Tiểu tử kia không từ chối bất cứ thứ gì, ăn sạch sẽ tất cả, vui vẻ đến nỗi còn lăn tròn trên bàn, rồi lại tiếp tục ăn.
Ăn xong đống tinh thạch hệ hỏa Lăng Miểu cho, linh khí trong cơ thể tiểu hồ ly đã đầy đến sắp nổ tung.
Tiểu tử tắm mình trong linh khí ấm áp, lăn vài vòng trên bàn, lát sau liền ngủ thiếp đi.
Lăng Miểu chống cằm nhìn nó, tiểu hồ ly cuộn tròn ngủ thật đáng yêu, đôi tai và cái đuôi màu hồng nhạt thỉnh thoảng còn giật giật, không biết đang nằm mơ gì.
Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng nuôi tiểu hồ ly này tốn kém quá.
Dù sao nuôi con mình, vất vả chút cũng không sao…
Nhưng vất vả quá thì thôi…
Nàng nuôi không nổi.
Lăng Miểu vừa nhổ lông tiểu hồ ly, vừa suy nghĩ, nếu sau này có cơ hội gặp người Yêu tộc, thì để họ mang tiểu hồ ly đi là được.
Nó đi theo nàng, cả hai đều nguy hiểm.
-
Ngày hôm sau.
Đạo quán của Ngô Đạo Tử.
Khác với tường đỏ ngói vàng, mái cong đấu củng bên ngoài, bên trong đạo quán bày trí cổ kính, thanh u, ngoài chiếu và đệm ngồi, chỉ có vài món đồ trang trí tinh xảo.
Ngô Đạo Tử và bốn đệ tử của Nguyệt Hoa Tông (trừ Lăng Miểu) ngồi hướng đông.
Năm người đều nhắm mắt ngồi thiền, trong phòng hương thơm thanh nhã thoang thoảng.
Chốc lát, giữa hai hàng lông mày tuấn tú của Huyền Tứ hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Hắn ném chiếc mai rùa xuống, là người đầu tiên ném vào khay ngọc, hắn vốn không tin số mệnh.
Mai rùa rơi xuống khay ngọc, phát ra tiếng vang giòn tan.
Nghe thấy tiếng động, những người khác mở mắt.
Thấy Huyền Tứ thiếu kiên nhẫn như vậy, đáy mắt Ngô Đạo Tử thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ, ông vuốt râu, nhìn chiếc mai rùa Huyền Tứ vừa ném xuống, rồi dừng tay.
“Cái này…”
Sắc mặt Ngô Đạo Tử đột nhiên trở nên nghiêm trọng, ông lẩm bẩm:
“Bụi mù nhiễu loạn, chim bay vào lồng, hoa trong gương, trăng trong nước, chớ nghe tiếng chim hót, mây đen che khuất mặt trời. Là kiếp nạn… Là kiếp nạn…”
“Cái gì?”
Huyền Tứ nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía mai rùa hắn vừa ném vào khay ngọc.
Trước giờ hắn bói toán luôn gặp may mắn, duy chỉ có lần này khác biệt, nhìn sắc mặt Ngô trưởng lão, cũng không có vẻ giận dữ vì hắn vội vã ném mai rùa đi.
Hắn hiếm hoi cung kính hỏi.
“Ngô trưởng lão, đây là kiếp nạn gì? Có cần con từ bỏ chuyến đi bí cảnh lần này, ở lại tông môn tránh kiếp không?”
Ngô Đạo Tử bấm ngón tay trầm tư một lát, rồi chậm rãi đáp.
“Vì nữ tử mà sa vào cạm bẫy, lại vì nàng mà bị thương. Đây là đào hoa kiếp.”
Đạo quán chìm trong tĩnh lặng ngắn ngủi.
“……Ha ha.”
Huyền Tứ khẽ nhướn mày, thần sắc thả lỏng.
“Vậy thì xem ra ta không cần phải trốn?”
Đoạn Vân Chu cau mày, “Dù sao cũng là kiếp nạn, cẩn thận vẫn hơn.”
Huyền Tứ: “Ý đại sư huynh là bảo ta vì tránh một người phụ nữ mà trốn trong tông môn không ra ngoài sao? Nếu để lộ ra ngoài thì không phải sẽ bị người ta cười cho sao?”
Thiếu niên vẻ mặt khinh thường.
“Ta cũng rất hứng thú, Đào Hoa Kiếp của ta rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể làm ta bị thương.”
Lâm Thiền Trừng cả buổi sáng nằm ngủ gà ngủ gật, liếc hắn một cái, lười nhác mở miệng.
“Muốn thương ngươi cần gì bản lĩnh? Chỉ cần một cú đấm thôi.”
Ngươi chẳng phải chỉ là một tu sĩ phù chú yếu đuối, không tự lo được sao?
Huyền Tứ: "..."
Nhưng ba người ngồi đây đều là tu sĩ kiếm đạo, lời Lâm Thiền Trừng nói cũng không sai.
Thật đáng ghét! Hắn hận!
Vì quẻ tượng đã được vén màn, Huyền Tứ không cần phải ở lại chỗ Ngô trưởng lão nữa, lại đúng lúc hắn tâm tình uất ức cũng không muốn ở lại, liền đứng dậy cáo từ.
Huyền Tứ ra khỏi đạo quán, dĩ nhiên không yên, khó mà không nghĩ đến quẻ hôm nay.
Hôm nay thời tiết thật tốt, không gió, cả mây cũng trôi rất chậm.
Đi chưa được bao xa, Huyền Tứ để ý thấy sau một ngọn giả sơn, có một cái đầu nhỏ đang lén lút nhìn về phía hắn.
Là Lăng Miểu.
Hắn hứng thú đi tới.
Từ khi đến Nguyệt Hoa Tông, Lăng Miểu được ăn ngon hơn nhiều, trông thấy rõ là đã tròn trịa hơn, hoàn toàn không còn là bộ dạng xanh xao gầy gò như lúc ban đầu.
Lăng Miểu thấy là Huyền Tứ, ngoan ngoãn đi ra từ sau giả sơn, nở một nụ cười thật tươi với hắn.
Đúng là lúc trẻ con đáng yêu nhất, nụ cười này quả nhiên vừa ngọt vừa đáng yêu.
Huyền Tứ: “Tiểu sư muội, sao một mình ở đây vậy?”
Lăng Miểu nhìn hắn, cười ngây thơ, giọng nói trong trẻo:
“Ta đang chờ một người hữu duyên.”
“Ồ? Tiểu sư muội đang chờ ai vậy?”
Huyền Tứ tò mò hỏi.
Lăng Miểu không trả lời, mà hỏi lại hắn:
“Nhị sư huynh, ta thấy huynh có Tỏa Yêu Thằng, vậy huynh có Khổn Tiên Thằng không?”
Tỏa Yêu Thằng là pháp khí khống chế yêu thú.
Còn Khổn Tiên Thằng, đúng như tên gọi, là pháp khí khống chế tu vi của tu sĩ, tạm thời áp chế cảnh giới của họ.
“Có.”
“Cho ta xem chút.”
Huyền Tứ không suy nghĩ nhiều, lấy Khổn Tiên Thằng trong túi trữ vật ra đưa cho Lăng Miểu.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 574 |