Lại Gặp Hậu Chiêu
- Anh Kiệt sư huynh, lần này ta đến đây thật tâm muốn kết minh cùng Phí gia.
- Huynh có thể mở cửa cho đệ vào được không?
Chiều muộn, mặt trời đã khuất núi khiến đất trời xung quanh bị bao phủ bởi một màn xám xịt.
Năm người Vương Nhàn vừa dời bước khỏi ngọn Miếu Tổ Phong, đang định rời khỏi đất tổ nhà họ Phí.
Thì Như Ngọc đột nhiên lên tiếng:
- Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta ghé nhà Kiều Nhan ngủ lại một đêm. Sáng mai hẵng qua núi Phương Thiên nhé.
Vốn dĩ ban đầu, nhìn thái độ của Phí Anh Kiệt, cha thân sinh của Kiều Nhan đối với mình, Vương Nhàn mặc dù không căm ghét, nhưng cũng không muốn nhìn nhiều ông bố vợ tương lai này.
Chặn hắn ngoài cửa, cho hắn ngủ ngoài đường vài ngày ư?
Đợi đến khi cuộc Luận Võ Kén Rể kết thúc, chọn Tân Lang cho Kiều Nhan xong hết rồi.
Lão già đó mới dẫn mình đến gặp Lão Tổ Tông để xin xỏ ư?
Xem hắn là một đứa trẻ lên ba, một thằng ngu chắc.
Bởi vậy, dù cho trang viên nhà họ Phí cách chân núi Miếu Tổ chỉ đúng một con đường, nhưng hắn cũng chả buồn nhìn lấy một cái.
Không hề có ý định sẽ đi vào trang viên.
- Cậu nhớ mẹ hả?
Như Ngọc trông thấy Kiều Nhan ỉu xìu cúi đầu đi ở phía sau, liền chậm lại bước chân, đợi Kiều Nhan đi đến cạnh mới nghiêng đầu sát vào tai thì thầm hỏi.
- Hả?
Kiều Nhan giật mình ngẩng đầu bật thốt.
Sau đó lưu luyến nhìn về hướng trang viên, lại nhìn bóng lưng Vương Nhàn, lắc đầu ngập ngừng đáp:
- Không, không phải. Do anh Phong không muốn gặp mặt bố mình. Nên...
Nàng cũng biết chuyện lúc sáng là ba mình không đúng, lạnh nhạt với hắn.
Tất nhiên hắn không để bụng, nhưng cũng sẽ không ghé vào nhà nàng, dây dưa với cha nàng làm cái gì.
Thế nhưng, rất lâu rồi, từ lúc chưởng quản chuyện làm ăn của Phương Thiên môn ở thành Hoàng Liên, nàng không có thời gian để về nhà thăm bố mẹ.
Ba nàng thân làm chưởng môn nhân, lo liệu việc nhà ở sơn môn. Mẹ nàng ở cạnh chăm sóc nên cũng ít khi đến thăm nàng.
Một nơi cực Nam, một nơi tận cực Đông, đường xá xa xôi đi lại bất tiện, thành ra...
Vốn tưởng lần này về đất tổ, sẽ được chào đón nồng nhiệt, cha mẹ đều ra đón, vui vẻ mời người yêu cùng bạn bè của nàng vào nhà.
Không ngờ cha nàng vì sợ Lão Tổ Tông, chẳng những hờ hững mà còn muốn đuổi hắn đi nữa.
Kiều Nhan ở cùng Vương Nhàn đã lâu, biết rõ tính hắn, trông thấy biểu cảm lạnh nhạt của họ Vương, liền hiểu cha nàng cùng Lão Tổ Tông;
Thật sự chọc giận hắn rồi.
- Ài...
Như Ngọc trông thấy Kiều Nhan vành mắt đỏ hoe, liền hiểu tâm sự trong lòng cô, có chút không nỡ nói:
- Để tớ.
Đoạn, nàng liền dừng bước chân, cao giọng nói:
- Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta vào nhà Kiều Nhan ngủ lại một đêm. Sáng mai hẵng qua núi Phương Thiên nhé.
