Thương Ngô lười biếng dựa vào lưng ghế, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên. “Tông chủ Ly Hỏa tông, lời nói nên cẩn thận một chút.”
Trên khán đài, Bạch Cảnh bị lời nói của Lăng Miểu kích động, mặt đen như đít nồi, phắt đứng bật dậy.
Lăng Vũ ở bên cạnh mím môi, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Bạch sư huynh, muội muội của ta còn nhỏ, nàng không cố ý xem thường huynh, huynh đừng chấp nhặt với nàng.”
Từ khi trở thành đệ tử thân truyền, chưa ai dám nói với Bạch Cảnh như vậy.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Vũ sư muội, ngươi nghe xem lời muội muội ngươi nói! Nàng chỉ là phế vật, dám cả gan khiêu khích ta như vậy!”
Lăng Vũ chưa kịp nói gì, Lăng Miểu lại lên tiếng.
“Bạch sư huynh, huynh có ra không? Nhanh lên, dạy dỗ loại phế vật như ta cần phải làm công tác tư tưởng sao?”
Bạch Cảnh tức đến mức cả ấn đường đều đen sì.
“Đừng nói nữa! Ta đã thấy ả ta không vừa mắt lâu rồi! Hôm nay ta nhất định phải xử lý ả ta!”
Lăng Vũ do dự một lát mới ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên vẻ không đành lòng, giọng nói dịu dàng:
“Lăng Miểu dù sao cũng là muội muội ta, Bạch sư huynh, huynh dạy bảo nàng vài câu, trút giận là được rồi, xin huynh hạ thủ lưu tình, đừng đánh chết nàng.”
Bạch Cảnh: “Yên tâm đi, tiểu sư muội.”
Thật tốt nếu ai cũng được như tiểu Vũ sư muội, đơn thuần lương thiện.
Hai chị em, một người là thiên tài chân thiện mỹ, người kia lại là phế vật đầu óc có vấn đề.
Phương Trục Trần ngồi bên cạnh khoanh tay, cau mày nhìn Bạch Cảnh.
Đối với hành vi bắt nạt kẻ yếu của Bạch Cảnh, hắn rất khinh thường.
Nhưng nếu tông chủ và các trưởng lão không có ý can thiệp, hắn cũng không tiện nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu:
“Chú ý chừng mực.”
Bạch Cảnh đáp lại “Vâng, đại sư huynh”, rồi nhảy lên ngồi xuống chỗ dành cho người dự thi bên cạnh võ đài.
Hắn nhìn về phía Lăng Miểu đang đứng trên võ đài, chế nhạo:
“Ha ha, Tông chủ Nguyệt Hoa lại thu ngươi, một đệ tử vừa điên vừa vô dụng như vậy, sư phụ ngươi rất lợi hại, nhưng mắt nhìn người thì thật sự không tốt!”
Lăng Miểu nhướng mày, không đáp lại.
Lý chấp sự liếc nhìn Bạch Cảnh đang ngồi xuống với vẻ mặt dữ tợn, khóe mắt giật liên hồi.
Nha đầu này, làm sao lại có bản lĩnh gây chuyện như vậy chứ?
Là chấp sự của Nguyệt Hoa tông, ông ta vẫn rất quan tâm đến sự an toàn của đệ tử mình.
Ông ta thầm lo lắng cho Lăng Miểu, rồi lại tập trung sự chú ý trở lại võ đài.
“Được rồi, bắt đầu tỷ thí, tự giới thiệu môn phái.”
Lăng Miểu: “Nguyệt Hoa tông, Lăng Miểu.”
Tiết Sâm: “Hừ, Tiết Sâm.”
Lăng Miểu: “Hừ là môn phái nào?”
Lý chấp sự lạnh giọng nói: “Không được coi thường luật lệ võ đài.”
Tiết Sâm: “…Ly Hỏa tông, Tiết Sâm.”
Lăng Miểu: “Vậy ra ngươi bị thiểu năng trí tuệ sao? Nãy giờ ngay cả tên tông phái của mình cũng không nói trọn vẹn.”
“Ngươi muốn chết!”
Tiết Sâm nổi giận, vung kiếm chém về phía Lăng Miểu.
Hắn nhìn Lăng Miểu hai tay không, thầm nghĩ tiểu phế vật này cho rằng tỷ thí là trò chơi trẻ con sao, lên đài ngay cả vũ khí cũng không mang, hôm nay hắn nhất định phải dạy cho nàng một bài học!
Hơn nữa, hắn đã ra chiêu, tiểu phế vật này vậy mà vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ bất động.
Ánh mắt chế giễu trong mắt Tiết Sâm càng thêm rõ ràng.
Nàng bị hắn dọa đến không dám động rồi!
Trước mắt Tiết Sâm thậm chí đã hiện ra cảnh tượng Lăng Miểu bị hắn đánh quỳ xuống cầu xin tha thứ, dường như đã đoán trước được chiến thắng của mình, khóe miệng hắn không ngừng nhếch lên.
Đến gần trước mặt, Tiết Sâm vừa mới xoay cổ tay, chuẩn bị vung kiếm một cách oai phong, lại nghe thấy Lăng Miểu thản nhiên nói một câu.
“Thật chậm.”
Hắn nổi giận, cũng không kịp thu liễm, toàn lực vung kiếm chém xuống.
Ngay giây tiếp theo, trước mắt hắn lóe lên một đạo bạch quang.
“Rắc” một tiếng vang giòn.
Kiếm của hắn bị Lăng Miểu dùng chưởng lực chém đứt làm đôi, một nửa còn trong tay hắn, một nửa khác ở giữa không trung xoay vài vòng, rồi rơi xuống đất với âm thanh lạch cạch.
Tiết Sâm trợn mắt, đồng tử hơi giãn ra, nụ cười chưa kịp thu lại cứng đờ trên khóe môi.
Không phải chứ……
Kiếm của hắn……
Lại bị một tiểu phế vật Luyện Khí sơ kỳ……
Một chưởng đánh gãy?
Sắc mặt Tiết Sâm trong nháy mắt trắng bệch.
Kiếm tu mà kiếm bị gãy, đây quả là một chuyện sỉ nhục tột cùng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Tiết Sâm phản ứng lại chuyện vừa xảy ra, toàn thân vì xấu hổ mà run rẩy.
Đầu óc hắn trống rỗng, dường như theo phản xạ muốn phủ nhận chuyện vừa xảy ra.
Khán đài lúc này cũng im phăng phắc.
Mọi người đều thấy rõ ràng, lúc nãy tiểu cô nương kia đối mặt với công kích của Tiết Sâm, ngay cả bước chân cũng không nhúc nhích, chỉ vung tay lên một cái, kiếm của Tiết Sâm đã gãy.
Cảnh tượng này quá hoang đường!
Thậm chí còn hoang đường hơn cả heo bị cải trắng đè!
Trên đài tỷ võ, Lăng Miểu nhìn Tiết Sâm sắc mặt trắng bệch, cố nén cười, chớp mắt.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 499 |