Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cục 29 - Ngân Hồ Ngân Sương

Tiểu thuyết gốc · 3017 chữ

Í O Í O

HÚ HÚ HÚ

ỌT ỌT ỌT

Một dãy dài mấy chục chiếc xe cảnh sát, xe cứu thương cứu hỏa rú còi inh ỏi kéo nhau chạy vào khu đô thị, bao vây lấy tòa nhà trụ sở chính của Vương thị.

Công an, cảnh sát, cơ động lập hàng rào chắn ngang lại.

Bác sỹ y tá, y dược viên chạy vào sân lớn cứu người bị nạn.

Lính cứu hỏa cứu hộ kéo ống xả phun nước dập tắt mấy chiếc ô tô đang bốc khói.

Người dân từ bốn phương tám hướng kéo nhau bu đến xem náo nhiệt;

Mọi người chen lấn xô đẩy nhau, xe cộ sắp ngang sắp dọc, tiếng la hét kêu cứu, tiếng kêu rên của người bị thương, tiếng loa cảnh sát phát ra inh ỏi, tiếng còi ụ reo hú liên hồi.

Khung cảnh lúc trước đã loạn, sau khi càng nhiều người tham gia lại càng hỗn loạn đến rối tinh rối mù.

Từng khối thi thể, vừa nguyên vẹn vừa dập nát đều được vải trắng phủ lại, nhân viên nhà xác lái xe tang chạy đến, cực khổ lắm mới mang từng cái xác một chen ra khỏi đám đông vất lên xe.

Người bị thương nhẹ nhất cũng phải gãy một hai chân, nặng nhất thì chỉ còn nửa hơi thở, hấp hối như sắp chết;

Ai cũng nhìn ra, những kẻ sắp chết này, dù có kịp đem đến bệnh viện thì cũng sẽ vong mạng thôi.

- Chết chết chết, có quá nhiều người chết.

- Chuyện kinh khủng gì vừa xảy ra vậy?

- Khủng bố tập kích giết người ư?

Đám đông ở xung quanh ồn ào bàn tán, kinh hãi suy đoán đủ thứ.

Càng ngày người ở các bên đến càng đông, nhà đài, báo chí đem ống kính máy quay đến quay chụp, flash chiếu loạn xạ.

Phóng viên ký giả chen lấn nhau hỗn loạn hòng chụp được những tấm hình chân thực nhất.

Húuuu

Phải đến lúc xe công vụ của Trưởng phòng Cơ Động Thành Phố đến, thì người dân mới dạt ra chừa một lối đi riêng.

Xe đến trước sân lớn, chạm đến dải ngăn cách mới dừng lại.

Bước xuống xe là một vị cảnh sát trung niên đeo lon Thượng Tá Công An, mặt mũi oai nghiêm bệ vệ;

Nhìn cảnh tượng khủng khiếp, dù là người đã kinh qua biết bao vụ án lớn, ông cũng có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

- Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Ông đưa mắt tìm một vòng, trông thấy chàng thiếu úy đáng tin cậy đang chỉ huy gần đó, vẫy tay gọi đến hỏi.

- Báo cáo thủ trưởng, tình hình cụ thể được nhân chứng kể lại, hàng loạt xe ô tô mất lái, tông vào người dân ạ.

- Nạn nhân là ai, thủ phạm là ai?

Vị Thượng Tá sững sờ, kinh ngạc bật hỏi.

Xe mất lái tông trúng người khác ông cũng từng thấy.

Nhưng một lúc mất lái cả chục chiếc xe, dẫm chết mấy chục nhân mạng thì quả thật là chuyện vô cùng khó tin đấy.

- Dạ, báo cáo thủ trưởng.

Chàng thiếu úy có chút lúng túng, ngập ngừng đáp:

- Là người nhà Hạ Mai tự tông chết nhau ạ?!?

Dù nghe chính tai mình nói ra, nhưng chàng cảnh sát trẻ cũng có chút không thể tưởng tượng nổi vào lời mình nói đấy.

- Lại còn có chuyện như vậy?

- Dạ thưa thủ trưởng đúng là như vậy. Tình hình cụ thể do nhân chứng kể lại.

