Nữ Chủ: Tịnh Nhã Yên
Lộc cộc
Vó ngựa thong thả gõ vào mặt đường, kéo chiếc xe chạy thong dong trên con đường lộ.
Trước thùng xe, ngồi đấy một già một trẻ ngồi song song với nhau.
Già lão ôm một thanh hắc thương màu đen kịt, ánh mắt chuyên chú săm soi từng đường văn nét vẽ uốn lượn trên thân trường thương.
Bàn tay nhăn nheo vuốt ve những nét vẽ kỳ ảo, chốc chốc lão lại thích thú đến mức phải xuýt xoa liên tục:
- Chà chà, diệu thay, diệu quá thay.
Ngồi bên cạnh, chàng trai trẻ vừa nhàn nhã gặm trái táo xanh căng mọng, vừa hứng thú nhìn từng hàng cây chạy ngược về phía sau.
Cặp mắt sáng rực thu vào cảnh đẹp ven đường, vẻ đẹp của từng ngọn cỏ từng đóa hoa mọc dại, cũng được chàng trai hút vào đôi mắt lấp lánh tựa trời sao ấy.
Khung cảnh yên bình đến lạ này, khiến không thời gian trên chiếc xe ngựa chợt như đọng lại, vĩnh hằng đến bất biến.
Chỉ còn những cảnh vật bên ngoài mới chuyển động, nhẹ trôi qua chiếc xe mà thôi.
Tưởng chừng như chẳng có thứ gì, và không ai có thể lay động được chiếc xe ngựa này.
Thế nhưng...
Dòng chảy thời không đột nhiên mang đến trước mặt cặp già trẻ một thân ảnh nhỏ nhắn.
Chỉ có nàng mới khiến chiếc xe ngựa phải dừng bánh, nhập vào lại trong mảnh luân hồi này.
Híiii
Con ngựa gầy hí lên một tiếng đầy bén nhọn, lập tức ghim chặt gót sắt vào mặt đất dừng hẳn lại chiếc xe.
- Chuyện gì vậy?
Cặp già trẻ lúc này mới tỉnh lại từ trong cảm ngộ, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía trước.
Một thân ảnh nhỏ nhắn mảnh mai nằm bất động giữa đường lộ.
Nàng đã chết rồi ư?
Vì sao nghe tiếng xe ngựa vẫn không đứng dậy né tránh?
- Vẫn còn sống, chỉ là thể lực suy kiệt đến mức ngất xỉu, bất tỉnh mà thôi.
Già lão ánh mắt thâm thúy, nhìn ngay ra tình trạng của cô bé.
Chỉ là lão còn đang say sưa với thanh trường thương, không muốn để ý chút chuyện nhỏ này, bèn huých cùi chỏ vào hông chàng trai, thuận miệng phân phó:
- Kỳ Phong, ngươi mau xuống xem thử con bé có sao không.
Nhìn lão già không tim không phổi chỉ mải mê với món vũ khí đầy chết chóc trên tay, chàng trai trẻ thật hết cách.
Đành quơ tay nắm lấy bình nước rồi mới tung người nhảy xuống.
- Con gái nhà ai mà lại nằm ngay giữa đường vậy kìa.
Vừa lẩm bẩm, chàng trai vừa nhanh chân bước đến cạnh cô bé.
Không ngại dơ bẩn, chàng trai ngồi xếp bằng xuống đất, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé đặt vào lòng, bàn tay dịu dàng tựa mái đầu nhỏ gối lên đùi mình.
Khẽ vén những lọn tóc rối qua hai bên, lộ ra khuôn mặt ngây thơ của một bé gái chỉ mới 12 tuổi.
Đôi mắt sáng rực tựa trời sao kia, không một tia tạp niệm, chỉ có lo lắng cho thân ảnh nhỏ nhắn mềm yếu trong lòng.