- Chị Ngọc, chẳng phải bây giờ chúng ta nên chuẩn bị đi đánh nhau sao?
Nhã Yên phụng phịu kháng nghị:
- Dạy dỗ bọn khốn kia một trận, rồi quay lại đây cũng được mà.
Tiểu loli giận Vương Khốn Kiếp mấy hôm rồi, giờ rất cần một nơi để phát tiết hết bực bội trong người ra.
Và đám người đang tranh đấu trong cuộc Luận Võ Kén Rể kia, chính là bao cát tốt nhất.
- Không cần gấp.
Như Ngọc lắc đầu bác bỏ kháng nghị, bình thản nói:
- Dù sao chúng ta cũng đã về Đất Tổ Phí gia, thắp hương cho Miếu Tổ rồi, giờ hẳn là nên ghé vào trang viên, thăm nơi Kiều Nhan sinh sống từ nhỏ mới đặng.
- Nếu không ai có ý kiến, Kiều Nhan dẫn đường cho mình nhé.
Nói rồi, không đợi cho mọi người kịp nói gì, Như Ngọc đã khoác lấy cánh tay Kiều Nhan, thản nhiên rẽ vào con đường nhỏ, đi về hướng cổng trang viên.
- Được.
Niêm lão tất nhiên không có ý kiến gì, ứng tiếng bước theo sau.
- Chị Ngọc đợi em với.
Nhã Yên nhìn về hướng Phương Thiên Sơn một cái, sau đó cũng dậm chân đuổi theo hai nàng Ngọc Nhan.
- Ơ?!?
Vương Nhàn vừa mới quay người, còn chưa kịp ý kiến ý cò gì, thì bốn người kia đã đi mất rồi, hắn cũng chỉ biết há hốc mồm ngây ngốc đứng nhìn theo.
" Này là sao ha?
Người ta đã không thích mình, giờ còn sấn vào làm chi?
Sao không qua bên núi Phương Thiên dẹp loạn, đánh cho đám người không biết tốt xấu kia một trận.
Mạnh mẽ đoạt lấy Kiều Nhan.
Lúc đó mới quay về trang viên, dù Phí Anh Kiệt lão già kia có khó chịu với mình, thì cũng không thể thay đổi được chuyện này mà."
Nhủ thầm trong đầu, Vương Nhàn cũng có chút bất đắc dĩ với Như Ngọc:
" Như Ngọc lại mềm lòng rồi. "
Mọi chuyện hắn đã tính cả rồi.
Thế nhưng nửa đường, Như Ngọc lại bị vẻ đáng thương của Kiều Nhan lay động.
Dẫn cả đám bước đi vào trang viên của ông bố vợ tương lai.
- Ài...thôi vậy.
Lắc đầu thở dài, Vương Nhàn cũng chỉ đành đi theo chứ biết sao giờ.
...
- Anh Kiệt sư huynh, lần này Trung Hậu đến đây thật tâm muốn kết minh cùng Phí gia.
- Huynh có thể mở cửa cho đệ vào được không?
Cũng không quá lâu, lúc năm người Như Ngọc gần đến trang viên, thì từ xa đã thấy ngay trước cổng đứng đấy một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Nữ lưng đeo một thanh trường kiếm rỉ sắt, lạnh lùng khoanh tay nhìn chàng thanh niên đang liên tục hô to gọi nhỏ vào bên trong.
Nữ dáng người như thu thủy, mặc váy dài vàng nhạt.
Nam anh tuấn phi phàm, khí chất đầy vẻ kiên trung hàm hậu.
Không phải ai khác.
- Kia chẳng phải là Mộc Chân Chiêu cùng Vân Trung Hậu đấy ư?
Kiều Nhan kinh ngạc bật thốt.
Đoàn người bước đến, Kiều Nhan liền hướng chàng thanh niên nghi hoặc hỏi:
- Vân chưởng môn, sắp tối rồi, ngươi còn ở trước nhà ta, kêu gào cái gì vậy?
- Hả? Phí đại tiểu thư?
Trung Hậu giật mình quay sang, trông thấy người quen liền vui mừng bước qua, nở một nụ cười hớp hồn thiếu nữ, hồ hởi nói:
- May quá, rốt cuộc cũng gặp được ngươi rồi.
- Chúng ta thật có duyên ha.
- Ngươi đợi ta?
Kiều Nhan không ăn một bộ đẹp trai suất khí của Vân Trung Hâu, chỉ nghi ngờ truy vấn:
- Chẳng phải ngươi đang muốn gặp cha ta hay sao?
- Haha, đúng là vậy.
Vân Trung Hậu vẫn giữ nụ cười nồng hậu của mình, haha nói:
- Nhưng Phí đại tiểu thư đã ở đây, vậy thì còn gì bằng.
Ở bên này, Như Ngọc hướng Mộc Chân Chiêu tươi cười chào hỏi:
- Tiểu Chiêu, đã lâu không gặp.
- Như Ngọc, lâu rồi mới gặp.
Mộc Chân Chiêu khinh thường liếc Vương Nhàn một cái, sau mới vui vẻ hướng Như Ngọc đáp lời.
- Ngươi là ai?
Nhã Yên tiểu loli bước đến cạnh Như Ngọc, trừng mắt cao giọng hỏi.
- Cô bé này là ai vậy?
Mộc Chân Chiêu không chấp một cô nhóc, nhếch môi cười châm chọc:
- Nô tì của họ Vương kia hả Ngọc?
- Ngươi...
Nhã Yên mặt nhỏ đỏ bừng, trừng mắt quát:
- Khốn...
- Nhã Yên.
Không đợi tiểu loli phát tác, Như Ngọc đã giữ cô bé lại, bình thản giới thiệu:
- Đây là em gái mình mới quen gần đây.
"Hệ thống khốn kiếp mau quét cô ta!!!"
Nhã Yên không chịu bỏ qua, tức giận hét lớn trong lòng.
" Ting!
Tên: Mộc Chân Chiêu.
Kiếm Nữ nhà Mộc Chân.
Nơi sinh: Mộc Chân đại gia tộc tại Hóa Thiên Cung.
Thuộc Đại Thừa, Hạ Thiên, Tiên Nguyên Giới.
Chân nguyên: 0.
Chân khí: Thiên cấp Sơ Ý cảnh hậu kỳ.
Trước kia nàng tên Thi Họa Thủy, đệ tử của Thương Tuyền - bà ngoại Nam Chủ Vương Kỳ Phong.
Được gửi đến nhà Nam Chủ để ghép hôn....
"
Hệ thống nhanh chóng cho ra đáp án.
Tường tận kể lại mọi chuyện cho Tịnh Nhã Yên.
- Hừ, thì ra là Thi Họa Thủy. Tình địch cũ của chị.
Nhã Yên khinh thường hừ lạnh, vừa lắc lắc cánh tay Như Ngọc, vừa trừng mắt hướng Mộc Chân Chiêu, trắng trợn khiêu khích:
- Cô ta đến đây chắc chắn không có chuyện gì tốt. Hồ ly tinh.
- Con nhóc ngươi.
Mộc Chân Chiêu ngay trước mặt Vương Nhàn Như Ngọc, bị một con bé miệng còn hôi sữa nhắc đến chuyện khi xưa, lại còn bị nó khiêu khích thẳng mặt.
Ánh mắt nàng bỗng chốc lập lòe tia sáng lạnh, sát khí chợt ẩn chợt hiện.
" Mấy bà cô này, không phải sẽ chém giết nhau ngay đương trường chứ?!?"
Vương Nhàn ở một bên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trông thấy mấy cô gái mắt lớn trừng mắt nhỏ hằm hằm nhìn nhau, ớn lạnh nghĩ thầm.
Mộc Chân Chiêu, đại cường giả võ tu trên Tiên Nguyên giới, chém giết tu chân giả như thái rau, thẳng tay đoạt mạng người không chớp mắt.
Còn Tịnh Nhã Yên, tuy chỉ là một tiểu loli
nhưng chắc chắn không phải một cô bé hiền lành.
Ngược lại, tính khí cô nhóc nóng lạnh thất thường, một lời không vừa ý tức khắc một quyền đập tới.
Với một thân chân nguyên Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy của mình, sức phá hoại của cô bé là không thể xem thường được.
