Ngươi cứ nói, nghe một câu coi như chúng ta thua
Nhìn nhân viên trước mắt với vẻ mặt chân thành, tha thiết, thành khẩn, Giang Phàm cũng không nỡ mắng.
Dù sao, bọn họ chỉ muốn tăng ca thôi, bọn họ làm sai điều gì? Nghĩ việc làm cũng là sai lầm sao?
…
Khán giả là người hoang mang nhất.
—— "???"
—— "???"
—— "???"
—— "Mấy người nói tiếng người đấy à?"
Không phải, đây là tình huống gì?
Sếp tức giận chỉ vì nhân viên ăn mì gói trong giờ làm việc?
Nhân viên tình nguyện đi làm muộn, kéo dài giờ làm, cũng kiên quyết không cho phép sếp ăn mì gói?
Sếp yêu cầu đi làm lúc 9 giờ, nghỉ trưa nửa tiếng, lại còn muốn kéo dài giờ làm… Nhân viên vậy mà mẹ nó từ chối???
Quan trọng là, vẻ mặt của Mập Mạp và Tiểu Bạch tràn đầy phẫn nộ, cự tuyệt không chút do dự.
Cái vẻ mặt oán giận đó, cứ như Giang Phàm không phải muốn cho bọn họ làm thêm giờ, mà là bắt bọn họ đi làm từ 6 giờ sáng.
…
Ngay cả những người khác cũng đều lên tiếng.
"Sếp! Chúng ta thật sự không thể lùi lại nữa!"
"Đúng vậy! Sếp, anh phải nắm chắc thời gian! Tôi đề nghị nếu không thì chúng ta tăng ca, tôi có thể đến sớm hơn một chút."
Còn muốn sớm hơn?
Giang Phàm lập tức cự tuyệt, "Không được! Không thể sớm hơn nữa! 9 giờ đã đủ sớm rồi! Nếu hơn 8 giờ đi làm, tính cả thời gian đi lại, chẳng phải 7 rưỡi đã phải dậy? Ở xa thậm chí 7 giờ đã phải ra khỏi nhà!"
Hắn dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta làm việc là vì cuộc sống tốt đẹp hơn, đừng đảo lộn mục tiêu!"
"Trong các công ty lớn, có bao nhiêu người chết vì làm việc quá sức không nói, thức khuya dẫn đến bao nhiêu bệnh tật chắc hẳn mọi người đều biết."
"Làm việc mệt nhọc có thể dẫn đến hội chứng mệt mỏi mãn tính, ảnh hưởng tâm trạng, gây lo lắng, mệt mỏi, thậm chí ảnh hưởng đến cả việc ăn uống, sức khỏe."
"Biết nghỉ ngơi tốt mới có thể làm việc hiệu quả hơn!"
"Chúng ta không phải là cỗ máy! Sức khỏe là vốn quý nhất!"
Lời lẽ hùng hồn, nhưng nói xong, mọi người tuy xúc động nhưng cũng không vui vẻ, ngược lại càng phiền muộn hơn.
Haiz.
Không biết công ty này còn trụ được bao lâu.
Sếp thật sự là người tốt…
Tìm đâu ra sếp tốt như vậy!
Nhưng cứ tiếp tục thế này thì không được!
…
Cảm nhận sự im lặng bao trùm, Giang Phàm có chút hồi hộp ——
"Mọi người nghe rõ chưa?"
Mẹ nó tôi đã chân thành như vậy!
Mọi người đừng có đâm sau lưng tôi đấy!?
"Rõ!!"
Nhân viên đồng thanh hô lớn.
"Sếp yên tâm, chúng tôi nghe lời nhất!!"
Mọi người gật đầu ngoan ngoãn, nhưng lời nói ra lại qua loa đến mức nhìn bằng mắt thường cũng thấy.
"À đúng đúng đúng, sếp nói rất đúng…"
"Vâng vâng vâng, chúng tôi biết rồi sếp."
"Ủng hộ! Sếp nói rất đúng, nghỉ ngơi tốt mới có thể làm việc hiệu quả hơn!"
Haha.
Nghe anh một câu coi như chúng tôi thua!
Thật vất vả mới có được sếp tốt, công ty tốt như vậy!
Phải tăng ca!
Bọn họ không thể phụ lòng công ty!
Phải xứng đáng với đồng lương này!
Phải giúp sếp làm công ty lớn mạnh, tái tạo huy hoàng!!
Tất cả nhân viên đều nắm chặt tay, thề trong lòng, ánh mắt kiên định như muốn vào Đảng!
…
Chỉ có Mập Mạp xưa nay thật thà lại lẩm bẩm.
"Chúng ta mệt? Mệt cái gì…"
"Tôi còn thấy đi làm ít quá đây!!"
Làm 4 ngày nghỉ 3 ngày!
Anh ta chỉ sợ ngủ một giấc dậy, công ty tốt như vậy sẽ biến mất!
Nghe thấy câu nói của Mập Mạp, Giang Phàm lập tức trừng mắt cảnh cáo, "Mập Mạp! Cậu vừa lẩm bẩm cái gì đấy!?"
Vẻ mặt nghiêm nghị của Giang Phàm khiến Mập Mạp giật nảy mình, vội vàng đứng thẳng lưng, "Báo cáo sếp! Chỉ cần tăng ca thật nhiều! Công ty chúng ta nhất định sẽ lớn mạnh! Tái tạo huy hoàng!"
Vừa dứt lời, thấy vẻ mặt Giang Phàm tối sầm, anh ta rụt cổ lại, cười gượng gạo ——
"Không… Không có… Ý của tôi là… Nghỉ ngơi thật tốt! Chỉ cần chúng ta nghỉ ngơi thật tốt! Dưỡng tốt cơ thể! Sẽ có thêm nhiều năng lượng để làm công ty lớn mạnh, tái tạo huy hoàng!!"
Giang Phàm thở phào nhẹ nhõm, cảm động vỗ vai Mập Mạp.
"Ừm, có giác ngộ như vậy cũng không tệ!"
"Hắc hắc…"
"Sau này đừng có ăn mì gói trong giờ làm việc nữa!"
"Biết rồi sếp!"
Đăng bởi | Anibus |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 150 |