Thê Tử Chính Thất - Trần Kiều Ân
Ba ngày sau, trong lúc Vương Kỳ tranh thủ xử lý sự vụ của tập đoàn, thì Mỹ Nguyệt cũng lo thu xếp công việc ở học viện.
Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện đâu vào đó, hai vợ chồng mới từ biệt gia đình, dẫn theo Diệc Vân Tuyết đi đến cổng truyền tống vào Việt Thiên tiểu thế giới.
Đại sảnh sân bay Gia Định.
Vốn tưởng chỉ có ba người đi thôi, nhưng khi đến cổng thì đã có một hàng xe đầy sang trọng đứng chờ sẵn ba người họ.
Cô gái trẻ dẫn đầu trông thấy ba người Vương Kỳ liền niềm nở bước đến cung kính chào:
- Chú Kỳ, con là Mạc Tử Thanh, chị Nhan nhờ con đón tiếp chú, máy bay, thức ăn, đồ dùng đều đã được chuẩn bị sẵn, mời cô chú đi theo con ạ.
- Không cần, tôi có tiền, tự mua vé máy bay đi được, không mướn các người đưa đón.
Vương Kỳ không thèm đặt cô gái trẻ vào mắt, hếch cằm đáp.
- Ơ...
Kịch bản này, nằm ngoài sức tưởng tượng của Tử Thanh, chú Kỳ cùng ba nàng, Mạc Tư Thành, quan hệ trước giờ vẫn rất tốt, hai nhà còn có nhiều mối làm ăn chung.
Bây giờ liên hôn chẳng phải chuyện đáng mừng hay sao?
Sao phản ứng của chú Kỳ lại lạ vậy?
- Chú Kỳ, vừa biết tin chú đến đây, con đã cho người chuẩn bị hết cả rồi, không cần chú phải nhọc công chờ đợi đâu ạ.
Tử Thanh nghe theo lời dặn của Đại tiểu thư, cố nặn ra nụ cười lễ phép nói.
- Hơ, các người theo dõi chúng ta kỹ quá nhỉ, đi đâu làm gì cũng biết hết.
Vương Kỳ khó chịu ra mặt, cười trào phúng đáp trả.
- Ách...
Tử Thanh sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng lão già này không chịu nói lý mà.
Kéttt
Trong lúc đôi bên đang khó xử, thì tiếng bánh xe nghiến vào mặt đường đầy chói tai vang lên.
Một chiếc Chevrolet đen đỗ xịch ngay bên cạnh đám người, khiến ai nấy đều kinh ngạc nhìn sang.
Đôi nam nữ mặc quân phục màu lam đen bước xuống, đi đến trước mặt Vương Kỳ, người đàn ông cao to mở miệng nghiêm túc chào hỏi:
- Vương Kỳ đúng không? Chúng tôi được lệnh đến đây hộ tống ông đi vào Việt Thiên tiểu thế giới.
- Anh chị là ai? Hộ tống là hộ tống như nào?
Ba người Vương Kỳ trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ lạ hoắc bỗng nhiên nhảy ra này.
- Tôi là Ngân Hồ, đây là Ngân Sương, ...
Ngân Hồ nghiêm mặt giới thiệu.
- Thì ra là Song Ngân Song Sát của cục 29.
Tử Thanh mỉm cười cắt ngang lời của nam Đại Tá, ung dung nói:
- Đây là chuyện giữa hai nhà chúng tôi, không phiền tới hai vị.
- Không phiền, chúng tôi vâng lệnh thủ trưởng đến bảo vệ yếu nhân của Việt Nam. Có gì bất tiện mong các vị thông cảm.
Ngân Hồ mặt không cảm xúc, nghiêm trang đáp.
- Ách...
Hai vợ chồng Vương Kỳ quay đầu nhìn nhau, chẳng hiểu mô tê gì.
Hai người vốn chẳng có liên quan gì đến cục 29 gì gì đó.
Sao giờ lại đột ngột lòi ra hai người đòi đi theo bảo hộ chứ.
- Cho hỏi cô là ai? Có quan hệ gì với thân chủ của chúng tôi?
Ngân Hồ tỉnh bơ quay sang Diệc Vân Tuyết truy hỏi.
- Cục 29 là gì vậy Tuyết?
Mỹ Nguyệt cẩn thận nhỏ giọng hỏi.
- Là cảnh sát hành động đặc biệt của nước ta, chuyên quản lý xử lý những vấn đề liên quan đến người bên trong thế giới nhỏ.
Diệc Vân Tuyết hờ hững nhìn đôi nam nữ trước mặt, nghiêng đầu hướng Mỹ Nguyệt đáp lời.
- Cảnh sát à?
Vương Kỳ nghe vậy liền cảnh giác nhìn chằm chằm cặp cảnh sát, nhanh chân bước qua che chắn trước mặt Diệc Vân Tuyết, ngăn cản tầm nhìn của hai người họ, nghiêm giọng quát:
- Các người đến đây hộ tống hay là điều tra nhân khẩu, nếu điều tra thì vui lòng đem giấy tờ đến đây. Còn không có thì xin về cho.
Diệc Vân Tuyết mới giết người xong, cảnh sát đã tìm ngay đến cửa, Vương Kỳ lập tức xua tay đuổi người.
- Không phải, chúng tôi là muốn bảo vệ an toàn cho ông, sợ có kẻ gian tiếp cận rồi bắt cóc hành hung ông nữa, nên chúng tôi phải tra rõ ngọn nguồn thôi.
Ngân Hồ lập tức mỉm cười, ra vẻ lo lắng cho Vương Kỳ, chân thành giải thích.
- Không có kẻ gian nào ở đây hết.
Vương Kỳ cao giọng phản bác, vừa nói vừa quay sang Mạc Tử Thanh cố ý nhấn mạnh từng chữ nói:
- Cô bé này là người yêu của Vương Kỳ Phong con trai tôi.
- Người yêu của anh Phong?!?
Mạc Tử Thanh sửng sốt bật thốt.
Diệc Vân Tuyết nữ ma đầu này, sao lại trở thành người yêu của anh Phong rồi?
Chị Nhan của nàng phải làm sao đây?
Nghĩ vậy, Tử Thanh vội vàng bước đến trước mặt Diệc Vân Tuyết, tóm lấy vai nàng hung hăng vạch tội:
- Diệc Vân Tuyết, cô uy hiếp vợ chồng chú Kỳ đúng không?
- Buông tay, không được làm loạn.
Vương Kỳ hất tay Tử Thanh ra khỏi người Diệc Vân Tuyết, kéo nàng ra sau lưng, hùng hổ quát:
- Rõ ràng nhà họ Phí các người bắt thằng Phong để uy hiếp tôi thì có. Nể mặt lão Mạc tôi không so đo với cô, nếu còn làm bậy đừng trách tôi không nói đạo lý.
- Chú Kỳ, chú tỉnh táo lại đi, rõ ràng nữ ma đầu này đang lừa chú đấy. Cô ta rất nguy hiểm, chú phải tránh xa cô ta càng nhanh càng tốt.
Mạc Tử Thanh gấp đến phát khóc, liên tục cảnh báo.
- Ui, đau quá.
Diệc Vân Tuyết lảo đảo lùi mấy bước, ôm lấy vai khẽ xuýt xoa, trông đầy vẻ đáng thương.
- Vân Tuyết cháu không sao chứ?
Mỹ Nguyệt nhanh tay đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi.
- Dạ cháu không sao ạ, chỉ là vết thương lúc trước còn chưa khỏi hẳn, giờ chạm vào vẫn rất đau ạ.
Tiểu Tuyết Nhi đáng thương hề hề, vành mắt hơi đỏ, lắc đầu tỏ ý không sao đáp.
- Cô...
Mạc Tử Thanh nhìn gương mặt ngây thơ đầy vẻ vô tội của Diệc Vân Tuyết, hận không thể vạch trần bộ mặt thật của nữ ma đầu ngay lập tức.
- Đúng rồi đó bà.
Vương Kỳ không thèm để ý đến Mạc Tử Thanh, chỉ quay sang Mỹ Nguyệt gật đầu giải thích:
- Lần trước ngã xuống con bé bị trọng thương rất nặng. Đến nay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đâu.
- Ui, nặng dữ vậy hả Tuyết?
Mỹ Nguyệt lo lắng vạn phần, quan tâm không ngớt hỏi.
- Dạ, cháu không sao. Chỉ là chưa khỏe hẳn thôi, vài ngày nữa sẽ đỡ hơn cô ạ.
Vân Tuyết có chút suy yếu, nhu nhược đáp.
- Đừng vận động mạnh quá, coi chừng ảnh hưởng đến vết thương.
Trông thấy dáng vẻ cố tỏ ra không sao của Vân Tuyết, Mỹ Nguyệt chua xót trong lòng, cẩn thận diu lấy nàng.
- Haha, diễn đạt thế này, đúng là không đi đóng phim cũng phí.
Một tiếng cười trong trẻo đầy mỉa mai cất lên, khiến cho đám người ba bên đang giằng co nhau cũng phải nhìn sang.
- Duyên, con không lo ôn tập ở học viện, đến đây làm gì?
Mỹ Nguyệt trông thấy hai cô gái từ xa bước đến, kinh ngạc bật hỏi.
Hai cô gái này không phải ai khác, chính là Trần Kiều Ân cùng Phùng Thị Mỹ Duyên.
- Chị Tuyết, chị về đây bao giờ vậy?
Mỹ Duyên trông thấy sư phụ mình, vui mừng chạy đến ôm lấy cánh tay Vân Tuyết, ríu rít hỏi.
- Mới về thôi.
Diệc Vân Tuyết qua loa đáp, thần thức tập trung quét Trần Kiều Ân một vòng.
Kiều Ân hôm nay mặc một bộ quần jean áo thun lam ngọc bó sát người, lưng đeo một chiếc ba lô nhỏ.
Kỳ quái là, không biết chất liệu làm nên balo là cái gì, mà thần thức của nàng không thể xuyên qua được.
- Đông vui quá nhỉ?
Kiều Ân nhạy bén cảm ứng được một luồng năng lượng mờ nhạt đang phủ lấy mình, biết ngay Diệc Vân Tuyết đang tác quái, thế nhưng vẫn vờ như không biết gì.
Nàng đảo mắt nhìn một vòng quan sát ba phe:
Cặp Song Ngân Song Sát của cục 29;
Mạc Tử Thanh, người của Phí Kiều Nhan;
Vợ chồng Vương Kỳ cùng sư đồ Diệc Vân Tuyết.
Cả ba phe cũng đều dồn ánh mắt chăm chú nhìn lấy nàng.
Nếu mục tiêu chính lần này là để kiếm vợ cho Vương Kỳ Phong, thì Kiều Ân không thể nghi ngờ là nhân vật quan trọng nhất.
Bởi vì ở đây ai cũng hiểu:
Người mà Vương Kỳ Phong sủng ái nhất, không ai khác chính là Trần Kiều Ân này.
- Kiều Ân, chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm, cháu tốt nhất nên ở nhà thì hơn, lỡ có biến cố chú không thể bảo vệ cháu được đâu.
Vương Kỳ cẩn trọng hướng Kiều Ân khuyên nhủ.
Chuyến đi này hắn cố tình không dẫn Kiều Ân theo, sợ Kiều Ân gây khó dễ cho Diệc Vân Tuyết.
Không ngờ nàng lại còn dẫn theo Mỹ Nguyệt tìm đến tận nơi rồi.
Hết đường, hắn đành tìm cách đuổi cô bé trở về.
- Đúng đó cô bé, Việt Thiên thế giới nhỏ nguy hiểm rình rập, cô theo vào làm gì?
Ngân Hồ cũng gật đầu đồng ý theo.
Canh chừng vợ chồng Vương Kỳ đã khó, thêm hai cô bé này nữa, nhỡ có gì bất trắc, hai nàng chỉ khiến y vướng tay vướng chân thêm thôi.
- Ta đi xem náo nhiệt, không được à?
Kiều Ân nhìn hai người Ngân Hồ Ngân Sương, chu môi tỉnh bơ đáp.
- Đi thôi, còn chờ gì nữa?
Kiều Ân trông thấy ba bên mắt lớn trừng mắt nhỏ đứng nhìn nhau, tròn mắt hỏi.
Nàng thản nhiên xốc lại balo, rảo chân đi đến quầy bán vé.
- Hừ.
Vương Kỳ liếc xéo Mạc Tử Thanh, ung dung dẫn người đi theo.
- Mau đi theo xem họ mua vé máy bay nào, sau đó thu hồi toàn bộ vé của chuyến bay này, đừng cho người lạ lên theo.
Mạc Tử Thanh ngoắc tay, hạ lệnh phân phó.
...
- Sao không có ai hết vậy?
Trên máy bay, sắp đến giờ cất cánh rồi, nhưng ngoài người của bốn bên, thì chẳng có người ngoài nào khác, Mỹ Nguyệt có chút kinh ngạc bật hỏi.
- Vì để đảm bảo bí mật, chiếc máy bay đã được bao trọn, phi công tiếp viên đều đã được thay thế bằng người nhà họ Phí rồi ạ!
Mạc Tử Thanh đáy lòng cao hứng, nhanh chóng mỉm cười đáp lời.
- Ồ, Phí gia tài lực thật mạnh.
Mỹ Nguyệt tuy là phu nhân của tập đoàn lớn nhất nhì Gia Định, phi cơ riêng cũng có thể mua được.
Nhưng chỉ bằng vào một lời nói, ngay lập tức trưng dụng một chuyến bay của hãng hàng không thì, lần đầu nàng mới được thấy.
- Hừ, ỷ mạnh hiếp yếu, không nói đạo lý.
Vương Kỳ ngồi ở ghế sau hừ lạnh châm chọc, nói với Song Ngân ngay hàng ghế phía sau mình:
- Hai người là cảnh sát mà nhỉ, cần phải xử lý nghiêm minh những trường hợp như vầy nè.
- Haha...
Ngân Hồ cười khan hai tiếng, e ngại nhìn nhìn Mạc Tử Thanh.
Dù sao đây cũng là nhà họ Phí, trừ phi có chứng cứ rõ ràng, nếu không y cũng không dại vô duyên vô cớ gây sự với đại gia tộc võ tu này.
- Vân Tuyết, cháu không thoải mái chỗ nào à?
Mỹ Nguyệt ngồi giữa hai cô con dâu tương lai, Mỹ Duyên cùng Vân Tuyết, nãy giờ trong lòng vui vẻ không ngớt.
Chỉ là trông thấy Diệc Vân Tuyết từ lúc lên máy bay vẫn trầm mặc không nói gì, liền quan tâm hỏi.
- Không sao, cháu vẫn ổn cô ạ.
Vân Tuyết nãy giờ vẫn đang cao hứng nghe hai nhà Vương Phí đối chọi nhau;
Làm sao lại không thoải mái đâu này.
- Chị Tuyết, chị lúc nào lại thành người yêu của anh Phong rồi ạ?
Mỹ Duyên nhìn gò má xinh đẹp của sư phụ mình, giọng nói đầy u oán, ấm ức hỏi.
- Người yêu của anh Phong?
Trần Kiều Ân một mình ngồi ở ghế trước, nghe vậy liền mỉm cười trào phúng nói:
- Tranh giành đàn ông với chị em tốt của mình.
- Diệc Vân Tuyết, cô đúng là người tốt nhỉ?
- Hừ.
Diệc Vân Tuyết ánh mắt chợt lóe sát khí, nhưng rất nhanh đã che giấu xuống, lạnh lùng khẽ hừ một tiếng đầy bất mãn.
- Kiều Ân à, Tuyết Phong hai đứa vừa gặp đã yêu, cháu đừng có làm khó dễ Vân Tuyết.
Vương Kỳ ngồi ở phía sau sợ Vân Tuyết thấy khó chịu, nên vội vàng ra mặt bênh vực.
- Vừa gặp đã yêu?
Kiều Ân xùy mũi khinh thường đáp:
- Anh Phong dám thích cô ta mới là chuyện lạ, xùy.
- ...
Song Ngân cùng Mạc Tử Thanh trông thấy Trần Kiều Ân công khai chống đối, nhiều lần khiêu khích Diệc Vân Tuyết, trong lòng cao hứng không thôi.
Ngân Hồ muốn thăm dò Diệc Vân Tuyết, còn Mạc Tử Thanh luôn muốn vạch trần bộ mặt thật của cô, nhưng đều bị Vương Kỳ hung hăng cản lại.
Nhưng Trần Kiều Ân lại khác, nàng chính là nữ nhân được Vương Kỳ cưng chìu nhất, dù đến mười Diệc Vân Tuyết cũng phải lép vế trước mặt nàng đấy.
Có nàng thay mình đứng ra gây khó dễ, Mạc Tử Thanh liền đón ý góp lời theo:
- Đúng vậy chị Ân, anh Phong không thể nào thích nữ ma đầu này đâu.
"Nữ Ma Đầu?!?"
Ngân Hồ ngồi tận phía sau như ngửi được mùi thơm, dỏng tai nghe.
- Anh Phong?
Kiều Ân ngữ khí chợt lạnh, nheo mắt nhìn Mạc Tử Thanh, lạnh giọng hỏi:
- Cô là ai mà lại gọi thân mật như vậy?
- A...
Mạc Tử Thanh đột nhiên bị Kiều Ân chĩa mũi đao về phía mình, ấp úng đáp:
- Em là Mạc Tử Thanh, chị Nhan...
- Phí Kiều Nhan? Lại là cô ta? Âm hồn bất tán bám mãi không dứt.
Còn chưa nói hết câu, cô đã bị Kiều Ân ngắt lời:
- Giống như họ Diệc kia, đều không phải thứ tốt đẹp gì.
- Ách...
Nghe Kiều Ân gặm bên này một nhát, lại quay qua cắn bên kia một ngụm, đám người các bên có chút không biết phải làm sao.
Đây thật giống cảnh tượng, bà vợ cả đang hung hăng hỏi tội mấy tiểu thiếp của chồng mình nha.
Mùi ghen chua loét nồng đậm bay đầy trời.
- Nhưng... chị Ngọc đã chấp nhận chị Nhan rồi mà.
Mạc Tử Thanh biết, mình ở trước mặt Kiều Ân hoàn toàn đuối lý, chỉ biết ỉu xìu lí nhí nói.
Trước khi đến đây, chị Nhan đã cẩn thận dặn dò cô:
Chuyến đón người này, khó đối phó nhất không phải vợ chồng Vương Kỳ;
Mà là Trần Kiều Ân trước mặt này.
Kiều Nhan hiểu rõ trong lòng Vương Nhàn, Trần Kiều Ân mới là người quan trọng nhất;
Là Thê Tử Chính Thất.
Mà bất kỳ cô gái nào cũng không thể tranh sủng cùng vậy.
- Hừ, tưởng rằng lừa được Như Ngọc là có thể qua mặt tôi à.
Kiều Ân hừ lạnh, nghĩ đến chuyện xưa, nàng tức giận nói:
- Chuyện năm đó còn chưa tính sổ với cô ta đâu.
"Còn có chuyện xưa?
Hóa ra Phí Kiều Nhan quen biết Vương Kỳ Phong từ rất lâu rồi à?"
Nghe đến đây, mọi người đây lập tức vỡ lẽ ra.
Vương Kỳ có chút thấp thỏm không yên, nếu thằng Phong chỉ nghĩ đến con gái lớn nhà họ Phí, ngó lơ Diệc Vân Tuyết thì;
Bao nhiêu công sức của hắn bỏ bể hết sao.
- Hừ...
Diệc Vân Tuyết nhìn Kiều Ân liên tục khiêu khích mình, hận không thể một chưởng đánh qua, lửa giận như sóng lớn nổi cuồn cuộn trong lòng.
Ngân Hồ Ngân Sương dường như cảm ứng được sát khí trong lòng Diệc Vân Tuyết, đôi tay hai người khẽ động, súc thế chờ đợi.
Chỉ cần Diệc Vân Tuyết dám ra tay, hai người sẽ ngay lập tức phóng tới bắt người;
Đem về quy án.
Vợ chồng lão Vương nhìn bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt đến cực điểm, hắn khẽ khều vai vợ mình.
Mỹ Nguyệt biết ý bèn cười nói:
- Tất cả chỉ là hiểu lầm, mấy đứa đừng có căng thẳng như vậy. Đợi gặp mặt Kỳ Phong rồi, hẵng xem ý nó như thế nào.
- Đúng đúng.
Vương Kỳ gật gật đầu hùa theo:
- Vân Tuyết cháu đừng để bụng, Kiều Ân ngoài thằng Phong ra, nó chẳng để ai vào mắt đâu.
Đăng bởi | seya2007 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |