Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Say Không Về

Tiểu thuyết gốc · 3446 chữ

- Vương Nhát Gan, ta thách ngươi dám qua cầu đấy.

Tịnh Nhã Yên to gan lớn mật, không thèm đặt cầu treo cùng khe nứt lớn vào mắt.

Quay sang cười nhạo Vương Nhàn một câu, liền tung người nhảy lên, đạp lên dây thừng vành cầu treo, thoăn thoắt phóng thẳng qua, chớp mắt biến mất trong làn sương mù, mất tăm mất dạng.

Qua đến bờ bên kia, đâp vào mắt nàng là từng ngọn núi lớn đâm xuyên vào tầng mây, khung cảnh vô cùng nguy nga hùng vĩ.

“ Ting.”

Vừa đặt chân xuống mặt đất, ngay lập tức đã có âm báo của hệ thống:

“ Phát hiện hài cốt của Nữ Chủ, Nhiệm Vụ Chính Tuyến được kích hoạt.

Yêu cầu Nữ Chủ mau chóng thu thập hài cốt của mình.

Phần thưởng:

- Độ Thân Mật, Độ Nhạy Cảm, Độ Chảy Nước,... của Nữ Chủ với Nam Chủ

Tất cả +1.

- Một khối Hổ Phách, tài liệu luyện chế trận kỳ Pháp Trận Chuyển Hồn.

Ting.”

“ Hài cốt kiếp trước của ta sao có thể ở đây được?”

Nhã Yên sửng sốt bật hỏi.

“ 300 năm trước, một đệ tử của Phương Thiên Môn trong chợ trời mua được một khối hài cốt.

Nhưng bởi vì nó quá cứng rắn, nên y đã quay về sơn môn, dâng lên cho Lão Tổ Tông Phí Gia Hạo để đổi tài nguyên tu luyện.

Bây giờ hài cốt của ngươi đang nằm trên đỉnh Ngọc Phương phong, mau đến thu hồi đi.

Vị trí cụ thể: ...

Hệ thống nhanh chóng cho ra câu trả lời.

“ Hừ, dám mua bán hài cốt của ta, thằng ranh Phí Gia Hạo đó muốn chết ư?”

Tịnh Nhã Yên nghe kể mà nghiến răng, tức khí mắng.

Vụt

Vừa hay, đúng lúc này Niêm Diệu lão giả cũng qua đến nơi.

Nàng liền lạnh lùng phân phó:

- Lão Niêm, ta có việc gấp cần phải rời đi một lát, ngươi nói với chị Ngọc giùm ta một tiếng nhé.

Nói rồi, nàng liền tung người lao vút đi, phóng thẳng vào sâu trong sơn môn Phương Thiên.

...

Lại nói về cuộc Luận Võ Kén Rể cho Phí Kiều Nhan, do Lão Tổ Tông cùng Thạch Bất Tồi trưởng lão chủ trì.

Nay đã qua đến ngày thứ tư, cuộc tỷ đấu đã được kéo lên đến hồi cao trào nhất.

Chính Phương Phong

Bãi đất trống ngay trước mặt ngọn sơn phong chắn ngang lối vào sơn môn, lúc này đã tụ tập đông nghịt tu võ giả.

Hàng chục gia tộc môn phái dựng lều cắm bảng đề tên của gia môn họ, nhằm hỗ trợ lẫn cổ vũ cho đệ tử nhà mình lên đấu.

Dựa lưng vào chân ngọn Ngọc Phong, là một đài tỷ võ cao mười trượng được sơn son thiếp đỏ trông vô cùng chói mắt.

Trên đỉnh núi, đám cao tầng lão tổ của Phương Thiên Môn hờ hững nhìn xuống tràng diện hỗn loạn bên dưới.

Lão Tổ Tông Phí Gia Hạo đứng ngay chính giữa đám người, mặt không đổi sắc khinh thường nhìn một màn này.

Lão nhi đồng không hề xem trọng cuộc tỉ võ, lão chỉ đang chờ nhân vật chính của ngày hôm nay xuất hiện.

Chính là cháu gái lão, Kiều Nhan, cùng thằng bám váy nàng:

Vương Kỳ Phong.

Chỉ cần ép được họ Vương lên đài, lão sẽ để đám con cháu gia tộc khác giết chết y.

Cháu gái lão muốn ra tay ư?

Lão chắc chắn sẽ động thủ bắt nàng lại, vừa giết được họ Vương, vừa thu lại được đứa cháu gái.

Kế sách tuyệt hảo.

...

Hai tên đang đấu trên đài tỷ võ, không hề hay biết mình chỉ là con cờ trong tay Phí Gia Hạo, vẫn miệt mài tranh đấu.

Một tên thiếu niên mặt mũi anh tuấn, tóc mái bóng lộn vung trường kiếm tung ra từng đường kiếm kỹ vô cùng đẹp mắt.

Tên trung niên còn lại, vóc người cao to, vung thiết côn nặng nề phang xuống đầu tiểu soái ca, muốn đập thiếu niên đẹp trai kia thành thịt vụn;

Nhưng thiếu niên không hề có nửa điểm sợ hãi, nhẹ nhàng vung trường kiếm hất thiết côn qua một bên.

Lại khẽ động cổ tay, chuyển hướng mũi kiếm đâm vào tử huyệt bên hông của tên thanh niên cao to.

Miệng cười nhạo nói:

-Thiết Đột, ăn ta một kiếm.

AAAAA

Thiết Đột tức giận trợn mắt hét lớn, dùng bàn tay to như miệng bát vỗ mạnh vào thân kiếm, khiến cả thanh trường kiếm rung lên bần bật.

Tưởng chừng cả lưỡi kiếm sẽ bị chấn động vỡ trăm ngàn mảnh, nhưng nguyên liệu đúc nên nó lại khá cao cấp, chỉ uốn cong một cái sau đó lại bung thẳng ra.

Thiếu niên linh hoạt lắc người một cái, mũi kiếm tiếp đó lấy góc độ cực kỳ xảo diệu lướt qua cánh tay của Thiết Đột, cắt xuống một đường sâu đến tận xượng.

Độc chiêu chém xong, thiếu niên liền điểm mũi chân nhảy ngược lại, ánh mắt đầy khinh thường nhìn Thiết Dột châm chọc:

-Thiết Đột, mày không phải đối thủ của tao. Khôn hồn cút xuống đi.

-Hừ, ỷ vào bảo kiếm có gì hay. Có ngon bỏ kiếm đấu vật với tao.

-Haha, đòi đấu vật với tao.

Phập

Thiếu niên cười lớn, vung tay ném mạnh trường kiếm cắm phập vào nền đất cứng rắn dưới bãi đất trống.

Xoạc

Đưa hai tay cởi ra trường bào cùng áo trong, lộ ra thân hình cân đối của mình, thiếu niên hướng Thiết Đột cười nhạo nói:

-Dù thằng ôn thiếu chủ nhà mày có ở đây, cũng sẽ bị tao bẻ cổ chứ nói gì thứ tép riu như mày.

-AAAAA, Viên Cân chó chết, không cho phép mày sỉ nhục thiếu chủ nhà tao.

Thiết Đột phẫn nộ rống lớn.

-Hừ, nó mà cũng xứng để tao phải sỉ nhục ư. Còn chẳng phải nghe tên tao liền chui rúc ở nhà.

-Không dám ló mặt chuột đến đây ư, hahaha.

Thiếu niên ngửa mặt cười rộ lên, lời lẽ độc hại giận chết người.

Kinh Kỳ Viên Cân, mi thanh mục tú, mặt mũi anh tuấn tướng mạo ôn ngọc.

Là cháu trai đời thứ ba của chưởng môn Kỳ Linh Cấm Đạo, Kinh Kỳ Thế Lâm.

Anh hùng xuất thiếu niên, tuy còn rất trẻ nhưng tu vi võ đạo đã đạt cảnh giới Địa cấp Hậu Thanh, chưởng quản mạch Kinh Kỳ của cấm đạo.

Khiến giới trẻ của Việt Thiên đại lục ai nấy ngưỡng mộ, xem y như thần tượng trong lòng mình.

Chỉ là, Thiết Đột lại không nghĩ vậy. Trong mắt y, ngoài thiếu chủ nhà mình ra, thì bất kỳ ai cũng đều là cỏ rác.

Y đã hơn trăm tuổi, thế nhưng tu vi lại kém thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia, đã vậy nó còn ngay mặt sỉ nhục thiếu chủ nhà mình.

Lửa giận trào lên như muốn nổ tung lồng ngực, y phẫn hận đưa tay xé toạc y phục trên người, lộ ra từng khối cơ bắp cuồn cuộn, bắp tay to như cột đình căng tràn bóng lộn, cực kỳ nhức mắt.

Gương mặt đầy thịt của Thiết Đột lúc này đã đỏ bừng, dữ tợn vặn vẹo gầm lên:

-Kinh Kỳ Viên Cân, hôm nay tao phải giết mày.

-Nào, ngon nhào vô.

Viên Cân nhếch môi cười khiêu khích.

Sau đó cả hai lao tới húc thẳng vào nhau.

-Húuuuuu.

Đám đông xung quanh ai nấy vỗ tay reo hò kịch liệt.

Suốt mấy ngày xem mười tám đạo binh khí múa may quay cuồng, cuối cùng bọn họ cũng được chứng kiến màn đấu vật dã man thô bạo đầy kịch tính này.

-Kinh Kỳ mạch chủ, bẻ cổ nó.

-Viên Cân đẹp trai, rút gân nó.

-Kinh Kỳ đại ca, lột da nó hahaha...

Đây là đám fan của Viên Cân reo hò cổ vũ y.

-Viên Cân, anh yêu em...

?!????

Giữa hàng ngàn tiếng reo hò hỗn loạn, một tiếng rống như sấm rền nổ tung giữa đám người, khiến ai nấy sững sốt, bất ngờ, kinh hãi, khiếp sợ, suýt nữa đồng loạt ngã lăn ra nền đất.

Ầm

Tiếp đó, một bó hoa to tổ chảng từ bên dưới bay lên nện thẳng vào võ đài, va ầm một tiếng.

Võ đài rung lên bần bật, chứng tỏ trọng lượng của bó hoa này hẳn rất kinh người đây.

Cành hoa loạn chiến, cánh hoa văng tung tóe đầy trời, khung cảnh phải nói là cực kỳ tráng lệ.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía nơi bó hoa khủng bố được ném ra, đập vào con ngươi đang trừng trừng của bọn họ, chính là một tên võ giả cao to đang điên cuồng nhảy nhót hò hét.

Ọe

Mới liếc một cái, mà mọi người ai cũng kinh tởm quay đầu đi, không dám nhìn thêm nữa, sợ đạo tâm dao động thì hỏng hết đời trai.

Ngoài kia còn vô số mỹ nữ thiếu phụ, chúng ta không nên chĩa kiếm đâm vào nhau nha.

(Ở một bên, trông thấy cảnh này, Vương Nhàn không khỏi khiếp sợ nhìn sang cô gái bên cạnh mình.

Nhìn ánh mắt tinh quái, khóe môi cong lên khi quỷ kế được thực hiện, hắn có dùng đầu ngón chân cũng hiểu được:

Tên to con kia chắc chắn do Kiều Nhan thuê tới biểu diễn, cố ý bôi đen, gây kinh tởm cho Kinh Kỳ Viên Cân đây mà.

"Này cũng quá thâm độc đi." - Họ Vương kinh hãi nghĩ thầm.

)

-Viên Cân, em yêu anh.

Đúng lúc này, đám thiếu nữ hâm mộ thần tượng đã lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn con voi biến thái kia một cái, sau đó cùng nhau giương biểu ngữ, hét vang rung trời;

Tức khắc nhấn chìm tiếng rống của tên biến thái kia xuống đáy vực.

Vô số nhánh hoa hồng thi nhau được ném lên võ đài, như mưa rơi bão cuốn bay loạn xạ trên không trung.

Không khí đương trường đang sôi sục lại càng được đốt cháy hơn.

Trên võ đài, Viên Cân chỉ quay đầu nháy mắt cười duyên với đám thiếu nữ một cái, liền tập trung vào trận đấu của mình.

Y không dám khinh suất như vừa rồi nữa, nghiêm cẩn túm chặt lấy thắt lưng của Thiết Đột, đôi chân khuỵu xuống, vừa trụ vững hạ bộ, vừa súc thế hòng quật ngã đối phương.

Gừ

Thiết Đột cũng không kém cạnh, gầm lên một tiếng chấn nhiếp tinh thần đối thủ, sau đó cũng nhanh chóng tóm thắt lưng Viên Cân, bắp tay gồng lên muốn nhấc bổng thiếu niên khỏi võ đài.

Cả hai bên đều vận hết tuyệt chiêu, nhưng nhất thời chưa thể triệt hạ đối phương.

Húuuuu

Đám đông bên dưới hò hét vang rung trời.

Cuộc tranh tài này không còn là một trận tỷ thí võ công nữa, đơn thuần là dùng sức mạnh của mình để vật ngã đấu thủ.

Đây chính là môn Vật Cổ Truyền của tộc Việt.

Từ thuở con người còn chưa phát minh ra cái gì võ công, chân khí hay chiêu thức phức tạp.

Trước cả thời Vô Thượng đạo nhân viết ra Đại Việt Vô Thượng Chân Kinh, truyền bá Võ Kỹ khắp bờ cõi Đại Việt.

Thì người ta vẫn dùng tay để sinh tồn, vật lộn với trời, với mưa gió bão lũ.

Vật lộn với đất, với hùm beo trên non, với thuồng luồng dưới bể.

Xuyên suốt qua lịch sử tộc Việt, Đấu Vật, môn võ cổ xưa này chẳng những không bị mất đi, mà còn được gìn giữ và lưu truyền đến tận ngày hôm nay.

Đấu Vật thường có hai loại, loại dùng để tỉ thí hay biểu diễn thường ôn hòa hơn.

Còn Thiết Đột và Viên Cân đang dùng, chính là môn vật với những ngón đòn cực kỳ hiểm độc, chuyên dùng để đoạt mạng kẻ đối địch.

Dù Viên Cân tu vi có cao hơn Thiết Đột cả một cảnh giới, nhưng hắn không dám khinh suất một chút nào.

Vì hễ vào đấu vật, là hai bên sẽ phải tự động phong bế chân khí của mình, nếu không sẽ tự khắc bị chấm thua.

Đơn thuần là phải dùng sức mạnh để đánh thắng đối phương, nhưng cả thể hình lẫn cân nặng của Viên Cân đều kém xa Thiết Đột.

Người ngoài nhìn vào, cảnh tượng trên đài như một thằng nhóc đang vật lộn với người khổng lồ vậy, quá mức chênh lệch.

Thế nhưng, Viên Cân không hề nao núng, thân hình nhỏ con nhưng ẩn chứa sức mạnh kinh người, dù Thiết Đột có dùng toàn lực cũng không hất văng hắn đi được.

Xoạt

Thế nhưng trong nháy mắt, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, thì thân xác to lớn của Thiết Đột bỗng nhiên bay lên trời.

Ầm

Sau đó như tảng đá nặng nề nện ầm xuống bãi đất trống.

Vút

-Giếttttt

Viên Cân hét lớn nhảy xuống võ đài, lao vút theo Thiết Đột, phóng tới ôm chặt lấy y trộn lại thành một đoàn.

-AAAAAAA

Khói bụi bị hai tên này khuấy lên bay đầy trời, mọi người nhất thời không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Chỉ có nghe tiếng la hét gào rống của của hai người.

Rắc Rắc

Thế nhưng, chỉ mấy hơi thở sau, trận đấu đang đến hồi kịch liệt, mọi người nín thở chờ đợi, thì bỗng nghe răng rắc hai tiếng.

Sau đó bụi đất đang quay cuồng rốt cục cũng yên ắng lại, âm thanh va chạm cũng không còn phát ra nữa.

Gió lớn thổi tới, cuốn đi toàn bộ bụi đất, hiện ra khung cảnh thảm liệt bên dưới.

-Chết rồi ư?

Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía trước.

Chỉ thấy thân hình của Thiết Đột nằm cứng đờ trên nền đất, đầu y ngoẹo qua một bên, miệng trào máu tươi, ánh mắt trợn trừng nhưng đã không còn tiêu cự nữa rồi.

-Hắn thế mà đã bẻ cổ Thiết Đột thật.

Mọi người ai nấy khiếp sợ nhìn Viên Cân, vốn bọn họ chỉ reo hò cổ vũ mà thôi.

Nhưng thật không ngờ, hắn lại ngoan độc xuống tay bẻ cổ đối thủ luôn.

Này cũng quá độc ác nha.

-Ác đồ to gan, đền mạng đi.

Ngay tức khắc, một tiếng hét giận dữ từ phía lều trại của Thiết gia vọng tới, một lão giả cầm trường kiếm nhảy ra, hung ác chém thẳng xuống đầu Viên Cân.

-Hừ, chỉ giết một con tinh tinh mà thôi, cũng xứng để ta đền mạng ư.

Viên Cân ung dung lắc người tránh thoát lưỡi kiếm, vọt về phía trường kiếm đang cắm trên đất của mình.

Chậm rãi rút lên lợi kiếm, Viên Cân lạnh lùng nói.

-Ác đồ vô sỉ, sao ngươi dám giết người ở đây hả?

Thiết Văn Minh tức giận quát lớn.

-Ai nói không được phép giết người?

Viên Cân khinh thường mắng, sau đó quay người, cung kính cúi đầu hướng Phí Gia Hạo trên đỉnh núi lễ phép hỏi:

-Phí Lão Tổ, ngài không hề cấm chúng ta giết người đúng không ạ?

Phí Gia Hạo thản nhiên lắc đầu, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Chút nữa lão còn mượn tay Viên Cân giết Vương Kỳ Phong nữa.

Sao phải cấm?

Vụt

Thiết Văn Minh chớp thời cơ, thừa dịp Viên Cân quay người, lão liền không hề báo trước, huy kiếm đâm thẳng vào lưng của y.

Thế nhưng y đã lường trước điều này, nhanh tay quay mũi kiếm đâm ngược ra sau.

Keng

Hai kiếm va vào nhau tóe lửa, tiếp đó âm thanh kim loại va chạm đinh tai nhức liên tục réo rắt lên.

Cuộc chiến từ trên võ đài, bây giờ đã đánh đến dưới mặt đất, bụi đất vừa mới tán đi, lại lập tức bị khuấy lên mù mịt.

Và cuộc luận võ kén rể, sau cái chết của Thiết Đột, rốt cuộc lại trở thành trận chém giết giải quyết ân oán giữa hai nhà với nhau.

-Ngươi nói xem, ai sẽ giành chiến thắng đây?

-Kinh Kỳ mạch chủ đánh lại Thiết Văn Minh ư? Lão ta chính là Nhị trưởng lão của Thiết gia.

-Tu vi Địa Cấp Tam Thanh hậu kỳ đó.

Tiếng bàn tán xôn xao, mọi người nhất thời chụm đầu đàm luận với nhau.

-Hừ, các ngươi thì biết cái gì.

Một fan hâm mộ của idol Viên Cân tức giận phản bác:

-Viên Cân đại ca tuy mới hai mươi, nhưng tài năng thiên bẩm kinh người. Vượt cấp khiêu chiến là chuyện nhỏ.

-Ừ, hắn là cháu trai đời thứ ba của Kinh Kỳ Thế Lâm, chưởng môn nhân của Cấm Đạo.

Một người phe trung lập cũng gật gù đồng ý nói:

-Từ nhỏ đã tiếp nhận chân truyền của Kỳ Linh Sơn. Đại lục Việt Thiên này, ngoại trừ Mộc Chân Chiêu và Phí đại tiểu thư ra.

-Thì hắn chính là người có tu vi cao nhất thế hệ trẻ. Không thể xem thường được.

Xoạt

Phụt

Có điều, trận đấu còn chưa đánh được mấy hồi, thì đám đông lại nghe xoạt một tiếng, âm thanh kim loại chặt vào người cực kỳ ghê rợn lại vang lên.

Vụt

Bịch

Tiếp đó, đầu lâu của Thiết Văn Minh bay ra khỏi đám bụi đất, bay qua đầu đám người, ngay ngắn rớt xuống trước cửa lều Thiết gia.

-...

Mọi người thoáng chốc sững sờ nhìn về phía Kinh Kỳ Viên Cân.

Bụi đất tán đi, lộ ra thân ảnh cởi trần của chàng thiếu niên anh tuấn.

Lúc này hắn không còn ung dung như lúc ban đầu nữa, mà cánh tay bị cắt một đường sâu hoắm, máu tươi chảy ròng ròng.

Cả gương mặt đẫm mồ hôi, nhưng nụ cười trên môi hắn lại chưa bao giờ tắt.

Dưới chân hắn lúc này, nằm lẳng lặng hai cái xác, một cái trong đó bị cụt đầu, tinh huyết chảy ra nền đất, khung cảnh thiết huyết đến tột cùng.

-Còn ai muốn đánh nữa không?

Viên Cân đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhưng ai nấy đều nể phục trước thực lực của chàng thiếu niên, lắc lắc đầu từ chối.

-Chúng ta không đánh nữa, Viên Cân đại ca chính là đệ nhất thế hệ trẻ rồi nha.

-Đúng vậy, cường giả vi tôn, chúng ta tự mình nhận thua Kinh Kỳ mạch chủ.

- Kinh Kỳ Viên Cân.

- Kinh Kỳ Viên Cân.

- Kinh Kỳ Viên Cân.

Tiếng hô hào rền vang trời, ai nấy đều phục sát đất tài nghệ của Viên Cân.

Mọi người có thể nhìn ra, trận vừa rồi, hắn đã bị thương không nhẹ.

Nhưng không một ai thừa cơ thượng đài ép hắn đánh tiếp.

Một phần vì uy thế của mạch Kinh Kỳ, không ai muốn mình sẽ đắc tội với con cưng của Tây Cấm Đạo.

Nhưng lý do chủ yếu vẫn là, tất cả mọi người ở đây ai cũng thấy, ngoại trừ Viên Cân, thì trên đời này không ai có thể xứng đôi với Phí đại tiểu thư.

Thiếu niên anh hùng, vừa đẹp trai vừa giỏi võ, tài sắc vẹn toàn.

Không phải Viên Cân, không là ai khác.

-Tốt, cảm tạ mọi người đã chiếu cố ta. Viên Cân ta xin kính tạ mọi người.

Viên Cân trông thấy mọi người đều kính nể nhìn mình, hắn có cảm giác như cả thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay.

Tuy trong lòng thư sướng vô cùng, nhưng vẻ ngoài hắn vẫn cung kính chắp tay hữu lễ chào quanh một vòng.

Nở nụ cười nồng hậu ấm áp nói:

-Ngày cưới của ta và Kiều Nhan, hy vọng tất cả quý vị có thể đến Kỳ Linh Sơn dự tiệc mừng.

-Đại tiệc bảy ngày bảy đêm, không say không về ạ.

Rầm tầm rầm

Mọi người lập tức vỗ tay chúc mừng ầm ầm, tiếng hô hào huyên náo cả một góc trời.

-Không say không về.

-Không say không về, húuuuu

-Không say không về, hahaha...

...

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.