Chàng thiếu úy sắp xếp lại từ ngữ, nghiêm túc báo cáo:

- Nửa tiếng trước Hạ Mai Vũ Nam, con trai trưởng nhà Hạ Mai kéo mấy chục người đến trụ sở tập đoàn Vương thị ở đây.

- Lúc trở ra, sau khi nổ máy thì năm chiếc ô tô mất lái, tông chết 30 người, bị thương 25 người, toàn bộ đều là người nhà Hạ Mai.

- Trong đó nặng nhất là xe của Hạ Mai Vũ Nam, toàn bộ bốn người trên xe đều chết ngay đương trường, nội tạng vỡ nát, chấn thương sọ não, ô tô bị va đập bẹp dúm, ở ngay kia ạ.

Chàng thiếu úy chỉ tay về phía chiếc Rolls Royce bị hai chiếc Lexus ép thành một đống sắt vụn ở một góc, run run kể.

- Không thể nào?

Vị Thượng Tá nghe đến đây cũng không biết nên nói cái gì, chỉ đành thốt lên một tiếng.

Ông còn lâu mới tin câu chuyện hoang đường này.

Nhưng sự thật rành rành ngay trước mắt, dù cho ông có vắt nát óc cũng không thể hiểu nổi.

- Là người nhà họ Vương bày trò, ép giết con trai lớn nhà Hạ Mai à?

Hết cách, ông đành chuyển hướng mục tiêu sang nhà họ Vương.

- Dạ, báo cáo thủ trưởng, theo nhân chứng kể lại, tất cả đều do người nhà Hạ Mai dàn xếp, không có bất kỳ nhân viên nào của Vương thị có thể đến gần mấy chiếc xe hơi.

Chàng thiếu úy biết có nói thì cũng không có ai tin, nhưng vẫn phải báo cáo đúng theo sự thật:

- Lúc em tìm đến phòng máy thì toàn bộ máy tính đều tắt ngủm, tra ra mới biết là nguồn điện dưới lầu đột nhiên bị sập, tất cả camera đều bị tắt mất. Chỉ có thể thông qua nhân chứng tường trình lại thôi ạ.

- Không thể nào trùng hợp như vậy được.

Vị Thượng Tá càng nghe càng thấy, đây giống như một vụ giết người tập thể có chủ đích, chứ làm gì có vụ tai nạn nào ly kỳ đến vậy cơ chứ.

- Vân Tuyết, cháu không sao chứ?

Trong sảnh lớn, Vương Kỳ lo lắng nhìn Xuân Hạnh đang băng bó vết thương nơi đầu gối cho Diệc Vân Tuyết, sốt ruột hỏi.

- Dạ cháu không sao ạ.

Diệc Vân Tuyết tóc mai rối bời, khuôn mặt vẫn chưa tan đi sợ hãi, đáng thương đáp.

- Chuyện là sao vậy chị?

Trông thấy mọi người đều chăm chú nhìn nàng, Xuân Hạnh bèn thay mọi người hỏi.

- Chị không biết, đám người kia vô duyên vô cớ bắt chị đi, lúc lên xe bọn chúng chưa kịp chốt cửa thì bỗng tài xế nổi điên đạp chân ga, đánh bánh lại loạn xạ.

Diệc Vân Tuyết hít mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới chậm rãi kể:

- Chị bị hất văng ra ngoài sau đó, hức... sau đó chị không còn nhớ gì nữa.

- Phù, may quá, hên là chị không sao, chỉ bị vết thương ngoài da thôi.

Xuân Hạnh thở phào đáp.

Mọi người xung quanh đang thấp thỏm không yên cũng thở phào theo.

Dù sao đây cũng là người yêu của cậu Hai, tương lai chưa biết chừng sẽ trở thành cô chủ của mình nữa.

Tấm thân vàng ngọc của cô ấy mà xảy ra chuyện gì, chắc cậu Hai sẽ đến dở luôn cái trụ sở này lên chứ đùa.

- Không sao thì tốt, không sao thì tốt.

Bàn tay Vương Kỳ nãy giờ vẫn luôn nắm chặt, lúc này mới thả lòng ra, nhẹ nhõm đáp.

"Ồ, là người của cục 29."