Hắn cẩn thận đặt miệng bình lên bờ môi khô khốc của nàng, từng ngụm từng ngụm nước suối chảy vào miệng, thấm mát ruột gan đang bốc cháy của nàng.
Có vẻ cô bé đã nằm đây từ lâu, nên trong người nàng khô khốc không còn nổi một giọt nước, một bình căn bản là không đủ, chiếc miệng nhỏ vẫn liên tục mấp máy.
Chàng trai tinh ý vươn tay lên, không quay đầu gọi:
- Niêm lão, cho tôi thêm hai bình nữa.
- Có liền.
Không thèm ngẩng đầu lên, già lão tiện tay quăng tới thêm hai bình nước, chuẩn xác rơi vào lòng bàn tay chàng trai.
Xoạt
Mau chóng tiếp nước cho cô bé, mãi đến khi nàng không còn nhấp môi nữa, hắn mới yên tâm ngưng lại.
Xoạt
Rút ra chiếc khăn tay, hắn dùng lượng nước còn dư lại thấm ướt chiếc khăn.
Tỉ mỉ lau đi vết bẩn trên mặt nàng.
- Ôi...
Đến khi lau sạch sẽ khuôn mặt cho nàng, lúc này mới lộ ra vẻ đẹp tuyệt mỹ của tuyệt sắc tiểu giai nhân.
Tuy chỉ mới qua 12 mùa trăng, nhưng từng đường nét tinh xảo trên gương mặt đã hiển lộ rõ ràng một tiểu mỹ nhân bại hoại thiên hạ, khuynh quốc khuynh thành, khuynh đảo cả chúng sinh.
Đôi mày liễu, khóe mắt cong cong tựa vầng trăng, chiếc mũi cao ngất cùng đôi môi phấn nộn đỏ hồng đầy kiều diễm.
Tất cả hoàn mỹ đến mức, tựa như chúng được phát họa dưới ngòi bút lão luyện của những họa sĩ tài hoa nhất, sau đó được bàn tay thợ mộc lành nghề nhất điêu khắc nên.
Tinh xảo đến cực điểm, không một chút vết xước, không một góc chết nào.
- Thật là một cô bé xinh đẹp.
Chàng trai kinh diễm trước nhan sắc tuyệt trần của nàng, sửng sốt bật thốt.
Người đẹp hắn thấy cũng đã nhiều, tỉ như Thi Họa Thủy có thể xem như là người.
Nhưng Diệc Vân Tuyết lại khác, cô ta đã xinh đẹp vượt trên phạm trù Mỹ Nhân loại.
Dù cho thần tiên thánh nữ cũng phải lép vế, không thể cùng cô ta đọ sắc được.
Thế nhưng, cô bé này tuy còn nhỏ, nhưng dung nhan tuyệt sắc của nàng không hề kém cạnh Diệc Vân Tuyết.
Vài năm nữa thôi, lúc nàng trưởng thành đầy đủ rồi, dư sức đặt ngang hàng, một chín một mười khi so với Diệc Vân Tuyết đấy.
...
- Cha mẹ...đừng chết...hức...
- Nhã Nhã đau lắm...hức...
Bỗng khuôn mặt tinh xảo của cô bé đột nhiên trở nên đỏ bừng, đôi hàng mi nhíu chặt lại, bàn tay nhỏ quờ quạng, tóm chặt lấy ngực áo chàng trai.
Đôi môi liên tục lẩm bẩm, đau đớn kêu gọi trong bất lực.
Người ngọc ôm trong lòng, chàng trai có thể cảm giác được cả cơ thể cô bé đang run rẩy dữ dội.
- Nàng mơ phải ác mộng ư?
Chàng trai vừa lo lắng vừa nghi hoặc, nhỏ giọng tự hỏi:
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, lại khiến cô bé chịu đả kích lớn đến như vậy?
Chàng trai biết, nếu người đang gặp ác mộng vô cùng khủng khiếp, mà bị kêu tỉnh giữa chừng, khí huyết nhất định phản phệ, nộ khí công tâm mà đột tử.
Tình trạng hiện tại của cô bé phải nói là nguy kịch đến cực điểm.
Đầu óc xoay chuyển, chàng trai nhanh chóng đưa tay sờ vòng eo nhỏ của cô bé một vòng.
Hy vọng tìm ra giấy tờ tùy thân của nàng.
- Không có à.
Không thấy ngọc bội hay giấy tờ nào bên hông nàng, hắn lập tức nhìn vào ngực áo cô bé, cánh mũi khẽ nhăn, có chút bất đắc dĩ nói:
- Chẳng lẽ nằm trong ngực áo của nàng?
Bảo hắn đưa bàn tay thô thiển của mình vào trong ngực của cô bé ư?
Dù cho có vì cứu lấy nàng, nhưng đây thật sự là vô lễ với tiểu mỹ nhân lắm đấy.
Lý do này, đến bản mặt dày như tường thành của chàng trai cũng phải thấy hơi nóng nóng.
- A... hẳn là nó rồi.
Đương lúc không biết phải làm sao, hắn chợt thấy ẩn hiện trên cổ cô bé một sợi dây chuyền được bện từ vỏ cây.
Chàng trai mau chóng đưa tay nắm lấy sợi dây chuyền, nhẹ nhàng kéo lên.
Một mảnh gỗ nhỏ từ trong ngực cô bé được kéo ra, bên trên vẫn còn thoang thoảng mùi thơm trinh nguyên của thiếu nữ.
- Tịnh Nhã Yên.
Bên trên mảnh gỗ được khắc chìm ba chữ nhỏ, chàng trai khẽ lẩm bẩm đọc theo, liên mồm khen ngợi:
- Người đã đẹp, tên cũng rất đẹp nha.
Nói đoạn, hắn tập trung tinh thần, chuẩn bị cứu nàng tỉnh dậy.
Thế nhưng...
Xoạt
Vừa định đeo lại sợi dây chuyền lên cổ cho nàng, thì bỗng nhiên khẽ xoạt một tiếng.
Mảnh gỗ nhỏ kéo theo cả sợi dây lấy một tốc độ như thiểm điện, chui thẳng vào lòng bàn tay hắn.
- Á...
Ngay tức khắc, ắn hoàn toàn có thể cảm ứng được, miếng gỗ nhỏ đã nằm ngay ngắn trong lồng ngực mình, đang nhẹ nhàng xoay chuyển.
- Cái quỷ gì thế này? Miếng mộc giản của cô bé sao lại chui vào người mình rồi?
Chàng trai sửng sốt bật hỏi.
Miếng mộc giản này là gì?
Đây rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra thế?
- Là nàng đang tác quái ư?
Ánh mắt ấm áp của chàng trai bất chợt trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, chăm chú nhìn xuống tiểu mỹ nhân đang nằm trong lòng mình.
Hắn tự hỏi, chẳng lẽ cô bé này cố ý ám toán mình ư?
" Không phải do nàng rồi.
Nàng kiệt sức là thật;
Ngất xỉu là thật;
Và gặp ác mộng cũng vô cùng chân thật luôn.
Không thể là do nàng tác quái được?
"
Chàng trai nghĩ thầm:
"Mặc kệ, dù ngươi có là thứ quỷ gì, ở trong người ta rồi ngươi sẽ chẳng thể làm gì ta được.
Cứu cô bé trước đã."
Nghĩ đoạn, chàng trai dứt khoát phải cứu nàng trước.
Hắn nhẹ đưa bàn tay nóng rực như lò sưởi của mình đặt lên bụng cô bé, truyền hơi ấm liên miên bất tuyệt trong người hắn qua cho nàng.
Miệng liên tục khẽ gọi:
- Tịnh Nhã Yên...Nhã Yên...
- Nhã Yên, mau tỉnh lại nào em.
Đăng bởi | seya2007 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |