Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khe Nứt Lớn - Sương Mù Bao La

Tiểu thuyết gốc · 3152 chữ

- Oáp!

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng vàng chiếu xuyên qua khe cửa, rọi vào gương mặt tròn trịa non nớt của tiểu cô nương, đánh thức cô bé sau một đêm dài say giấc.

Nhã Yên lười biếng cựa mình, vòng tay định ôm lấy Như Ngọc, nhưng...

- Chị Ngọc đâu rồi? Tối qua không ngủ ở đây ư?

Tiểu loli nghi hoặc nhìn quanh phòng ngủ một vòng, rất dễ dàng nhận ra, tối qua chính là chỉ có mình nàng ngủ ở đây.

Chứ không hề có bất kỳ dấu vết nào của chị Ngọc cả.

Lẹp xẹp

Tiểu loli ngồi bật dậy, nhanh chóng xỏ dép chạy đến mở cửa phòng.

Ra đến phòng khách, nàng dáo dát tìm kiếm, nhưng chỉ có mỗi mình Vương Nhàn đang ngồi đọc anime trên sofa.

Tiểu loli liền cao giọng hỏi:

- Vương Kỳ Phong, chị Ngọc đi đâu rồi?

Cạch

Ở bên kia, Niêm Diệu lão giả mở cửa phòng bước ra, cũng nghi ngờ hướng Vương Nhàn hỏi:

- Vương Kỳ Phong, tối qua ngươi ở đâu, sao không vào phòng ngủ?

Niêm Diệu lão giả tu vi cao thâm, tất nhiên không cần ngủ, cả đêm lão chỉ tĩnh tọa luyện chân khí, tất nhiên biết Vương Nhàn chưa bao giờ vào phòng của mình.

Tuy không thích ở cùng họ Vương, nhưng Kiều Nhan đã xếp hai người cùng một phòng, lão cũng có chút nghi hoặc khi đêm qua, không thấy Vương Nhàn đâu cả.

- Cái gì?

Nhã Yên nghe vậy lập tức hét toáng lên, hướng lão Niêm truy hỏi:

- Lão Niêm, cả đêm hắn không ở cùng ngươi?

- Ừ!

Niêm lão kỳ quặc nhìn tiểu loli, không hiểu vì sao cô bé lại phản ứng lớn như vậy.

- Vương Khốn Kiếp không ngủ cùng Niêm lão, chị Ngọc cũng không ngủ cùng ta.

Nhã Yên nhỏ giọng lẩm bẩm, nhất thời xoay chuyển trăm vòng, ngay lập tức hiểu ra vấn đề, liền phẫn nộ rống lớn:

- Vương Kỳ Phong, tối qua ngươi dám dụ dỗ chị Ngọc ngủ cùng ngươi hả?.

- Anh với Ngọc qua đêm cùng nhau thì sao? Liên quan gì đến em?!?

Vương Nhàn như nhìn kẻ ngốc, khó hiểu hướng Nhã Yên nghi hoặc hỏi.

Hắn và Như Ngọc ngủ cùng nhau thì lại làm sao?!?

Từ lúc bên nhau, hắn đã sớm ôm Kiều Ân Như Ngọc ngủ hết ngày này qua tháng nọ, hơn mười năm trời cả ba không khác gì vợ chồng già

Thân còn hơn cả ruột thịt.

Giờ bỗng dưng một người ngoài như Nhã Yên nhảy ra đòi ý kiến, là làm sao?

- Thì sao?!? Đây là nhà của chị Nhan.

Nhã Yên tức giận quát lớn, gương mặt lúc đỏ lúc xanh, nộ khí xung thiên nghiến răng mắng:

- Ngươi lại dám làm ra cái chuyện đồi bại ấy hả?

- Chuyện đồi bại? Là chuyện gì?

Vương Nhàn kinh ngạc tròn mắt hỏi, không hiểu đầu óc tiểu cô nương này rốt cuộc đang nghĩ cái quỷ gì nữa.

Hắn và Như Ngọc cả buổi tối chỉ ôm nhau ngắm sao trời thôi mà.

Như thế mà cũng gọi là đồi bại được ư?

- Chuyện gì vậy Nhã Yên, mới sáng sớm sao em đã la dữ vậy?

Kiều Nhan từ phòng bếp bước ra, nghi ngờ hỏi.

Dù cho nàng biết Nhã Yên thích giận dỗi Vương Nhàn, nhưng cô bé cũng chỉ vừa ngủ dậy, mới thấy mặt nhau thôi.

Sao hắn có thể trêu chọc cô bé được cơ chứ?

- Chị Nhan, Vương Đê Tiện kia thật sự không có một chút xíu liêm sỉ nào.

Trông thấy chủ nhà xuất hiện, tiểu loli liền tức tốc chạy qua, tức tối cao giọng cáo trạng, vạch trần bộ mặt thật của họ Vương:

- Ở nhà chị nhưng hắn dám dụ dỗ chị Ngọc, bắt cóc chị ấy cả một đêm. Hắn... hắn hắn...

- Cô bé ngốc, đừng làm rộn, mau đi rửa mặt đi.

Kiều Nhan xoa đầu Nhã Yên, cười khổ khuyên nhủ cô bé vừa thích làm loạn vừa hay suy nghĩ linh tinh này.

Nàng hoàn toàn tin tưởng, Vương Nhàn Như Ngọc sẽ không ở nhà nàng làm ra những chuyện xấu hổ kia.

Huống hồ, Vương Nhàn cũng không phải là một kẻ dâm loạn, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện cấm trẻ em.

Lúc ở thành Hoàng Liên, nàng đã ở cùng hắn qua nhiều đêm, với dáng người ma quỷ của mình, lại còn khoác hờ những chiếc áo ngủ mỏng tang, gần như trong suốt lộ tất cả da thịt.

Nàng tin chắc, hắn sẽ không thể kháng cự trước khối thân thể đầy nóng bỏng mị hoặc của mình.

Nhưng sự thật thì ngược lại, hắn ngoài tận tình truyền thụ cho nàng Mường Thiên Tạo Hóa Quyết, ân cần dạy nàng Cửu Liên Thần Công ra;

Thì không hề làm bất kỳ chuyện gì khác.

Thế nên, dù biết tối qua Vương Nhàn Như Ngọc thật sự ở bên nhau, nhưng nàng cũng không thấy khó chịu gì.

" Bởi vì hai người họ vốn là một đôi nha."

Kiều Nhan yên lặng nhủ thầm trong lòng.

Nhìn bóng lưng run run đầy phẫn hận của Nhã Yên, nàng cũng có chút nghi ngờ khó hiểu:

" Mình không tức giận thì thôi, sao con bé lại phản ứng dữ vậy kìa?"

Nhã Yên đang ghen ư?

Không thể nào?

Con bé chỉ mới mười hai tuổi?

Thường ngày còn hay kiếm chuyện để gây sự với hắn.

Sao có thể thích hắn được?

- Sao ta ngửi thấy mùi chua chua ở đâu đây nhỉ? Hắc hắc...

Niêm lão cũng đầy ý tứ nhìn Vương Nhàn, nửa cười nửa không nhếch môi nói.

- Haha, ta chịu á.

Nhún vai cười trừ một câu cho qua chuyện, hắn gấp lại cuốn anime đặt lên bàn, đứng bật dậy chạy vào phòng bếp, hào hứng nói:

- Mau ăn sáng rồi qua núi Phương Thiên xem đánh lộn nào.

...

Nói một chút về Phương Thiên Môn.

Khác với Bắc Tiên Trì một mảnh đồng bằng phồn vinh phúc địa;

Hay Nam Thần Dược, với một dãy Hoàng Liên sơn mạch cất chứa vô số kỳ trân dị bảo, linh thảo dược vật.

Thì Phương Thiên Sơn Môn lại là một vùng núi non trùng điệp, đầy gian nan hiểm trở.

Nhớ năm xưa, lúc Phí Thánh Tổ lần đầu đặt chân đến đây, khi leo lên đỉnh ngọn sơn phong cao vút đâm xuyên vào tầng mây, rồi đưa mắt nhìn ra mảnh trời đất mênh mông phía trước, hắn đã nhịn không được mà cuồng ngạo cười lớn, dõng dạc ngâm lên một câu vô cùng bá khí:

Duy Ngã Độc Tôn

Độc Chưởng Phương Thiên

Đứng trên đỉnh núi lớn, Phí Thánh Tổ đưa tay ra, dường như có thể thu cả một góc trời vào lòng bàn tay mình. Cảm ngộ dâng trào, tu vi đột phá lên một bước không nhỏ, từ đó hắn mới đặt tên cho môn phái mới lập của mình là:

Phương Thiên

Ý nghĩa vô cùng rõ ràng:

Riêng mình ta xưng bá một góc trời.

Nhất Phương Thiên, riêng một phương trời chính là như vậy.

Vốn dĩ ban đầu, nếu không có chuyện gì xảy ra, thì Phí gia cũng không cần thiết một Phương Thiên môn. Nhưng vật đổi sao dời, thế cuộc biến loạn.

Năm ngàn năm trước, Tu Võ giả đều bị cuốn vào vô số trận phong ba, đến cả tộc họ Phí cũng không ngoại lệ. Tất cả mọi môn phái gia tộc lớn nhỏ trên khắp cõi Đại Việt, đều đã bị Thiên Phạt đày ải.

Ném vào Việt Thiên tiểu thế giới.

Phí Thánh Tổ năm đó tuy còn rất trẻ, nhưng trí tuệ tầm nhìn hơn người, quyết định một mình tìm con đường sáng cho nhà họ Phí.

Vì thế đã đi đến vùng núi non hiểm trở này, khai lập môn hộ, tự xưng hai chữ:

Phương Thiên

Hòng dùng môn phái như một tấm khiên, che chở cho gia tộc nhỏ bé của mình.

Vừa vặn ngay giữa vùng núi là một khe nứt lớn, kéo dài vạn dặm, từ Ngã ba Phí Phương Đình chạy thẳng ra tận biên giới hư không.

Khe nứt sâu hoắm như bị một lưỡi gươm chém phập vào đại địa, sâu không thấy đáy, bằng mắt thường căn bản là nhìn không thấu tận cùng của nó đặng.

Trước địa thế hoàn mỹ như vậy, Phí Thánh Tổ liền lấy khe vực này làm ranh giới, từ ngã ba Phí Phương Đình nối thẳng ra biên giới hư không, phân thành hai bên trái phải, hai khu riêng biệt:

Bên phải sơn môn của Phương Thiên;

Còn bên trái, chính là đất tổ của người nhà họ Phí.

Nếu như có biến, một bên sẽ yểm trợ hoặc che chở cho bên còn lại, tả hữu hỗ trợ tựa lưng vào nhau, kiên cố khó ai có thể công phá nổi.

Cho đến hôm nay, Phương Thiên môn đã trở thành đại môn phái đứng hàng đầu Việt Thiên đại lục, cả thực lực nội hàm bên trong, cùng uy thế danh vọng bên ngoài đều cao ngất ngưỡng;

Khiến người ta vừa nghe tên đã cảm thấy kính sợ, nên chẳng còn ai có thể uy hiếp đến vùng đất này nữa.

...

Đoàn năm người, Vương Nhàn Như Ngọc Kiều Nhan, Nhã Yên tiểu loli cùng Niêm Diệu lão giả sau khi ăn sáng, liền dẫn nhau rời khỏi trang viên trên đất tổ, tiến quân sang phía núi Phương Thiên.

Thông thường, người ngoài khi đến thăm Phí gia, rồi nếu muốn qua sơn môn để diện kiến các vị lão tổ.

Thì phải quay ngược trở lại ngã ba Phí Phương Đình, mới có thể theo đường núi lên sơn môn được.

Thế nên, từ tối qua Vân Trung Hậu Tiểu Chiêu mới gấp rút rời đi như vậy.

Còn đám Vương Nhàn lại khác, được Phí đại tiểu thư dẫn đường, tất nhiên bọn họ không cần phải đi đường vòng mất thời gian.

- Chúng ta cùng đi đường tắt nhé.

Kiều Nhan mỉm cười nháy mắt với Vương Nhàn, đi trước dẫn đường, tiến vào phía bên trong đất tổ.

Không quá xa, trước mắt bọn họ đã xuất hiện một khe nứt khổng lồ vắt ngang qua vùng núi lớn.

- Đại tiểu thư! Người muốn qua sơn môn ạ?

Đám lính canh canh giữ ngày đêm, trông thấy đám Kiều Nhan đi đến, liền cung kính chắp tay cúi đầu chào hỏi.

- Ừ, Các ngươi trông cầu mệt mỏi rồi.

Kiều Nhan mỉm cười đáp.

- Không mệt tiểu thư ạ. Đây là nghĩa vụ của Phí Vệ Quân chúng ta.

Đầu lĩnh vệ quân tuy vui vẻ trong lòng nhưng cũng không dám tùy hứng, vẫn nghiêm trang trả lời.

- Tốt, đây là bạn trai ta Vương Kỳ Phong, còn đây là bạn bè của ta.

Như Ngọc tươi cười ôm cánh tay Vương Nhàn, tươi cười giới thiệu, lại hỏi:

- Ta muốn dẫn anh ấy qua cầu đến sơn môn diện kiến các vị lão tổ, ngươi không có ý kiến gì chứ?

- Vương công tử khỏe.

Đầu lĩnh cung kính hướng Vương Nhàn cúi đầu chào, lại quay sang Kiều Nhan ân cần nói:

- Nếu đã là người của Đại tiểu thư, ta cũng không có ý kiến gì. Mời.

Nói rồi, đầu lĩnh liền đưa tay ra dấu mời, lại tiễn đám người đi vào bên trong một đoạn, rồi mới quy củ quay về chỗ gác của mình.

...

- Phí Vệ Quân là ai thế chị Nhan?

Nhã Yên liếc nhìn bóng lưng của vị đầu lĩnh kia một cái, có chút tò mò hỏi Kiều Nhan:

- Sao hắn lại cung kính với Vương Đê Tiện như vậy?

- Hắn không phải người của cha chị hả?

- Không!

Kiều Nhan lắc đầu đáp, nắm lấy tay Nhã Yên vừa dắt đi vừa giải thích:

- Phí Vệ Quân cũng là một lực lượng độc lập, do chính tay Thánh Tổ xây dựng lên. Chịu trách nhiệm bảo hộ các yếu nhân nhà họ Phí.

- Trừ phi có nguy hiểm đến tính mạng, hoặc kẻ thù tấn công đến tận đất tổ. Nếu không, thường ngày không ai có thể điều động được bọn họ.

- Tất nhiên, cha chị cũng không dám tùy ý trước mặt bọn họ rồi. Nếu chọc giận Phí Vệ Quân, bọn họ không cho lão qua cầu luôn ấy chứ, hehe.

- À, thảo nào, thì ra là vậy.

Bởi mới nói, tuy cơ cấu Phương Thiên Môn không nhiều mạch nhiều đường như các đại môn phái khác;

Chỉ do một mình Phí gia chưởng quản. Nhưng bên trong Phí gia lại có nhiều lực lượng độc lập với nhau, quyền lực tương đương nhau đấy.

Tỉ như, dù Lão Tổ Tông núi Phương Thiên có mặt trên đất tổ, cũng không quản được chuyện Phí gia.

Mà gia chủ Phí gia cũng không dám bất kính trước Miếu Tổ. Và cả cái Phí gia, cũng phải nể mặt Phí Vệ Quân đấy.

- Cũng ra gì đấy.

Nhã Yên tiểu loli gật gù khẽ lẩm bẩm.

Nàng khá thưởng thức với lối phân chia quyền hành trong nhà họ Phí này.

Dù sao, năm xưa nàng cũng là một Đại Vương xưng bá đại lục Việt Thiên, không quá xa lạ với những chuyện quyền uy tranh đấu, quyền lực tranh phong của vô số phe phái.

Nhưng Phí gia là một gia tộc độc hành, một tập đoàn võ tu vô cùng đoàn kết, dù nhiều lực lượng ngang nhau, nhưng gắn kết rất chặt chẽ, hỗ trợ bảo vệ nhau, nên không hề có chuyện tranh đấu hỗn loạn như các gia tộc môn phái khác.

...

Vừa đi vừa đàm luận chuyện thiên hạ.

Rất nhanh, năm người đã tiến đến cạnh khe nứt lớn.

Trên miệng vực sương khói lượn lờ, che khuất tầm mắt, dù Niêm Diệu lão giả công phu thâm hậu cũng không thể nhìn rõ tình hình bên dưới.

Vùuuuuu

Húuuuu

Ngay trước mặt bọn họ là một cây cầu treo lớn, từng cơn gió lạnh buốt từ đáy vực sâu thổi lên, phát ra từng tràng âm thanh quái dị, cùng cuồng phong từ bên hông tạt ngang qua, khiến cho cầu treo lắc lư dữ dội.

Đã vậy, cả cây cầu chìm trong sương mù, căn bản là không thể nhìn thấy được đầu bên kia, khiến cho đám Vương Nhàn có cảm tưởng như, cây cầu treo này dài vô tận, nối thẳng đến cõi u minh luôn vậy.

Cảnh tượng hãi hùng rợn tóc gáy này khiến cho người yếu bóng vía phải kinh hãi khiếp sợ, chắc chắn không dám tiến lên cây cầu này nửa bước.

- Vương Nhát Gan, ta thách ngươi dám một mình qua cầu đấy.

Tất nhiên, Tịnh Nhã Yên to gan lớn mật, không hề đặt cầu treo cùng khe nứt lớn vào mắt.

Quay sang cười nhạo Vương Nhàn một câu, liền tung người nhảy lên, đạp lên dây thừng vành cầu treo, thoăn thoắt phóng thẳng qua, chớp mắt biến mất trong làn sương mù, mất tăm mất dạng.

Niêm Diệu quay sang liếc Vương Nhàn một cái, sau đó ung dung đạp lên ván gỗ mặt cầu, mặc kệ cây cầu đang điên cuồng lắc lư, thản nhiên rảo bước qua;

Tốc độ của lão cũng nhanh không kém Nhã Yên, chớp mắt đã biến mất.

Ở phía sau cùng, Như Ngọc thì lẳng lặng đứng một bên, chăm chú nhìn xuống biển mây mênh mông trên miệng vực một hồi, ánh mắt liên tục lấp lánh tia sáng kỳ dị.

Đoạn, tâm ý nàng chợt động, miệng lẩm bẩm khẽ niệm:

- Hắc

- Mị

- Ngâm

- Uyên

[ Hắc Mị Ngâm Uyên ]

Song Bảo Đạo Niệm Kinh

Chữ “Uyên” vừa dứt

Ngay lập tức trong miệng khe nứt lớn, phía dưới đám người đang đứng một đoạn, đột nhiên hiện ra một mặt hồ trong vắt như tấm gương lớn.

Nước hồ trong veo bỗng nhiên biến thành một màu đen kịt, mặt hồ phẳng lặng dần dần chuyển động, từ cực tĩnh chuyển sang cực loạn, vô số dòng thủy lưu loạn chuyển va vào nhau.

Hòa quyện với nhau tạo thành chín vòng xoáy lớn đen kịt, trông như chín cánh cửa địa ngục vô cùng đáng sợ.

Từ bên trong chín xoáy nước bay ra chín con thuồng luồng đen kịt, bay lượn một vòng thị uy, sau đó bọn chúng tức khắc cắm đầu lao thẳng xuống dưới vực thẳm, há rộng miệng điên cuồng hút vào sương khói dày đặc bên trong khe nứt lớn.

Bên trên, Hắc Uyên cùng chín xoáy nước của mình cũng đang xoay tròn cực kỳ mãnh liệt, như hố đen không đáy tham lam cắn nuốt sương khói mù mịt ở xung quanh.

Tốc độ hấp hút của chín đầu Hắc Mị lẫn Hắc Uyên vô cùng khủng khiếp, nhưng mặc kệ bọn chúng hút vào bao nhiêu, sương mù khói mây trong khe nứt dường như vô cùng tận, liên miên bất tuyệt vô phương cắt đứt.

Hắc Mị Hắc Uyên cắn nuốt bao nhiêu, từ dưới đáy vực lại phun ra sương khói nhiều bấy nhiêu, thậm chí còn vượt qua lượng sương khói đã tổn thất.

Khiến cho quanh miệng khe nứt lớn, sương mù chẳng những không mỏng đi, mà càng ngày càng trở nên đậm đặc thêm, sương khói như nước sông vỡ đê tràn ra khắp bốn phương tám hướng thiên địa, như hồng thủy trong mùa lũ nhấn chìm cả ba người Vương Nhàn Như Ngọc Kiều Nhan vào bên trong.

- A, có chuyện gì vậy?

Kiều Nhan lập tức nhìn ra kinh biến, vội hoảng sợ bật hỏi.

- Mặc kệ nó đi, chúng ta mau qua kẻo cầu treo biến mất.

Vương Nhàn linh giác nhạy bén, tâm linh cùng Như Ngọc tương thông, nên đã cảm ứng được dị biến bên trong khe nứt lớn.

Vội nắm lấy tay Kiều Nhan nhảy lên cầu treo trước khi nó hoàn toàn biến mất trong màn sương mù.

- Còn Như Ngọc cậu ấy...

Kiều Nhan lo lắng ngoảnh đầu về phía sau, định tìm kiếm Như Ngọc, nhưng nào thấy thân ảnh của cô ấy đâu nữa.

Mọi thứ đều đã bị sương mù quá mức dày đặc che khuất mất rồi.

- Không sao, Ngọc hình như chạy trở về trang viên rồi. Xử lý xong chuyện sơn môn, chúng ta sẽ quay lại tìm cô ấy sau.

Vương Nhàn nhanh chóng an ủi Kiều Nhan, dẫn theo nàng đi qua phía bên kia đầu cầu.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.