Thần thức Diệc Vân Tuyết bỗng trông thấy một chiếc Chrovlet đen bốn chỗ chạy vào khu đô thị, phương hướng nó nhắm đến chính là nơi xảy ra thảm kịch này.

Thần thức nàng xuyên vào bên trong, trông thấy đôi nam nữ đang lái vô cùng quen thuộc;

Bọn họ mặc quân phục màu lam đen, trên vai không đeo lon, nhưng trước ngực lại gắn huy hiệu tròn in hình quốc huy Đại Việt.

Nam vóc người cao to lực lưỡng, bắp tay cuồn cuộn; nữ thì mặc quân phục bó sát khoe ra đường con mê người.

Đúng, bọn họ không phải ai khác, chính là cặp vương bài của Đội Hành động Cục 29.

Không muốn chạm mặt hai người này, Diệc Vân Tuyết giả vờ ôm ngực khó thở, yếu ớt nói:

- Chú Kỳ ơi, nơi này kinh khủng quá, cháu không muốn ở lại đây nữa đâu.

- Ừ ừ, vậy chúng ta về nhà họ Lê nghỉ ngơi nhé.

Vương Kỳ nhanh chóng đỡ lấy cánh tay Diệc Vân Tuyết, dẫn nàng đi ra phía cửa sau, hướng Nguyễn Tuấn Anh phân phó:

- Tuấn Anh, mau lái xe qua đây.

- Vâng chủ tịch.

Tuấn Anh nhanh chóng chạy đi, sau khi lấy xe, ba người lặng lẽ rời khỏi hiện trường, bỏ đi mất dạng.

...

- Hai vị Đại Tá, có chuyện gì mà đến đây vậy?

Vị Thượng Tá trông thấy đôi nam nữ bước xuống từ chiếc Chevrolet đen, vội bước qua chào hỏi.

- Chúng ta nghe nói ở đây có nhân vật đặc biệt vừa bị sát hại.

Gỡ xuống chiếc kính đeo trước ngực, chùi lau một hồi mới đeo lên, nam Đại Tá một tay giở xuống sổ ra, một tay cầm bút nghiêm mặt hỏi.

- Nhân vật đặc biệt? Là ai thế?

Vị Thượng Tá mặc dù là Trưởng phòng Cơ Động, nhưng lão biết trước mặt mình là hai vị Đại Tá lừng lẫy, nên không dám thờ ơ, cẩn thận hỏi.

- Ba người vệ sĩ của con trai lớn nhà Hạ Mai, Hạ Mai Vũ Nam.

Nam Đại Tá đẩy đẩy gọng kính, nghiêm nghị nói:

- Đều là người luyện Cổ Việt Võ, tu vi Địa cấp Sơ Thanh hậu kỳ.

- Người luyện Đại Việt cổ võ.

Vị Thượng Tá cùng chàng thiếu úy trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau, hai miệng một lời nói:

- Không thể nào.

Ba tu võ giả tu vi Địa cấp Sơ Thanh ở trong một chiếc xe, thế mà lại bị tông chết ư?

Đây căn bản là không thể nào xảy ra được.

- Bọn họ bị hai chiếc Lexus tông chết ngay trong chiếc Rolls Royce kia ạ.

Chàng thiếu úy đưa tay run run chỉ.

- Láo toét, ngươi tưởng ta là con nít lên ba à.

Nam Đại Tá nghiêm giọng quát:

- Cao thủ Địa cấp trải qua bao sóng gió, lực lượng, chân khí, phản ứng đều nhạy bén vô cùng, người phàm làm sao sánh được.

- Bảo họ ngồi yên trong xe chờ chết ư? Ngươi nghĩ xem, nếu là ngươi có tu vi Địa cấp, ngươi có đạp tung cửa xe nhảy ra ngoài hay không?

- Dạ có ạ.

Chàng thiếu úy biết sai, xấu hổ cúi đầu lí nhí đáp.

- Lúc đó trong xe, ngoài ba cao thủ Địa cấp cùng Hạ Mai Vũ Nam ra, còn ai khác nữa không?

Nam Đại Tá liên tục ghi chép, sau đó nghiêm túc hỏi.

