là muốn đi cứu Tứ sư huynh sao?”

Liệu có nguy hiểm hay không? Dù sao tiền cũng cầm, bằng không nàng vẫn là thừa dịp loạn đào tẩu đi.

Huyền Tứ: “Không phải, chúng ta chỉ là đi xem một chút.”

“A?”

“Hiện tại đại sư huynh và tam sư muội đều đang bế quan trong kết giới, đoán chừng thấy được tín hiệu cũng sẽ không để ý tới.”

Bạn đang đọc Sau khi trở thành pháo hôi tiểu sư muội ta đánh cả nhà khóc ròng của Tu Miêu Vô Song
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Emilyuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 404

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.