Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Giao Hiện Hình

Tiểu thuyết gốc · 2543 chữ

- Niêm lão tiền bối, chuyến lên núi Phương Thiên lần này, mong ngài bảo hộ Vương Kỳ Phong giúp ta nhé.

- Hử, ngươi thật sự lo lắng cho hắn?

- Ngươi tin tưởng hắn, thật tâm muốn hắn trở thành cháu rể ư?

- Ài, hắn tuy chỉ là một phàm nhân, nhưng lại có duyên với Phí gia chúng ta.

- Hơn nữa, hắn còn có số phu thê với Kiều Nhan. Số trời đã định không thể trái được.

- Số trời đã định? Còn có chuyện như vậy?

- Chuyện rất dài, ta chịu ước thúc từ di huấn của Thánh Tổ, không thể tiết lộ được.

- Niêm lão tiền bối thông cảm cho.

Dưới mái hiên đơn sơ của ngôi miếu cổ, Diệu Trung hai lão giả thong thả ngồi đánh cờ đàm đạo.

Phía xa, bên gốc lộc vừng, Kiều Nhan cùng Nhã Yên đang tĩnh tọa, nhập thần tu luyện Mường Thiên Tạo Hóa Quyết.

Khung cảnh ngôi miếu nhỏ yên bình đến kỳ lạ.

Ở bên trong, dì Mây thì cặm cụi dọn dẹp, Mộc Miên lẳng lặng ngồi trông đèn dầu.

Ai cũng có việc của người nấy.

Chỉ có Vương Nhàn Như Ngọc vẫn luôn là hai kẻ nhàn hạ nhất.

Bên vách núi phía sau ngôi miếu cổ, Nhàn Ngọc ngồi tựa vai nhau, mặc kệ từng cơn gió lớn cuốn tới thổi tung vạt áo.

Roẹt

Vương Nhàn tay ôm chiếc balo, chậm rãi mở ra khóa kéo, nhìn vào cái đầu lâu trợn trừng mắt đang nằm gọn lỏn bên trong.

- Đây là đầu lâu của ai được nhỉ?

Nghi hoặc tự hỏi một câu, hắn mới đưa tay mò vào ngăn túi bên cạnh, rút ra mẩu giấy nhỏ.

Bên trên chỉ ghi vỏn vẹn đúng một câu:

"Thạc Văn Khanh, con trai Thạc Văn Úy, người phát minh đầu đạn hợp chất DCA."

- Đầu đạn hợp chất DCA?

Như Ngọc kinh ngạc nói:

- Đấy chẳng phải là thứ đã bắn anh tàn phế, trong lần đột kích cuối cùng vào căn cứ quân Đồng Minh hay sao?

- Là nó.

Vương Nhàn gật đầu đáp, hồi tưởng chuyện kiếp trước, kể lại:

- Cuối năm 1974, bè lũ bán nước phát minh ra hợp chất DCA, vì muốn nhận tiền tài trợ dự án từ Hoa Kỳ, nên bọn chúng tìm mọi cách để thuyết phục Nhà Trắng ở bên kia đại dương.

- Và cách nhanh nhất, là phải biến DCA trở thành con bài tẩy, lật ngược tình thế chiến trận. Đem hợp chất DCA tích hợp vào đầu đạn súng máy. Giúp quân Đồng Minh mười tám nước đánh bật Bộ Đội Giải Phóng ra khỏi vùng thuộc địa.

- Nhưng vì không có kinh phí nên chúng chỉ làm ra đúng 100 viên. Và anh, chính là con mồi mà chúng cần phải bắt.

- Thời đó, trong mắt những tên cố vấn quân sự Hoa Kỳ, anh chính là một cỗ máy giết người mà bọn chúng luôn thèm khát. Nhưng vì không thể lay động được anh, tất nhiên sẽ muốn đem anh tiêu diệt rồi.

- Phần thưởng cho đầu lâu của người yêu em, có thời điểm lên tới năm mươi triệu đô.

- Bè lũ bán nước nghe tin liền bí mật đem khẩu M2 Browning chứa cả trăm đầu đạn DCA vào chiến trường, tìm kiếm hành tung của anh.

- Haha, thời đó Vương Nhàn anh kiêu ngạo vô cùng, cho rằng mình vô địch thiên hạ không có đối thủ, nên trận đánh nào cũng phô trương thanh thế.

- Và chuyện gì phải đến cũng sẽ đến, trận đột kích cuối cùng đó, anh đã ăn trọn trăm viên đạn DCA này. Tuy may mắn sống sót nhưng nửa phần đời còn lại, coi như tàn phế. Đáng đời anh thật!

- Haha, chuyện cũ đã qua rồi. Anh không còn hận Thạc Văn Úy nữa, vì lão già này từ khi vượt biên qua Mỹ, sống cũng không yên ổn, chết cũng không mả đẹp.

- Chỉ là không ngờ, bây giờ con trai lão lại chết thảm như vậy.

Nhấc lên chiếc đầu lâu, Vương Nhàn thổn thức nói:

- Đúng là tự gây nghiệt chết đáng lắm.

Vụt

Nói đoạn, hắn chăm chú nhìn cái đầu lâu lần cuối, như trông thấy hình ảnh kẻ thù cũ năm xưa, ngắm một hồi, hắn vung tay ném mạnh lên trời.

Bay lên một đoạn, chiếc đầu lâu mất đi lực lượng, liền rơi tự do xuống vách núi, chớp mắt mất hút dưới đáy vục sâu.

- Chuyện cũ qua rồi, em đừng buồn nữa nhé.

Trông thấy Như Ngọc đầy thương xót nhìn mình, Vương Nhàn nhẹ ôm bờ vai nàng, mỉm cười an ủi.

- Kiếp này Lý Như Ngọc thề bảo hộ lấy Vương Nhàn, em sẽ không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội tổn thương anh.

Như Ngọc nhìn gương mặt chàng trai của mình gần trong gang tấc, ánh mắt yêu thương bỗng chốc ngập tràn sát khí, lạnh giọng thì thầm:

- Tất cả nhất định sẽ phải chết.

- ...

Vương Nhàn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ánh mắt thiết huyết sát phạt, nhưng cũng đầy kiên định của Như Ngọc.

- Hì, chúng ta cùng nhau xem món quà của lão Trung nhé.

Một lúc sau, Vương Nhàn mới lôi từ trong balo ra chiếc hộp gỗ trơn bóng, lắc lắc trước mặt Như Ngọc, mỉm cười nói:

- Nó là của em đấy.

- Anh nói xem, vì sao em lại có cảm giác thân thuộc với nó như vậy?

Như Ngọc cầm lấy hộp gỗ, tinh tế cảm thụ một hồi, một cảm giác thân thiết từ lòng bàn tay bỗng lan khắp cơ thể nàng.

- Có nguyên do cả đấy, chuyện là lúc nãy....

Vương Nhàn chậm rãi kể lại:

------------

- Ông nội, ông có bức họa nào vẽ lại hình dáng gương mặt của vị kỳ nhân đó không?

Vương Nhàn cẩn thận thu lại hộp ngọc, lúc này mới tò mò hướng Phí Văn Trung dò hỏi.

- Không có.

Lão Trung nghiêm túc đáp.

- Vậy còn danh tự?

Vương Nhàn vẫn cố gắng truy hỏi:

- Cổ thư của Phí gia có ghi chép gì về tên họ của vị kỳ nhân đấy không ạ?

- Không có.

Lão Trung lắc đầu đáp, sau đó quay đầu nhìn về gian Miếu Chính, ánh mắt đầy kính sợ thì thào nói:

- Việc này là kỵ húy. Nhà họ Phí không được, và cũng không nên lưu truyền bất kỳ ghi chép gì về vị kỳ nhân này.

- Nếu không Thiên Phạt sẽ hiện hình.

- Ghê gớm như vậy!!!

Vương Nhàn cũng có chút kinh ngạc về vị kỳ nhân bí ẩn này.

- Chỉ có điều, vì ngươi là người mà vị kỳ nhân ấy chỉ định, nên ta sẽ tiết lộ cho ngươi một manh mối.

Nói rồi, lão Trung mới đưa hai tay lên, giơ ra chín ngón tay, miệng lẩm nhẩm khẩu hình.

Đọc là:

" Mười Đủ Chín Thiếu Một "

" Mười Đủ Chín Thiếu Một "

Vương Nhàn lẩm bẩm nhủ thầm.

--------

- Mười Đủ Chín Thiếu Một.

Như Ngọc giơ lên hai bàn tay, lẩm nhẩm đọc theo.

Hàng ngàn ý niệm lướt qua trong đầu, nàng bỗng nhiên giật mình thu lại tay trái, ngẩng phắt đầu nói:

- Vị kỳ nhân ấy chẳng lẽ là...

Dứt lời, nàng vung bàn tay phải lên, gập ngón trỏ xuống giương ra bốn ngón còn lại, miệng khẽ niệm:

- Đoạn Chỉ Lão Kỳ Nhân.