Hai nữ nhân này mà ra tay ngay tại đây, đất tổ nhà họ Phí hôm nay muốn bị lật ngược nha.
- Hai ông anh à, tự nhiên tui thấy đau bụng quá.
Đáy lòng thầm hô lớn, Vương Nhàn vội chạy đến cổng trang viên, ôm bụng hướng hai tên cao to trông cửa, vẻ mặt đau khổ nhăn nhó năn nỉ:
- Mở cửa cho đi cầu nhờ xíu nhé.
- Anh hai, mở cửa không?
Hai tên cao to canh cổng này, là anh em ruột của dòng phụ nhà họ Phí, được Phí gia chủ ưu ái tuyển vào trang viên hộ vệ cho mình.
Tu vi chân khí bọn họ tất nhiên không tầm thường, nhưng dù sao, thằng ôn con ngoài cửa cũng là người yêu của Đại tiểu thư.
Cô chủ còn đứng ngay bên kia, mặc dù vâng lệnh Phí Anh Kiệt không mở cửa cho họ Vương, nhưng người ta bây giờ đau bụng sắp tuôn trào đến nơi, Phí Tiểu Nhị cũng cảm thấy có chút khó xử.
- Không được.
Phí Tiểu Đại lắc lắc đầu phản đối, tiếp tục giả vờ như mắt điếc tai ngơ, vẫn không mở cửa.
- MAU MỞ CỬA
Chỉ là không đợi quá lâu, phía bên ngoài đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Phí đại tiểu thư.
Ngữ khí phẫn nộ đến tột cùng.
Lúc sáng đã muốn đuổi Vương Nhàn đi, giờ sắp tối rồi, lại còn muốn cự tuyệt hắn ngoài cửa nữa.
Dù gì Vương Nhàn cũng là nam nhân của nàng, trang viên này là nhà của nàng.
Hành xử như thế này, quả thực quá mức quá đáng.
- Đại tiểu thư!
Phí Tiểu Đại Nhị hai người vội vàng run giọng đáp:
- Nhưng Lão Tổ Tông lẫn gia chủ đều...
- Ba...
Kiều Nhan ngữ khí đã cực kỳ khó chịu, lạnh lùng ngắt lời:
- Các ngươi còn hai giây, không mở.
- Chết!!!
- Ách, tiểu thư, ta...
Phí Tiểu Đại lúc này đã tay chân bủn rủn, hốt hoảng gọi.
- Hai...
- Anh Hai, Hắc Phong Thương.
Phí Tiểu Nhị trái tim cũng sắp rơi khỏi lồng ngực, gấp giọng hô:
- Cửu U Sơn sẽ đập chết chúng ta.
Kétttttt
Ba chữ Hắc Phong Thương như sét đánh bên tai, Phí Tiểu Đại rốt chịu không chịu nổi uy hiếp, tháo chốt trong, mở cổng ngay tức khắc.
- Hít hà, cảm ơn hai ông anh nhé.
Vương Nhàn tay ôm bụng liên tục thở gấp, tay ôm vai Phí Tiểu Đại liên mồm cảm ơn.
Lại dáo dát nhìn vào bên trong, gấp rút hỏi:
- Cho hỏi WC, à không, nhà vệ sinh..ùm..là nhà cầu chỗ nào vậy?
- Bên kia, rẽ trái đi thẳng ra phía sau, rẽ trái cái nữa là tới.
Phí Tiểu Nhị không dám nhìn Đại tiểu thư vội vươn tay chỉ đường cho Vương Nhàn.
- Cảm ơn nhé.
Nói rồi, Vương Nhàn ôm bụng chảy thẳng ra phía sau.
Chớp mắt mất tăm mất dạng.
- Anh Phong, từ từ thôi.
Khác với ngữ khí sát phạt lạnh lùng vừa rồi, lúc này Kiều Nhan đầy lo lắng nhìn bóng lưng Vương Nhàn, dịu dàng gọi với theo.
Khiến cho Phí Tiểu Đại Nhị hai người như phát mộng.
" Họ Vương thật tốt số, được Đại tiểu thư yếu thích như vậy nha."