- Dạ, hình như còn có một cô gái trẻ nữa, để ta gọi đội trưởng đội bảo an tới làm việc ạ.

Chàng thiếu úy vội vàng chạy đi, ở chung với cặp nam nữ đáng sợ này, thật sự áp lực quá.

Trương Long bị dẫn đến trước mặt nam Đại Tá lấy cung, tuy hơi sợ nhưng vẫn bất mãn mắng:

- Thằng chó Hạ Mai Vũ Nam đó ngày nào cũng đến đây gây sự, không thấy các ông ra mặt. Giờ nó tự sinh tự diệt, tự gây họa tự chết thì các ông lại đến hỏi tội tôi, hỏi tội nhà họ Vương là sao?

- Cắt, hỏi gì nói nấy, tập trung vào ý chính.

Nam Đại Tá tỉnh bơ như không hề nghe thấy lời oán trách của Trương Long, đưa tay cắt lời, lại hỏi tiếp:

- Từ lúc Hạ Mai Vũ Nam tiếp xúc cô gái kia, thì chuyện gì đã xảy ra?

- Hừ, thằng chó đó (ý chỉ Vũ Nam) đến đây gây sự, còn bắt người yêu của cậu Hai đi, vừa ra xe chưa kịp đi thì cả bọn lên cơn điên tự tông nhau rồi lăn ra chết. Người yêu cậu Hai may rớt ra khỏi xe nên chỉ bị thương ngoài da.

Trương Long hừ lạnh, khó chịu đáp:

- Đó, sự việc là như thế, có sao tui nói vậy à.

Xoạt xoạt xoạt

-Hừm, em có tin không?

Ghi chép xong, nam Đại Tá dừng bút, đọc lại lời khai một lượt, bấy giờ mới đánh mắt nhìn sang cô đồng bạn, nghi ngờ hỏi.

lắc lắc đầu

Nữ Đại Tá lắc đầu, căn bản là không tin vào câu chuyện này rồi.

- Thiếu úy, mau đem bốn cái xác trên chiếc Rolls Royce bỏ lên xe cho tôi.

Lúc này, nam Đại Tá mới hất cằm phân phó, lại quay sang Trương Long hỏi tiếp:

- Người yêu của Vương Kỳ Phong?

- Đúng vậy.

Trương Long gật đầu chắc nịch đáp.

- Cô ta tên gì? Bao nhiêu tuổi? Người ở đâu? Hình dáng ra làm sao?

Nam Đại Tá lại hỏi.

- Hình như tên là Diệp Hân Tuyết, người ở đâu làm sao tôi biết, người yêu của cậu Hai sao tôi dám tò mò nhiều chuyện được.

Trương Long khó chịu ra mặt, khinh khỉnh đáp.

- Diệp Hân Tuyết? Có nghe nói về người này bao giờ chưa?

Nam Đại Tá lầm nhẩm cái dạnh tự này, quay sang cô đồng bạn thắc mắc hỏi.

lắc lắc đầu

Nữ Đại Tá tiếp tục lắc đầu, cái tên này, nàng cũng chưa nghe tới bao giờ.

- Giờ cô ta đang ở đâu? Mau gọi ra đây cung cấp lời khai gấp!

Nam Đại Tá liên tục bị Trương Long gây khó dễ, có chút tức giận rống lớn.

- Ông là cái gì mà đòi gọi tới gọi lui? Người yêu của cậu Hai dù sao cũng là người bị hại, cô ấy bị dọa sợ, tinh thần tổn thương không nhẹ, được chủ tịch đưa đi rồi. Có gì gọi chủ tịch mà hỏi.

- Tôi đếch liên quan con mẹ gì hết.

Trương Long tuôn một tràng vào mặt nam Đại Tá, sau đó bĩu môi khinh thường, phất tay rời đi.

- Ơ đệch!!!

Nam Đại Tá mặt mày đỏ bừng, nghẹn họng nhìn trân trối.

Rầm

Mặc dù trong lòng vô cùng tức tối nhưng cũng không làm gì được Trương Long, chỉ đành ôm một bụng lửa giận lên xe rời đi.

...

Xoạt xoạt xoạt

Trong khu rừng cao su ngoài ngoại ô, Ngân Hồ loay hoay bên đống dao giải phẫu giữa bốn cái xác chết.

Sau khi phanh thây bốn khối thi thể, hắn vừa quan sát vết tích vừa phân tích:

- Trên người Hạ Mai Vũ Nam cùng ba tên võ giả không có vết thương trí mạng, ngoài bị lực ép của hai chiếc Lexus đè chết tức tưởi ra;

- Thì kinh mạch của chúng vẫn còn nguyên, đan điền cũng hoàn toàn tròn vẹn, không có dấu hiệu bị đánh cho tàn phế một chút nào.

- Hộp sọ cũng không có bất kỳ vết thương do chân khí gây ra.

- Vậy sao bọn chúng không chịu ôm cậu chủ nhảy ra ngoài, mà bốn người lại ngồi yên chờ chết vậy kìa?

- Ngân Sương, nàng nói xem?

Phập

Nữ Đại Tá, nhũ danh Ngân Sương, từ trong chiếc hố bên cạnh nhảy lên, ném mạnh chiếc xẻng cắm vào mặt đất, đưa tóc vén lọn tóc rối ra sau vành tai, lại mở ra bình nước tu ừng ực mấy ngụm;

Phù

Lúc này mới thở phù một hơi, giọng nói trong trẻo dịu dàng đáp:

- Rất có thể, lúc bọn họ vừa lên xe, thì bốn tên đàn ông đã bị cô gái kỳ lạ kia đánh ngất, não bộ bị chết tạm thời không kịp phản ứng trước vụ tai nạn, nên bị dập chết nha.

- Nhưng trên hộp sọ không có vết bầm, hai huyệt Thái Dương Linh Đài đều không bị tổn thương.

Ngân Hồ vẫn băn khoăn có chút không hiểu hỏi:

- Vậy thì cô ta đánh ngất ba tên cao thủ Địa cấp như thế nào?

- Hừm, cô ta hành sự kín kẽ như vậy? Có thể trong nháy mắt xử lý ba tên cao thủ Địa cấp mà không để lại bất kỳ dấu vết nào...

Ngân Sương ánh mắt chợt lóe, khẽ thều thào nói:

- Chẳng lẽ là cường giả Thiên cấp?

- Không thể nào?

Ngân Hồ suy nghĩ một hồi, dù vắt nát óc cũng không có chút ấn tượng nào về cô gái này, ngập ngừng nói:

- Cường giả Thiên cấp không thể nào trẻ tuổi như vậy được!

- Biết đâu được, bao lâu rồi chúng ta chưa vào lại thế giới nhỏ, biết đâu bên trong đó mọc lên vài vị thiếu niên anh hùng thì sao?

Ngân Sương nheo mắt, nhoẻn miệng suy đoán.

- Ài,... thế đạo càng ngày càng loạn. Chúng ta cũng hết kiểm soát nỗi nữa rồi.

Ngân Hồ có chút ỉu xìu đáp.

Hắn cùng Ngân Sương, cặp vương bài của cục 29, chịu trách nhiệm quản lý cổng truyền tống giữa hai thế giới.

Hai thế giới chỉ có duy nhất một cổng ra vào nối với nhau, chỉ cần có gì đó đáng ngờ, sẽ lập tức bị hai người họ ra mặt xử lý.

Thế nhưng bây giờ đột nhiên nhảy ra một cô gái trẻ, một hơi giết gọn ba cao thủ Địa cấp;

Mà hai người lại không có chút thông tin gì về cô gái này?

Nếu cô gái này nổi điên ám sát lãnh tụ tối cao của Đại Việt thì hắn có mười cái mạng cũng không đủ đền tội.

Càng nghĩ càng sợ, Ngân Hồ đáy lòng thấp thỏm không yên, bèn dứt khoát nói:

- Đi, chúng ta đi tìm Vương Kỳ một chuyến, ít nhất cũng phải điều tra cho được cô gái này là theo phe nào.

- Nếu không hậu quả không thể lường trước được.

Đá bốn cái xác xuống hố, hất tay vung đám đất bột che phủ lại, Ngân Hồ nắm lấy tay Ngân Sương leo lên xe, quay đầu chạy về Gia Định.

----*----

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.