Rầm rầm rầm

Nàng vừa dứt lời, hộp gỗ trong tay bỗng run lên bần bật, dường như thứ gì đó bên trong hộp gỗ sắp thức tỉnh, muốn phá kén bay ra ngoài.

- Như Ngọc cẩn thận.

Vương Nhàn nhìn thấy dị biến, liền đứng bật dậy bước đến sau lưng Như Ngọc, cảnh giác đứng hộ pháp cho nàng.

- Vào tay ta ngươi còn muốn tạo phản.

Như Ngọc lạnh lùng nhìn xuống chiếc hộp trong tay, khí thế phóng ra như bài sơn đảo hải, ngữ khí trầm trọng nghiêm nghị quát.

Rầm rầm rầm

Chiếc hộp gỗ trên tay nàng dường như cũng bị Như Ngọc chọc giận, lay động dữ dội muốn thoát khỏi tay nàng.

Húuuuuuu

Vù vù vù

Bỗng chốc, cuồng phong loạn bão từ bốn phương thiên địa, tám hướng thiên khung điên cuồng thổi quét tới, dũng mãnh cuốn ngang qua.

Bốc lên khói bụi mịt mù, tiếng gió đập vào vách núi phát ra từng tràng tiếng hú cực kỳ quái dị.

Cảnh tượng trên trời lại càng khủng khiếp hơn, mây đen hắc vụ từ khắp bốn phía thi nhau kéo đến, vần vũ trên đỉnh đầu, giăng kín bầu trời Đất Tổ nhà họ Phí, che lấp đi tất cả ánh mặt trời.

Bỗng chốc, cả thiên địa đang trời xanh nắng vàng, bỗng nhiên tối đen tối mịt, chìm trong bóng đêm tối tăm mịt mù không thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì.

- Có chuyện gì vậy?

- Trời chuyển ư?

- Sắp có mưa giông hả?

- Mưa giông kiểu gì lại khiếp bố như vậy?

- Ác ma hàng lâm chăng?

- Dạ Quỷ hiện hình à?

Người nhà họ Phí trên đất tổ cùng dân chúng mười dặm vuông chung quanh đều kinh hãi khiếp sợ, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Từng đám mây đen điên cuồng loạn chuyển, như hắc long dạ quỷ bay lượn trên chín tầng thiên không.

Ầm ầm ầm

Húuuuuuu

Tiếng gió rit gào gầm rú liên hồi, như muốn thổi tung tất cả mọi thứ, cuốn lấy ném vào trong hư không vô tận trên cao.

Khiến cho khung cảnh ở đây bỗng trở nên hãi hùng khiếp vía đến đỉnh điểm.

...

Rắc

Bên vách núi, nơi mắt bão tung hoành dữ dội nhất, nhưng lúc này Như Ngọc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, nàng gương mặt không chút gợn sóng, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên tay.

Cuối cùng, chiếc hộp gỗ cũng rắc một tiếng, bị đồ vật bên trong đánh vỡ phong ấn bay ra ngoài.

Gràooooooo

Từ trong hộp gỗ bay ra một con giao long khổng lồ, giương nanh múa vuốt phóng thẳng lên trời.

Giao long to lớn vạn trượng, đầu sư mình rồng đuôi côn, sừng lân móng vuốt đại bàng đạp không bay lượn.

Giương miệng rộng hút vào mây đen, tiếp đó phun ra hắc vụ bao phủ chín tầng trời, răng nanh dữ tợn nhe ra, tiếng rít gào đinh tai nhức óc, chấn thiên địa nhiếp quỷ thần, rung chuyển mười tám phương đất trời rộng lớn.

- GIAO LONGGGGGGG

- LÀ ÁC GIAO HIỆN HÌNHHHHHH

- ÁAAAAAAAAAA

Chúng sinh bên dưới mặt đất kinh hồn táng đảm, khiếp hãi hét lớn.

Cả dãy núi Phương Thiên cũng bị tiếng gầm của ác giao chấn cho rung chuyển dữ dội, núi lớn rung rinh, đất đá ào ào lăn xuống, cây cối thi nhau đổ rạp lăn lông lốc vào dải thung lũng bên dưới chân núi Phương Thiên.

Khung cảnh thảm liệt đến cực cùng.

Mọi người đều kinh hãi đến ngẩn người, không biết chuyện gì đang xảy ra.

- Hừ, nghiệt súc muốn làm phản.

Như Ngọc biểu cảm lạnh nhạt giương mắt nhìn giao long to lớn trên đỉnh đầu.

Nói đoạn, nàng tâm ý chợt động, miệng lẩm bẩm khẽ niệm:

- Hắc

- Mị

- Ngâm

- Uyên

[ Hắc Mị Ngâm Uyên ]

Vụt

Chữ "Uyên" vừa dứt, cả đất trời đang tối đen bỗng nhiên lóe lên một vệt sáng, vầng sáng như lợi kiếm đâm xuyên qua hắc vân, chọc thủng một lỗ lớn.

Ngay trên vách núi, đột nhiên hiện ra một mặt hồ trong xanh, như tấm gương lớn nằm trôi nổi giữa hư không.

Nửa hơi thở sau, mặt hồ trong veo không một gợn sóng đột ngột biến thành một mảnh đen kịt.

Mặt nước sôi sục như đang được thiên hỏa đun chảy, từng dòng loạn lưu mãnh liệt xoay chuyển, hòa quyện vào nhau tạo nên chín cái xoáy lớn.

Gầmmm.....

ÁAAAAAA

Chín xoáy nước cuồn cuộn trào dâng, từ bên trong lập tức bay ra chín con thuồng luồng đen kịt, hung hăng phóng thẳng lên trời, há miệng máu giương răng nanh nhắm thẳng vào con giao long cắn tới.

Gràooooo

Giao long trong thấy chín con thuồng luồng hung ác cắn nhắm vào mình, chẳng những nó không sợ, mà còn dữ tợn rít gào, lao vào giữa bầy thuồng luồng, điên cuồng phản kích.

- Chín con thuồng luồng kìa.

- Hết ác giao rồi tới thuồng luồng, chúng từ đâu hiện ra vậy?

- Bên nào sẽ thắng đây?

Mọi người ai nấy đều khiếp sợ ngẩng đầu nhìn trận kinh chiến giữa những con quái thú.

Thầm hoảng sợ khi không biết lai lịch của chúng rốt cuộc đến từ đâu.

...

Rầm rầm rầm

Tất nhiên, ít không thể thắng nhiều, yếu không thể hơn mạnh.

Chỉ qua thời gian uống nửa ấm trà, giao long đã bị chín con thuồng hội đồng cắn cho mình mẩy đầy vết rách.

Thân ảnh khổng lồ của nó càng ngày càng nhỏ lại.

Híiiiiiii

Cuối cùng, sau một tiếng hí lên đầy đau đớn, thân ảnh của giao long rốt cuộc bị đánh tan, hiện nguyên hình thành một làn khói xám, yếu ớt lơ lửng giữa thiên khung.

Đúng lúc này, một hấp lực từ trong hồ nước hút mạnh tới làn khói xám, kéo nó bay thẳng xuống, chìm nghỉm vào trong mặt hồ.

- Huýt

Một tiếng huýt sáo khẽ vang.

Húuuuuuuu

Chín con thuồng luồng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, được chủ nhân kêu gọi liền hú vang từng tràng quái thanh, kéo nhau bay xuống, tiềm nhập vào trong từng cái lốc xoáy của mình.

Chớp mắt mất tăm mất dạng.

Như Ngọc lúc này mới khẽ vung tay cuốn qua, mặt hồ đen kịt vô thanh vô tức hóa thành làn khói xám tan biến vào trong thiên địa.

Mây đen hắc vụ đang điên cuồng vần vũ, chỉ trong tích tắc đều tán đi sạch sẽ.

Trả lại một phương trời trong xanh, nắng vàng tươi sáng lại cho Đất Tổ nhà họ Phí.

Khung cảnh đang thê thảm thảm liệt đến cực điểm, bỗng nhiên không một tiếng động, cứ như vậy mà hoàn toàn biến mất.

- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

- Chảng nhẽ là ta đang nằm mơ?

- Không thể nào, ác mộng này sao lại chân thật đến vậy được?

Mọi người ai nấy vừa nghi vừa sợ.

Rốt cuộc không biết tất cả mọi dị tượng, ác thú vừa hiện hình, cùng khung cảnh thảm thiết mới xảy ra có phải là thật.

Hay chỉ là ảo giác?

Một giấc mơ trưa?

----*-----

Chú thích:

[ Hắc Mị Ngâm Uyên ]

"Hắc Mị" ở đây chỉ chín con thuồng luồng.

"Uyên" chính là mặt hồ trong veo kia.

Cả bốn chữ ghép thành một danh tự, nghĩa là:

Hắc Mị ẩn mình trong hồ nước sâu.

Biến ảo khôn lường, quỷ mị đến cực điểm.

Đây không phải chiêu thức, không là thuật pháp, cũng không phải thần thông.

Mà là...

Hồi sau sẽ sáng tỏ...

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.