Đáy lòng hai người vừa ao ước vừa ghen tỵ nghĩ thầm.
Người với người thật khác biệt.
Đối với Vương Nhàn, Phí Kiều Nhan chỉ như một cô gái nhỏ, ngoan ngoãn nhu thuận nghe lời hắn.
Còn lại, với bất kỳ ai khác, nàng chính là một Đại tiểu thư cao ngạo lạnh lùng, ngạo kiều đến cực điểm.
- Cha ta có trong nhà chứ?
Sự thật đúng là như vậy, Phí đại tiểu thư nghiêm mặt hướng hai anh em nghiêm giọng hỏi.
- Dạ, gia chủ ở bên trong ạ!
Phí Tiểu Nhị run sợ cúi gập đầu cung kính đáp.
- Ài...
Nhìn hai tên em họ của mình đầy đáng thương trước mặt, Kiều Nhan cũng không nỡ trách tội bọn họ.
- Nể tình các ngươi mở cửa cho anh Phong.
Liền rút ra hai tờ ngân phiếu đưa qua, lông mày giãn ra đôi chút, ngữ khí cũng dịu bớt đi, từ tốn nói:
- Đêm nay không cần trực, các ngươi ra ngoài uống rượu đi. Rồi về thăm nhà ít hôm.
- Đại tiểu thư, chúng ta biết tội rồi, xin người đừng đuổi chúng ta đi. Chúng ta...
Phí Tiểu Nhị nghe nàng nói mà hai chân sắp nhũn ra, trời đất xung quanh như đang quay cuồng, vội vàng khóc lóc cầu xin.
- Không phải ta đuổi các ngươi. Ta biết lâu rồi hai ngươi chưa về nhà. Coi như ta cho các ngươi nghỉ phép. Khi về đến nhà, nhớ gủi lời thăm của ta đến chú thím một tiếng.
Kiều Nhan vung tay nói:
- Mau cầm lấy, đi đi.
- Dạ dạ, đa tạ Đại tiểu thư tha tội.
Hai anh em vội vàng chắp tay rối rít cảm ta, cung kính nhận lấy hai tờ ngân phiếu, lễ phép cúi đầu từ biệt Kiều Nhan, rồi mới dám dẫn nhau rời đi.
- Vân chưởng môn, Mộc Chân lão tổ, mời vào nhà rồi nói chuyện.
Đoạn, Kiều Nhan quay người đi ra ngoài, vừa ôm lấy cánh tay Như Ngọc, vừa hướng Vân Trung Hậu cùng Tiểu Chiêu đưa tay ra dấu mời.
- Haha, vậy ta không khách sáo nữa.
Vân Trung Hậu mặt dày mày dạn haha cười nói, thản nhiên dẫn theo Tiểu Chiêu bước vào trang viên.
- Hừ, lại là một tên mặt dày vô liêm sỉ.
Nhã Yên nhìn vẻ mặt nhởn nhơ của Vân Trung Hậu, chán ghét khinh thường mắng:
- Giống y Vương Khốn Kiếp.
- Hihi, mau vào nhà mình nào Ngọc.
Kiều Nhan cười tít mắt, lắc lắc cánh tay Như Ngọc dẫn nàng vào theo.
...
- Lão già mắc dịch kia! Vì sao con bé về nhà mà không cho người báo với tôi một tiếng.
- Cả ngày nay nó ở bên Miếu Tổ, tôi lại không qua đón nó.
- Giờ tối rồi nó còn chưa về đây...ôi con gái bé bỏng của tôi...
Đoàn người hai phe vừa vào tới sân, đã nghe thấy tiếng cãi nhau phát ra từ trong căn biệt thự.
Không quá khó để nhận ra, đây là giọng của mẹ Kiều Nhan:
Mỹ phụ trung niên Phan Thị Kiều.
- Mẹ ruột tớ đó, hihi.
Kiều Nhan cười hihi hướng Như Ngọc giới thiệu, rồi nhanh chân bước đến, mở toang cửa lớn căn biệt thự, vui mừng kích động hô lớn:
- Phan Đại tiểu thư, con về rồi đây ạ.
Đăng bởi | seya2007 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |