Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Minh Hiên 3: Tử Hiên Tiểu Sư Muội

Tiểu thuyết gốc · 7875 chữ

Sáng hôm sau, trang viên nhà họ Phó

- Mau chất đồ lên anh em.

Trước cổng Phó gia, Phó Vinh Quang đốc thúc anh em trong họ chất đồ đạc lên xe ngựa, hai chiếc xe chở cỏ, hai xe chở người, cùng hơn ba mươi con ngựa khỏe mạnh đứng chờ sẵn.

Khiến không khí nhà họ Phó nhộn nhịp hơn hẳn mọi ngày.

Ở một bên, hơn ngàn tu võ giả bị thương tại hồi luận võ kén rể lần trước, lúc này cũng đang đứng đợi phát thuốc mang về.

Phó thái phu nhân, bà nội của Nghiêm Minh, cùng đám gia nhân chia nhau phát từng bịch thuốc cho từng người, không quên dặn dò liều lượng nấu thuốc kỹ lưỡng, phải nói là ân đức đủ đầy.

- Tạ ơn thái phu nhân.

Đám võ giả vui mừng cảm tạ rối rít, gương mặt ai nấy đều cảm động muốn trào nước mắt.

Trong thâm tâm bọn họ, dù biết rằng mình tham gia kén rể là trèo cao lên đỉnh Phương Thiên, đắc tội với Đại tiểu thư.

Thế nhưng, Phó gia chẳng những không trách phạt, mà còn mang cả đám về chữa trị thương tích cho nữa, thật đúng là lấy ân báo oán, nhân nghĩa vô lượng.

- Này cũng không trách bọn họ được, chỉ trách Lão Tổ Tông chơi ác, hứa hẹn đủ kiểu nên bọn họ mới kéo nhau đến thôi.

Phó Vinh Quang đứng ở đoàn ngựa xe nhìn sang, vừa chất rơm khô lên thùng xe vừa cười khổ nói:

- Cuối cùng lãnh đủ.

- Haha, vừa đáng giận mà cũng thật đáng thương mà.

Phó Phát Tài haha cười nói, lại thở ra một hơi nhẹ nhõm than thở:

- Hên là bữa nay mấy khứa này cũng khỏe lại, bọn họ rời đi chúng ta đỡ phải cực hơn rồi.

Nghĩ lại mấy ngày vừa rồi thức đêm thức hôm nấu thuốc luyện dược, nửa đem bán, nửa để dùng, lại còn thêm phần để tặng cho đám võ giả ất ơ kia nữa.

Thật đúng là khổ không thể tả, giờ đám của nợ này rời đi, ai nấy đều thấy nhẹ người ra hẳn.

- Hai người các ngươi bàn luận chuyện gì mà vui thế?

Phó Chí Vịnh từ trong cổng trang viên bước ra, bưng theo một mâm đựng đầy những bình nước thuốc bước tới, vừa chia cho đám Vinh Quang mỗi người một bình, vừa nghiêm túc hỏi:

- Thuốc men mang theo đều đủ cả rồi chứ?

- Đủ hết rồi anh Vịnh, thêm bình này nữa thì có chết cũng không sợ.

Phó Phát Tài đón lấy bình thuốc, nháy mắt cười nói.

- Lương thảo tầm này coi như đầy đủ rồi anh.

Phó Vinh Quang nhìn quanh đoàn ngựa xe một vòng, gật đầu yên tâm đáp lời.

Đoạn, y quay đầu ngó vào cổng trang viên, bâng quơ hỏi:

- Bạn của tiểu thiếu gia chuẩn bị xong chưa anh?

- Chưa, hai người họ còn đang ăn sáng.

Phó Chí Vịnh lắc đầu, lại ngẩng mặt nhìn trời nhẩm đếm chút thời gian, nheo mắt nói:

- Chắc tầm một tiếng nữa, chúng ta sẽ lên đường đấy.

- Cũng được. Vậy để em vào nhà chuẩn bị thêm ít đồ.

Nói rồi, Phó Vinh Quang liền nhanh chân quay trở vào trang viên.

Chỉ là, lúc mới bước qua cửa lớn, y va phải một người, lúc ngẩng đầu nhìn lên, y tinh ý mỉm cười chào hỏi:

- Chị dâu, lại như mọi lần hả chị?

- Ừ, chị ra đưa cho anh Vịnh thêm ít nước thuốc nữa.

Nói rồi, Phó Ngọc Thúy cẩn thận cầm lấy túi gấm bước về phía Chí Vịnh, anh trai ruột của mình.

Vinh Quang thuận mắt ngó theo, nghe giọng Chí Vịnh thoáng vọng lại.

- Thuốc nhiêu cũng đủ rồi Thúy, để dành cho lần sau đi.

- Anh cứ cầm đi, thuốc này là lão Hiển mới cải tiến đấy. Anh em ai thiếu anh chia thêm cho họ một ít.

- Lão Hiển cũng thật là.

- ...

Phó Vinh Quang cười khổ một tiếng, vừa quay đầu dợm bước thì thấy sau cây cột đằng xa, Phó Vinh Hiển đang nấp ở một bên, nghiêng đầu ngóng ra cổng trang viên.

Phó Vinh Quang lắc lắc đầu, cất bước đi qua, nháy mắt cười nói:

- Anh hai, hôm qua mới đòi choảng nhau với người ta, nên hôm nay ngại không dám ra đưa thuốc hả? Haha.

- Ngại cái con khỉ.

Phó Vinh Hiển bị chọc trúng tim đen, xấu hổ hung hăn quát:

- Tao mà sợ gì cái ngữ ấy. Chẳng qua nó là trưởng đội, nên tao mới sai tiểu Thúy đưa thêm thuốc cho nó thôi. Hừ.

- Haha, rồi rồi, có ai nói gì đâu.

Phó Vinh Quang cũng không tiện đùa dai, vỗ vỗ vai anh trai mình mấy cái, lắc lắc đầu rời đi.

Cảnh này hắn thật sự quá quen rồi.

Mấy năm trở lại đây, mỗi lần anh Vịnh dẫn đội ra ngoài hái dược liệu, anh hai mình đều thức suốt đêm nấu thêm mấy phần nước thuốc, sáng ra là nhờ chị dâu đem ra cho anh Vịnh.

Thuốc này do tự anh hai mình bỏ công sức ra, lại chia cho mọi người, nên không ai dị nghị gì.

Chỉ là lúc rảnh rỗi, mọi người lại lấy chuyện này ra cười trêu thôi.

Bởi vì cả cái nhà họ Phó ai cũng biết, Hiển Vịnh là cặp bài trùng của gia tộc, đánh nhau từ nhỏ đến lớn, ân oán nhiều mà tình nghĩa cũng nhiều.

Hai người này, thân còn hơn cả tay chân ruột thịt nữa.

Kể cũng lạ.

...

- Anh rể, Diệc cô nương dậy rồi hả?

Ngồi ngay ngắn trên bộ ghế đá dưới mái đình, cạnh biệt viện ở khu vườn phía sau dãy nhà chính, Phó Nghiêm Minh đang từ tốn húp từng muỗng cháo nóng, vừa chăm chú nhìn vào tấm bản đồ trên bàn.

Trông thấy Vương Nhàn từ trong biệt viện đi ra, cậu liền mỉm cười trêu hỏi.

Với cái ánh nhìn đầy ý tứ của chàng thiếu niên, Vương Nhàn chợt thấy ngứa ngứa nơi cổ họng, bèn hắng giọng nghiêm túc đáp:

- Cô ta vừa mới tỉnh lại thôi.

- Vậy à, tối qua chị ấy có lên cơn sốt hay phát bệnh gì không anh?

Phó Nghiêm Minh vẫn chưa chịu buông tha, cười cười truy hỏi.

Hôm qua cậu không tiện chia tách hai người, nên đã cố tình sắp xếp cho anh Phong vào ngủ trong biệt viện, để anh ấy dễ bề chăm sóc cho Diệc cô nương.

Tuy hành động này có phần nối giáo cho giặc, nhưng Phó Nghiêm Minh suy nghĩ phóng khoáng hơn rất nhiều.

Dù anh rể có thêm vài ba nàng dâu, cậu cũng không để bụng.

- Rồi rồi, anh chịu thua được chưa. Em vừa lòng rồi chứ?

Vương Nhàn biết thằng nhóc này đang cố ý trêu đùa mình, nên chỉ đành giơ tay cầu xin tha mạng.

- Hehehe.

Phó Nghiêm Minh toe toét cười, chỉ xuống chiếc ghế đá đối diện, ngữ khí đầy thân thiết nói:

- Ngồi xuống làm ly trà anh.

- Ừm.

Vương Nhàn tự nhiên như ở nhà, nhàn nhã bước đến ngồi xuống chiếc ghế đá, ung dung rót cho mình một ly trà thơm, đầu lưỡi nhâm nhi thưởng thức vị ngọt chát lẫn lộn, khóe môi thì cong lên, tùy ỳ hỏi:

- Chuyến này em không đi hả?

- Vâng anh. Em còn phải xử lý một số chuyện trong gia tộc. Có đội anh Vịnh anh Quang bảo hộ cho anh, em cũng yên tâm rồi.

Nhắc đến sự vụ trong nhà, chàng thiếu niên trẻ tuổi thoáng lộ ra chút u buồn.

Chút u buồn này, thường là tâm sự của những kẻ nắm quyền hành lớn, vốn không nên xuất hiện trên gương mặt non nớt kia mới phải.

Tầm tuổi cậu, những đứa trẻ khác chỉ cần lo ôn luyện võ kỹ. Tuy mệt nhưng tự do tự tại, thoải mái vui đùa cùng đám sư huynh muội trong môn.

Còn riêng Phó Nghiêm Minh thì khác, trước giờ, số lần cậu xuất hiện trong sơn môn thật sự rất ít.

Từ nhỏ, cậu bắt buộc phải ở trong trang viên, vừa phải khổ tu võ kỹ, chăm luyện chân khí, vừa phải học cách quản trị xử lý mọi sự trong gia tộc.

Áp lực nói chung rất là nặng nề.

- Ừm, Phó gia, ở Việt Thiên cũng không dễ dàng gì.

Vương Nhàn nhấp một ngụm trà, gật gù đánh giá:

- Cháu đích tôn mang trên vai cả gia tộc, lại càng không phải là chuyện đơn giản.

Nhà họ Phó, tuy trực thuộc Phương Thiên môn, nhưng thật ra tình cảnh bên trong cũng khúc chiết đủ đường.

Hai chữ Phương Thiên uy chấn thiên hạ mấy ngàn năm, một phần nhờ công của một chữ Phó này cả đấy.

- Hì, không sao anh ạ.

Phó Nghiêm Minh ánh mắt sáng rực, nhẹ cười đáp lời.

- Tốt, đúng là anh tài xuất thiếu niên. Giỏi, em rất giỏi đó nhóc.

Trông thấy từng tia sáng tài trí, ẩn sâu trong đôi mắt lấp lánh của chàng thiếu niên, Vương Nhàn không nhịn được giương ngón cái hết sức khen ngợi.

Phó Nghiêm Minh này, tuy tuổi đời còn nhỏ, so với tuổi thọ của tu võ giả Việt Thiên thì có thể xem là rất trẻ luôn;

Nhưng không thể xem thường cậu được.

Tu thân mười tám năm, tề gia từ lúc còn trong bụng mẹ.

Nếu như cậu sinh ra ở Đại Việt ngoài trái đất, thì tương lai ắt sẽ là bậc hiền tài của đất nước.

Tu thân tề gia cậu đã giỏi như vậy rồi;

Trị quốc, bình thiên hạ, hẳn sẽ không khó khăn gì.

Tính ra, thời gian hai cha con Phó Nghiêm Minh đương chức gia chủ không dài, nhưng mọi việc đều ngay ngắn đâu vào đó.

Tuy bị dính lời nguyền độc địa, nhưng nhiều năm qua, thực lực Phó gia không hề suy yếu dù chỉ nửa phần.

Nếu lần này, Vương Nhàn thành công cứu được hai cha con cậu, nhà họ Phó chưa biết chừng sẽ cường thịnh hơn trước rất nhiều đấy.

- Anh rể quá khen.

Nghiêm Minh không có nửa điểm kiêu ngạo, khiêm cung hữu lễ đáp lời:

- Em chỉ cố gắng hết sức thôi ạ.

- ...

Vương Nhàn nhâm nhi thưởng trà, gật đầu tán thưởng chứ không nói thêm gì.

Người lớn cả rồi, chuyện hắn đã hứa với lão Đào, nhất định hắn sẽ làm được.

Chỉ một cái rừng rậm Tuyệt Sắc, không đủ thành đạo.

Xôn xao

- Chí Vịnh, Nghiêm Minh hôm nay phải ra ngoài hái thuốc nữa ư?

Đúng lúc này, từ gian nhà chính vọng lại giọng nói thánh thót của một vị mỹ thiếu phụ.

- Dạ không phu nhân.

Cùng tiếng đối đáp của Phó Chí Vịnh:

- Mạc gia mới gửi công văn đến, hình như có chuyện cần cậu ấy xử lý gấp ạ.

- Vậy hả? Thế nó đâu rồi? Từ hôm qua đến giờ vẫn không thấy mặt mũi tăm hơi nó đâu cả.

Nguyễn Thùy Dương, mọi người vẫn quen gọi là Dương phu nhân, có chút khó chịu cao giọng hỏi.

- Tiểu thiếu gia đang ăn sáng ở sau nhà ạ. Phu nhân có cần ta dẫn đường không?

- Thôi không cần, ngươi lo chuẩn bị lên đường đi.

...

- Mẹ em đó anh, lần này hơi bất tiện. Lần sau anh đến, em nhất định sẽ giới thiệu bà ấy với anh ạ.

Phó Nghiêm Minh nhìn nhìn vào tòa biệt viện, có chút khó xử, ái ngại xin lỗi nói.

- Không sao.

Vương Nhàn không để ý chút lễ nghi nhỏ nhặt này, tùy ý phất tay không để trong lòng.

- Nghiêm Minh, con đâu rồi?

Phía xa vang lại tiếng gọi của Dương phu nhân.

Phó Nghiêm Minh vội bỏ bát muỗng xuống, đưa tay chùi chùi mép, Vương Nhàn ở phía đối diện cũng cười cười chỉ chỉ vào má mình, ý bảo vụn cơm đang dính trên gò má cậu.

Sửa soạn đâu vào đó, Phó Nghiêm Minh mới lớn tiếng hô lên:

- Con ở đây nè mẹ.

- Ai ui, làm gì mà ở tuốt ngoài này. Qua nay bận gì mà không thấy con đâu hết vậy?

Vừa ai oán trách móc chàng quý tử, Dương phu nhân vừa rảo bước ra vườn sau.

Đi thêm một đoạn khá xa, lúc đến ngã rẽ, vòng qua hòn non bộ, mọi người mới được nhìn thấy mặt nhau.

Từ xa, một bóng dáng thướt tha yêu kiều nâng cặp trường túc đi tới, Vương Nhàn chỉ liếc một cái rồi quay mặt đi, tiếp tục thưởng thức trà của mình.

Tuy vậy, đáy lòng hắn cũng thầm khen không dứt lời.

Vẻ anh tuấn đẹp trai của Phó tiểu đương gia, tám chín phần mười là được thừa hưởng từ vị mỹ phụ này rồi.

"Gái một con, đúng là trông mòn con mắt."

Vương Nhàn tà ác nghĩ thầm.

- Mẹ.

- Cứ ngồi yên đó, ăn tiếp đi.

Phó Nghiêm Minh vừa định đứng dậy chào hỏi, thì Dương phu nhân đã vung tay nhấn vai hắn xuống, thân thiết nói.

Lại nhìn sang Vương Nhàn, ánh mắt hơi có chút xem thường, nhíu nhíu mày hỏi:

- Đứa nào đây?

- Đây là anh Phong, bạn con mẹ ạ.

Phó Nghiêm Minh nhe răng cười đáp, lại hướng Vương Nhàn, tươi cười giới thiệu:

- Anh Phong, đây là mẹ em ạ.

- Vâng, chào chị.

Vương Nhàn lúc này mới quay đầu lại, nhẹ cười bình thản chào hỏi một câu.

- Bạn con?

Dương phu nhân nhìn chằm chằm Vương Nhàn, lại quét từ trên xuống dưới một vòng, âm dương quái khí cao giọng nói:

- Con làm sao lại kết bạn với cái thứ ăn xin ăn mày này?

- Dả?

Phó Nghiêm Minh sửng sốt bật thốt, vừa định mở miệng giải thích thì đã bị Dương phu nhân vung tay cắt lời:

- Không có nói nhiều, lát nữa cho nó ít đồng rồi đuổi đi.

- Con đó, bản tính lương thiện khờ khạo chẳng bao giờ đổi được. Cứ vậy mãi, có ngày bị người ta lừa sạch cũng không biết.

- Không phải đâu mẹ, anh Phong là người tốt.

Phó Nghiêm Minh đang bị dạy dỗ lùng bùng hết cả tai, chợt nghe đến đây vội vàng đưa tay định cản mẹ mình lại.

Chỉ là không để cho cậu nói thêm, Dương phu nhân đã nắm lấy tay cậu, lo lắng nói:

- Rồi rồi, hắn là người thế nào mẹ không quan tâm. Nhưng cái bọn võ giả mới vừa đi kia, thằng nào thằng nấy chả phải thứ tốt lành gì.

- Lúc kéo đến thì hô hào đủ thứ, giờ ra về thì thằng nào cũng bảo là đến để xem cho vui, thật ngứa hết cả cái con mắt.

- Sẵn nói luôn...

Biết đài phát thanh đã lên sóng, chắc mẩm cái chương trình “Mẹ Hiền Dạy Con” này chưa thể kết thúc trong một giờ nửa khắc.

Vương Nhàn thức thời giữ lấy mạng tuấn kiệt, ngậm miệng quay mặt đi, vờ như không nghe không thấy, tiếp tục nhấm nháp ly trà trong tay mình.

- Sẵn nói luôn, rõ ràng Đại tiểu thư phân cho bốn nhà chia nhau cứu người, con lại xông xáo làm chi giành hết phần của nhà họ Mạc.

- Để mấy hôm nay phải mất ăn mất ngủ, rồi bữa nay còn phải ra ngoài hái thêm dược liệu nữa.

- Chuyện nhà chuyện môn phái, đủ thứ việc con đừng có ôm đồm hết vào người như vậy.

- Dạ dạ dạ...

Biết mẫu thân đại nhân thương mình nên mới càm ràm không hết lời, Phó Nghiêm Minh ngoan ngoãn ngồi im nghe dạy, đầu liên tục gật gật như gà mổ thóc.

- Nói đến Đại tiểu thư mẹ lại càng thấy tiếc.

Trông thấy con trai ngơ ngác nhìn mình, Dương phu nhân chỉ hận rèn sắt không thành thép, ngón trỏ điểm lên trán cậu, tiếp tục trách móc:

- Tiếc cho con đó.

- Phó gia chúng ta với Phí gia có chênh lệch bao nhiêu đâu. Từ bao năm nay mẹ đã nhắc con không biết bao nhiêu lần;

- Lúc Kiều Nhan còn chưa quen ai, thì con phải tranh thủ bồi dưỡng tình cảm với nó, sớm ngày chốt sổ.

- Con thì giỏi rồi, không có một chút chí tiến thủ gì cả, không biết tận dụng quan hệ hai nhà để thân thiết với con bé.

- Giờ thì hay rồi, để một thằng nhóc phàm nhân nẫng tay trên, ngang nhiên cướp con bé đi mất. Minh à, con thật đúng là hết nói nổi mà.

- Mẹ mẹ mẹ, mẹ à.

Phó Nghiêm Minh đang lâng lâng đầu óc, nghe đến khúc này liền kinh hoảng đứng bật dậy, kinh hãi xua xua tay khuyên cản:

- Ở đây có người ngoài, mẹ đừng nói những lời như vậy. Lọt vào tai Đại tiểu thư thì chết.

- Ơ cái thằng này, có cái gì mà con phải hoảng?

Dương phu nhân kinh ngạc tức khí mắng:

- Chẳng nhẽ Phó gia ta không xứng với nhà họ Phí ư? Nếu không có một chữ Phó này, liệu chữ Phí kia có được rạng danh như ngày hôm nay không?

- Dạ dạ dạ, con biết mà mẹ. Phí Phó hai nhà, thân như ruột thịt.

Trông thấy mẫu thân đại nhân muốn nổi cáu, Phó Nghiêm Minh cuống cuồng xuống nước, nhẹ giọng giải thích:

- Nhưng từ trước đến giở, con không có bất kỳ ý tứ gì với Đại tiểu thư cả.

- Dù sao, nay chuyện đã rồi, có nói thêm nữa cũng không thay đổi được gì. Cẩn thận đắc tội Đại tiểu thư mẹ ạ.

- Á à, nay còn dám cãi lời tôi nữa, Phó Nghiêm Minh anh, không xem tôi là mẹ nữa rồi đúng không.

Dương phu nhân được nước lấn tới, tức giận nghiến răng hỏi:

- Còn dám chê tôi lắm lời?

- Không không không.

Phó Nghiêm Minh nào dám nói ngang, vội lắc lắc đầu, cúi thấp đầu nịnh nọt nói:

- Mẹ tất nhiên luôn là mẹ của con, lời mẹ nói như thiên chương thần ngữ, con nghe hoài vẫn thấy không đủ. Lời mẹ dạy con không dám cãi nửa chữ đâu ạ.

- Tốt, con trai ngoan, nghe lời mẹ nhé.

Bất chợt, Dương phu nhân đột nhiên thu lại vẻ giận dữ đang chực chờ phát tác, những ngón tay mềm mịn của nàng nắm chặt lấy bàn tay của con trai mình, đầy yêu thương nói:

- Mẹ thấy con gái lớn của chú Thành cũng thành thục lắm rồi, Con bé ấy vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn biết nghe lời.

- Bữa nào rảnh, con theo mẹ qua nhà chú Thành một chuyến, để chúng ta bàn chuyện hôn sự cho hai đứa nhé.

Chú Thành ở đây chính là Mạc Tư Thành, đương nhiệm gia chủ Mạc gia.

Tất nhiên Phó Nghiêm Minh biết người con gái mà mẹ mình đang nói đến là ai.

- Hả?

Chỉ có điều, cậu vẫn có chút trở tay không kịp, ngẩn người há hốc mồm, sau lại kiên quyết quẫy đầu từ chối:

- Không được đâu mẹ. Con trước giờ không gặp cô ấy, không quen cũng chẳng thân, không có ấn tượng, và cũng không thích Mạc Tử Thanh chút nào ạ.

- Chưa biết thì gặp một lần cho biết. Về ở một nhà với nhau rồi, từ từ rồi bồi dưỡng tình cảm với con bé.

Dương phu nhân không xem đây là vấn đề gì quá to tát, vô cùng tự nhiên dẫn đạo cho chàng quý tử:

- Rồi con sẽ thích nó. Này nhé, để mẹ dạy cho...

- Không mẹ à. Chuyện này không ổn đâu mẹ.

Phó Nghiêm Minh bối rối gãi gãi đầu, lúng búng nói:

- Con nghe nói Mạc Tử Thanh đã có người trong lòng rồi. Chuyện này bỏ qua đi mẹ.

- Hừ, Phó Nghiêm Minh.

Dương phu nhân rốt cuộc cũng bị chọc giận, nhíu cặp mi phượng khép đôi mày liễu, cao giọng hỏi:

- Này anh không chịu, kia anh cũng không ưng. Thế tóm lại là anh muốn cái gì?

- Mẹ...

- Chẳng nhẽ là...

Phó Nghiêm Minh yếu ớt gọi một tiếng, vừa định giải thích thì Dương phu nhân đã trừng mắt, tiếp tục giận dữ truy hỏi đến cùng:

- Anh thích cái con nhóc hỗn xược kia ư?

- Mẹ nói rồi, ngoài Mạc Tử Thanh ra, mẹ không chịu bất kỳ đứa con gái nào khác.

" Thì ra là vậy..."

Vương Nhàn ở một bên đang nhấm nháp trà thơm, nghe đến khúc này mới vỡ lẽ ra, gật gù nhủ thầm:

" Hóa ra vị mỹ phụ có vẻ ngoài xuân sắc say lòng người này, tâm tư không chua ngoa như những lời nàng vừa nói.

Thật ra nàng cũng sợ thần uy của Kiều Nhan, nói vòng nói quanh nãy giờ, không phải nàng đang nhắm đến Kiều Nhan của mình, mà đối tượng nàng đang muốn ghép hôn cho con trai, lại là cô hai của nhà chú Mạc."

Kể cũng đúng, dù khá nhiều người trong Phó gia có tiểu tâm tư với Kiều Nhan, đặc biệt là Dương phu nhân này. Nhưng đó là trong trường hợp nhà trai nhà gái lưỡng tình tương duyệt mà thôi.

Chứ với địa vị tối cao, cộng với tính khí thất thường của Phí đại tiểu thư, Dương phu nhân cũng không ngu ngốc đến mức, tuyển một nàng dâu về đè đầu cưỡi cổ mình nha.

Ngược lại, nếu rước được cô con gái lớn của chú Mạc về, thì Dương phu nhân chắc chắn vẫn đảm bảo được vị trí Nhất Đại Phu Nhân của mình, trong cái nhà họ Phó này đấy.

Nghĩ vậy, Vương Nhàn nhịn không được quay sang nhìn nhiều Dương phu nhân thêm vài lần.

Vừa xinh đẹp xuân sắc, vừa thông minh sắc xảo, lại lo cho con trai sắp bị lời nguyền tổn hại, nàng thật sự vì Phó gia mà lo nghĩ đủ đường, muốn nhanh chóng giúp dòng chính Phó gia tìm được người nối dõi ha.

Nghĩ đoạn, hắn lại thấy vị mỹ phụ động lòng người tiếp tục răn dạy cậu quý tử nhà mình:

- Mạc Tử Hiên kia lại càng không. Con thân là trưởng nam của nhà họ Phó, phải lấy con gái lớn của nhà họ Mạc mới đúng.

- Sao có thể phối hôn với con gái út người ta, để tự hạ thấp địa vị của mình như vậy!

- Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con với Tử Hiên không có cái gì cả. Mẹ đừng có mắng cậu ấy.

Phó Nghiêm Minh không biết phải làm sao, chỉ biết xua xua tay, yếu ớt giải thích.

- Ha, không có gì? Không có gì mà mẹ vừa nhắc tên, con liền đứng về phe nó rồi.

Dương phu nhân càng nghĩ càng giận, nộ khí xung thiên, ấm ức khóc trách:

- Ôi con trai của tôi, thời gian không còn nhiều nữa, thế mà không chịu lo lấy vợ, suốt ngày cứ chạy theo con nhóc hỗn xược kia miết. Tôi biết phải làm sao đây, hức hức...

- Mẹ, mẹ đừng khóc.

Phó Nghiêm Minh trông thấy mẹ thân sinh nước mắt rơi lã chã, đáy lòng kinh hoảng không ngớt, tay chân luống cuống không biết phải xử lý da sao.

Gấp giọng cầu xin:

- Con sai rồi, là do con không tốt, con xin lỗi, mẹ đừng tức giận nữa, không tốt cho sức khỏe đâu ạ.

- Khỏi, tôi thế nào không cần anh quản.

Dương phu nhân vùng vẫy hất tay con trai ra khỏi vai, vung tay đứng bật dậy, vừa chùi nước mắt đi ra khỏi mái đình, vừa rấm rức khóc than đầy ai oán:

- Là do lỗi tôi cả, không thể dạy được anh, nói anh không nghe, không kiếm được vợ cho anh, nhà họ Phó này coi như tuyệt tự.

- Sau này tôi chết, biết làm sao đối mặt với tổ tiên dưới suối vàng đây, hức hức...

- Ài...

Nhìn bóng lưng run rẩy của mẹ thân sinh ở phía xa, Phó Nghiêm Minh chỉ biết bóp chặc tay, khó khăn hít vào thở ra mấy hơi dài.

Thế cục này, thật sự, cậu không biết nên giải quyết làm sao cho tốt cả.

...

- Môn đăng hộ đối thì không chịu, thanh mai trúc mã cũng không ưng.

Đang ngẩn người suy nghĩ miên man, thì bất chợt bên tai Phó Nghiêm Minh, một giọng nói nhẹ nhàng đầy từ tính vang lên, âm thanh như có ma lực đều đều truyền vào lỗ tai cậu:

- Phải chăng Phó tiểu đương gia đã có ngươi trong lòng rồi. Là ai vậy?

- Tử Hiên tiểu sư muội à?!?

- Hả?

Vừa nghe đến hai chữ Tử Hiên, Phó Nghiêm Minh giật nảy mình, quay phắt người lại kinh ngạc nhìn Vương Nhàn.

Trông thấy ông anh rể đang tủm tỉm cười nhìn mình, cậu xấu hổ ngoảnh mặt đi, lắc đầu phủ nhận:

- Không phải đâu anh, em với Tử Hiên chỉ là bạn thân chơi từ nhỏ thôi ạ.

- Bạn thân?

Vương Nhàn nhấp một ngụm trà, nheo mắt quan sát đôi vai đang khẽ run của Phó Nghiêm Minh, như cười như không nói:

- Cũng thân thiết ghê ha.

- ...

Phó Nghiêm Minh.

Phó đại thiếu gia này, đáng lẽ cậu với Mạc Tử Thanh phải là một cặp thanh mai trúc mã từ nhỏ mới đúng.

Thế nhưng vì dính phải lời nguyền quái ác, bắt buộc cậu phải dành hết thời gian ở trong gia viên, không thể vào sơn môn luyện võ cùng Mạc đại tiểu thư.

Năm đó, lúc cậu nhóc ba tuổi Phó Nghiêm Minh, được mẹ dẫn vào sơn môn diện kiến các vị lão tổ, sau mới đi bái sư học võ kỹ.

Thì đám trưởng lão Phương Thiên vờ ngó lơ đi, bọn họ rất ngại nhận một vị đệ tử suốt ngày chỉ cặm cụi bên đống sổ sách, nên đều kiếm cớ từ chối hết.

Chỉ có cô nhóc Mạc Tử Hiên để ý đến cậu, năn nỉ thầy dạy võ của mình nhận cậu làm đệ tử, nên Nghiêm Minh mới được coi là đệ tử nhập môn Phương Thiên.

Đệ tử nhập môn này, chủ yếu là học chiêu thức cùng kỹ thuật quyền cước, vì ở Việt Thiên trẻ em phải đủ mười hai tuổi mới luyện ra chân khí được.

Luyện ra chân khí rồi, trở thành tu võ giả chân chính, cậu mới chính thức trở thành đệ tử nội môn của núi Phương Thiên.

Tất nhiên, với một gia tài võ học đồ sộ trong nhà, con cháu Phó gia không cần thiết phải cầu xin làm đệ tử của ai cả.

Thế nhưng, truyền thống Phương Thiên môn bao đời, và để tiếp xúc đến vô số bí kíp võ học trong môn phái, Phó Nghiêm Minh bắt buộc phải nhận chân truyền từ sư phụ vỡ lòng rồi.

Thế là từ ngày đó, Mạc Tử Hiên cùng với Phó Nghiêm thuận nhiên trở thành người cùng mạch, lâu dần trở thành đôi bạn thân thân thiết của nhau.

Mỗi lần cậu ở trong nhà đọc sổ sách quá lâu, cô nhóc Tử Hiên lại một mình chạy đến nhà họ Phó, quậy tung lên tìm cho ra Nghiêm Minh, rủ cậu ôn luyện võ kỹ cho bằng được.

Ban đầu ai cũng hoảng, nhưng hai nhà Mạc Phó vì nể mặt nhau, và vì thể diện của sư phụ vỡ lòng hai đứa nhỏ, nên không ai làm khó dễ đôi bạn nhỏ này.

Riết rồi, cũng thành thói quen.

Đến bây giờ, trong mắt tất cả mọi người, Minh Hiên hai người có ở cạnh nhau, cũng không ai thấy lạ cả.

...

- Phó Nghiêm Minh, tên khốn cậu ở đâu. Mau cút ra đây cho tớ.

Đúng lúc này, từ dãy nhà chính vang lên tiếng hét lớn của một tiểu cô nương.

Giọng hót thánh thót của tiểu thiếu nữ ngày càng gần, Phó Nghiêm Minh đáy lòng nhảy bộp một cái, vội quay đầu hướng Vương Nhàn năn nỉ nói:

- Anh Phong, cái đồ điên kia sắp đến đây rồi. Anh mau tránh vào trong một lát được không ạ?

- Ô kê ô kê, để anh đi, hahaha...

Vương Nhàn trông thấy biểu cảm ba phần gay cấn bảy phần kịch tính của cậu, nhịn không được haha khẽ cười.

Hắn cũng không tiện gặp chị em của Kiều Nhan ngay lúc này, liền xoay người đi vào biệt viện.

- Này tên ngốc kia, làm gì mà tớ gọi không thưa hả.

Nghiêm Minh vội vàng dọn dẹp ly trà, nhanh tay xóa đi dấu vết của Vương Nhàn, lúc quay đầu lại, cậu liền thấy thân ảnh mảnh mai của tiểu giai nhân ở phía xa.

Tử Hiên mười lần như một, đều ngang nhiên xông thẳng vào trang viên nhà họ Phó, một đường từ cổng lớn chạy thẳng ra vườn sau.

Không một ai dám ngăn cản.

Người ngọc bước ra từ phía sau hòn non bộ, rơi vào mắt của chàng thiếu niên, là một tiểu giai nhân trong bộ võ phục ôm sát người.

Suối tóc búi cao, đai nịt gọn gàng, trông cô vừa tươi mát vừa năng động đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Tiểu giai nhân mặt mũi đỏ hồng, lồng ngực phập phồng thở hổn hển, một cước phóng qua nhảy đến trước mặt chàng thiếu niên, hai tay chống nạnh, hung hăn trừng mắt, ngửa mặt quát hỏi:

- Cái đồ ngốc kia, cậu làm gì mà tớ gọi không thưa hả?

- Không... không làm gì cả.

Nghiêm Minh cao hơn Tử Hiên cả một cái đầu, lúc này cúi đầu nhìn xuống gương mặt tinh xảo của cô bạn thân, cậu bối rối lén nuốt mấy ngụm nước bọt, lắp bắp đáp.

Biểu cảm đặc sắc trên gương mặt cậu, không biết có phải là đang mê mẩn tiểu giai nhân hay không.

Nhưng chắc chắn đến chín phần mười là cậu đang rất sợ.

Sợ tiểu ma nữ phát hiện ra cậu đang che giấu Diệc Vân Tuyết cùng Vương Kỳ Phong.

Cô bạn thân khác giới này, trông thì xinh đẹp thật đấy, người ngoài khi nhìn nàng hẳn sẽ cảm thấy khá thích mắt.

Nhưng chỉ có Phó Nghiêm Minh cực kỳ thân thiết với cô, mới biết cô kinh khủng đến cỡ nào.

Từ nhỏ Tử Hiên đã ngang bướng không ai trị nổi, đến khi trở thành chị em tốt của Phí Kiều Nhan.

Cái tính tiểu thư con nhà giàu, đanh đá kiêu kỳ, coi trời bằng vung lại càng được vun đắp mãnh liệt hơn.

Cô với Phí đại tiểu thư, chính là thủ phạm gây ra vô số sóng gió trong môn phái, quậy banh chành cả cái núi Phương Thiên.

Giờ mà để “cái đồ điên” này gặp mặt Diệc Vân Tuyết, chắc chắn hôm nay Phó gia sẽ bị cô lật tung lên mất.

Ngặt một nỗi là, sau hai lần luận võ đại chiến, Phí đại tiểu thư đã trở thành một nhân vật phong vân, dù Phó gia có mười vạn cái lá gan, cũng không dám động đến Mạc Tử Hiên đâu đấy.

- Không có gì à? Thật không?

Tử Hiên nhìn chằm chằm vào cặp con ngươi đen láy của chàng thiếu niên, nheo mắt truy hỏi.

- Tránh ra.

Nói rồi, cô vung tay đẩy văng Phó Nghiêm Minh qua một bên, hùng hổ sấn đến chiếc bàn đá, cẩn thận nhìn quanh một vòng.

- Thật, mình có gì mà phải giấu cậu chứ.

Nghiêm Minh chật vật đứng dựa vào cột đình, cổ họng khô khốc đáp.

- Hừ, sao ở đây lại có tận hai cái ly. Mặt bàn mặt ghế vẫn còn nóng hổi đây này.

Tử Hiên như một lính trinh sát tài ba, đưa tay lướt nhẹ qua chỗ Vương Nhàn vừa ngồi, ngữ khí lạnh băng nghi ngờ hỏi.

- À, là mẹ mình mới ngồi ở đó đó.

Nghiêm Minh tròng mắt đảo liên hồi, nhanh miệng lấp liếm.

- Thế cơ à, hai người thân thiết lắm mà, sao hôm nay lại ngồi xa cách như vậy?

Mạc Tử Hiên nghiêng đầu nhìn Nghiêm Minh, ngạc nhiên hỏi vặn lại.

- À thì ...

Phó Nghiêm Minh nhất thời cứng họng không biết phải nói sao để qua ải.

- Ồ...

Thì Mạc Tử Hiên đã cúi đầu, chăm chú ngửi ngửi, nghi hoặc tự nhủ:

- Sao tớ lại nghe thấy mùi hương của nữ nhân ở đâu đây nhỉ?

- Đấy là túi thơm của mẹ tớ đó.

Phó Nghiêm Minh đáy lòng thầm hô không xong, giờ cậu chỉ đành lo gặp chiêu phá chiêu, thầm mong cô bạn thân sẽ không nhìn ra cái gì bất thường.

Tất nhiên, chuyện này là không thể rồi.

- Không, ở đây có đến tận hai mùi lận, cái của mẹ cậu tớ không nói. Cái còn lại, lạ lắm à nha.

Tử Hiên nào dễ bị qua mặt như vậy, nhăn nhăn mũi đầy ngờ vực phân tích:

- Không giống với mùi nước thuốc quen thuộc của nhà cậu.

Đoạn, cô chậm rãi bước đến trước mặt Phó Nghiêm Minh, nheo cặp lông mi thành một đường thẳng tắp, ngữ khí đầy bá đạo, nghiêm giọng uy hiếp:

- Khai mau, hay cậu đợi tớ tự ra tay.

- Không, không có gì cả, thật đó.

Phó Nghiêm Minh tính lùi lại cách xa cái đồ điên trước mặt này, nhưng lưng cậu đã dính chặt vào cột đình, không thể lùi ra thêm nữa.

Đã vậy, tiểu giai nhân lại còn từng bước từng bước áp sát đến, hơi thở như hương hoa nhài phảng phất ùa vào cánh mũi.

Mùi hương quen thuộc này, mỗi lần ở cạnh cô, đều khiến trái tim cậu đập thùng thùng như trống trận.

Lúc này cũng như thế...

Nhưng khác ở chỗ là...

Trái tim cậu đã nhảy tọt lên cổ họng, sắp phóng ra ngoài luôn rồi.

- Hừ, khá lắm. Phó Nghiêm Minh, hôm nay cậu chết chắc rồi.

Tử Hiên hung hăn xắn ống tay áo, lộ ra làn da mịn màn trên hai cánh tay thon, nghiến răng ép hỏi:

- Rõ ràng ngay vừa rồi, tớ thấy thấp thoáng một bóng người từ đây đi về phía biệt viện.

- Khôn hồn thì mau nói ra mau, cậu vừa nãy đã nói chuyện với ai, hử?!?

- Không, không có ai cả, cậu nhất định đã nhìn lầm rồi.

Phó Nghiêm Minh lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng chống đỡ trong vô vọng.

- Nữ nhân đúng không?!?

Giọng nói lạnh băng, như từng cơn gió rét thổi vào mặt chàng thiếu niên, tiểu giai nhân từng lời từng chữ sắc bén vạch trần bí mật của cậu:

- Nếu là nam nhân, sao cậu lại không cho mình gặp họ. Còn cố ý bảo người ta tránh mặt tớ nữa.

- Tớ nói đúng chứ?

- Không...không phải...

Phó Nghiêm Minh khó khăn nuốt thêm mấy ngụm nước bọt, lắp bắp nói không nên lời.

- Câm miệng, nếu cậu không chịu nói, thì để tự tớ ra tay.

Tử Hiên vung tay cắt lời, xoay người hùng hổ tiến về cửa biệt viện.

- Tử Hiên, cậu đừng làm loạn nữa được không. Trong đấy không có ai hết đâu.

Nhìn bóng lưng như hung thần ác thú của cô bạn thân, Phó Nghiêm Minh nào dám để cô xông vào trong biệt viện, nhanh chân chạy đến nắm lấy cánh tay Tử Hiên, kéo giật người cô lại.

- Buông...

Quay người nhìn thẳng lên mặt chàng thiếu niên, ánh mắt hoảng hốt cùng biểu cảm bất an kia, Tử Hiên ở bên cạnh Nghiêm Minh bao nhiêu năm, làm sao mà không biết tên này đang có điều che giấu mình, lạnh giọng gằn từng chữ:

- Tay...

- Ra.

- Không, cậu đi với tớ thì tớ mới thả.

Phó Nghiêm Minh nửa năn nỉ nửa cầu xin yếu ớt nói.

- Được, vậy đi thôi.

Tử Hiên bất ngờ đổi giọng, tươi cười nhếch môi nói.

- Hả?

Nghiêm Minh tưởng như mình đang nằm mơ, bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô vô thức buông lỏng ra, vui mừng phấn khởi bật hỏi.

Chỉ là...

Kịch

Bốp

Không để cậu vui mừng quá lâu, đúng lúc này hai tiếng va chạm giòn giã đột ngột vang lên.

- Á đau.

Hự

Cảm giác đau nhói nơi cẳng chân khiến Nghiêm Minh kinh hãi giật nảy mình, vừa tỉnh hồn thì một bóng đen đã đập thốc vào mặt.

Chấn động ngay giữa trán khiến hai mắt cậu tối sầm lại, lực đạo mạnh mẽ hất ngược đầu cậu ra sau, cùng với chân trụ đang tê rần không thể đứng vững, Nghiêm Minh vô lực té ngửa ra nền đất.

Nghe uỵch một tiếng.

- Trời ơi, cái chân của tui, huhuhu...

Bây giờ thì cơn đau thấu xương mới thật sự phát tác.

Ống quyển là nơi da thịt mỏng nhất, cũng là nơi thốn nhất nếu bị đánh trúng.

Đã vậy, lần này Tử Hiên ra đòn không hề nương chân, một cước toàn lực đá thẳng vào ống quyển cậu.

Phó Nghiêm Minh có cảm tưởng như chân phải mình đã bị gãy làm đôi, cơn đau từ tận trong xương cốt lan truyền ra khắp tất cả dây thần kinh trên cơ thể, khiến cho cậu vô cùng thống khổ ôm lấy cẳng chân lăn lộn như một con giun xoắn.

Thê thảm đến cực cùng.

- Hừ, nói không nghe lời, ương bướng với chị hả.

Thế nhưng Mạc Tử Hiên không chút xót thương, trừng mắt giận dữ quát mắng.

Nói rồi, cô phủi phủi tay xoay người đi về phía tòa biệt viện, vừa đi cô vừa nghiến răng căm giận lẩm bẩm:

- Nghiêm Minh cậu được lắm, chưa được tớ cho phép, lại dám chơi cái trò “Kim Ốc Tàng Kiều” à. Chán sống mà.

- Hừ, để xem con hồ ly tinh kia là ai.

- YAAAA, CÁI ĐỒ ĐIÊN KIA !!!

Nhìn bàn tay của Tử Hiên sắp chạm vào cánh cửa, dù đau đớn đến mức tái xanh mặt mày, nhưng Nghiêm Minh vẫn cắn răng, cao giọng rống lớn.

- Hả? Cái gì cơ?

Nghe tiếng gọi, bàn tay Tử Hiên chợt thu lại, kinh ngạc quay đầu tròn mắt nhìn chàng thiếu niên đang nằm trên mặt đất, ngơ ngác hỏi:

- Cậu vừa gọi cái gì cơ?

- Không... không... không... không phải...

Phó Nghiêm Minh biết lần này là mình tự tìm đường chết, chơi ngu lấy tiếng con mẹ nó rồi.

Cậu vội ngậm chặt miệng, lắc lắc đầu không dám trả lời.

- Cho cậu nói lại đó.

Mắt phượng tóe lửa, Mạc Tử Hiên phẫn nộ bước nhanh tới, đến ngay cạnh Phó Nghiêm Minh, cô chống nạnh nhìn xuống, dữ tợn quát:

- Cậu vừa gọi tớ là gì hả?

Uỵch

- Hả?

Uỵch

- Hả?

Uỵch

Mỗi chữ hả là Tử Hiên lại hung ác giẫm một cước lên người Nghiêm Minh, không hề nương chân chà đạp cậu bạn thân đáng thương của mình.

Chỉ tội Phó Nghiêm Minh, cậu không biết vì sao hôm nay cô bạn thân lại hung dữ đến như vậy.

Cô còn chưa thấy mặt Diệc Vân Tuyết cơ mà?

Còn chưa biết người trong viện là ai, đã vội vu cho cậu cái tội “Giấu Gái Trong Buồng”, rồi thẳng thừng trừng phạt cậu nữa.

“Rốt cuộc là vì sao?

Vì sao?

Vì sao ông trời ơi !!!”

Phó Nghiêm Minh chả hiểu mô tê gì, điên cuồng gào la khóc thét trong lòng, hết cách, cậu vội lo ôm chặt đầu bảo hộ hộp sọ của mình trước đã.

- Phó Nghiêm Minh, hôm nay cậu tới số với tớ rồi.

Tiết được một phần lửa giận lên người Phó Nghiêm Minh, Mạc Tử Hiên lúc này mới chịu dừng chân, vươn ngón trỏ chỉ xuống người cậu, cô hung tợn quát:

- Để tớ đánh chết con hồ ly trong kia trước, rồi sẽ xử lý cậu sau, hừ.

YAAAAAAAAA

Rầm

Để lại một tiếng hừ lạnh, cô không muốn dây dưa nữa, dứt khoát hét lớn phóng thẳng qua, một cước đá bay hai cánh cửa của tòa biệt viện.

Ầm Ầm

Hai cánh cửa bị lực lượng mạnh mẽ đá gãy làm tư văng ra hai bên, Mạc Tử Hiên hung hăn điểm mũi chân nhảy vào sân viện.

- Hừm...

Đứng trong sân, tầm mắt Tử Hiên rất nhanh thu được hình ảnh của một cô gái trẻ, đang đưa lưng về phía này, ngồi yên lặng bên bộ bàn đá dưới gốc Lộc Vừng.

“ Cũng có mấy phần nhan sắc, thảo nào tên nhóc đó yêu thích như vậy.

Lại còn lén lút mang về nhà cất giấu nữa chứ, hừ.”

Tử Hiên chăm chú đánh giá cô gái kia, chỉ mới nhìn bóng lưng cùng mái tóc của nàng, cô dám chắc đây hẳn là một người đẹp rồi, thầm hận hận trong lòng.

Tất nhiên, Tử Hiên không biết vì sao mình lại giận.

Và cũng không quan tâm mình vì sao lại giận.

Ở cạnh Nghiêm Minh, cô hành xử vô lý hoang đường, ngang bướng không nói lý lẽ đã quen rồi.

Như lúc này đây;

Đơn giản là cô không thích bất kỳ người con gái nào khác, ngoại trừ cô, được phép ở gần Phó Nghiêm Minh.

- Hồ ly tinh kia, ai cho phép ngươi ở đây hả.

Tức giận hét lớn, Mạc Tử Hiên xông thẳng tới.

Chỉ là...

- Ách?!???

Nhìn tấm dung nhan tinh mỹ tuyệt sắc, xinh đẹp đến mức thiên địa bất dung của đại mỹ nhân, Mạc Tử Hiên kinh hãi há hốc mồm bật thốt:

- Diệc Vân Tuyết?!???

- !!!

Diệc Vân Tuyết chỉ liếc xéo Tử Hiên một cái, rồi hờ hững ngoảnh mặt đi.

- ...

Bị một cô gái khác xem mình như không khí, không thèm nhìn mình lấy một cái, Mạc Tử Hiên biến sắc mặt.

Chỉ có điều, chợt nhớ đến một người nữa, cô liền hung hăn trừng mắt hỏi:

- Cô dám bắt cóc anh Phong, cô nhốt anh Phong ở đâu rồi hả?

- ...

Diệc Vân Tuyết vờ như không nghe thấy, cố ý không thèm trả lời.

Đợi nhịp thở của Tử Hiên trở nên dồn dập hơn, dường như cô đã tức đến run người, nàng mới hờ hững đáp:

- Vương Kỳ Phong?!?

- Ta giết hắn rồi.

- Mẹ kiếp, nữ ma đầu đáng chết, ta phải giết ngươi.

Nộ hỏa bốc lên ngùn ngụt trong lồng ngực, Tử Hiên như một ngọn núi lửa dồn nén cả vạn năm, rốt cuộc phun trào.

Vù vù vù

Phẫn nộ hét lớn, cô dùng toàn lực vung quyền đánh thẳng vào đầu Diệc Vân Tuyết, nắm tay nghiến vào không khí rít lên vù vù, lực lượng cuồng bạo như muốn đập đối phương thành bã vụn.

- Tử Hiên, dừng tay.

Đúng lúc này, Phó Nghiêm Minh nhảy lò cò lết vào biệt viện, trông thấy quyền đầu sắp chạm vào Diệc Vân Tuyết.

Cậu kinh hãi gọi lớn, không biết khí lực từ đâu mà ra, cậu cố gắng nhịn đau dưới cẳng chân, vọt đến ôm lấy Mạc Tử Hiên.

Nghiêm Minh cao hơn cô cả cái đầu, nên dễ dàng nhấc bổng cô lên.

- Phó Nghiêm Minh, tên khốn kiếp nhà cậu, mau thả tớ ra, tớ phải báo thù cho anh Phong.

- Phó Nghiêm Minh, mau thả tớ ra.

- Con mẹ nó...

Mặc kệ tiểu giai nhân trong lòng đang điên cuồng vùng vẫy quẫy đạp, bất kể tay chân của cô có giãy giụa loạn xạ, Nghiêm Minh vẫn nhất quyết không buông, siết chặt lấy Tử Hiên.

- ...

Chỉ là...

Trong lúc Tử Hiên giãy giụa trong lòng cậu, cơ thể cô tự nhiên tuột lần xuống dưới, khiến đôi tay cậu ban đầu là ôm eo, dần hướng dần lên trên cao.

Và cuối cùng, khi Tử Hiên vùng vằng mạnh mẽ nhất, sắp thoát ra khỏi người Nghiêm Minh, thì đôi tay cậu rốt cuộc đè lên hai ngọn ngọc phong của cô.

Tuy tình thế đang khó xử vô cùng, nhưng thật sự bất đắc dĩ, Nghiêm Minh đành ôm lấy hai khối mềm mại trước ngực của cô bạn thân, như làm điểm tựa khóa chặt người cô lại.

Tất nhiên, đang trong cơn giận dữ nên Mạc Tử Hiên không chú ý đến điểm này.

Hoặc là vì hai người đã quá thân thiết, ôm nhau vật lộn từ nhỏ, nên cô cũng không để ý đôi bàn tay hư hỏng của chàng thiếu niên.

Cơ mà, Phó Nghiêm Minh lại không hề nghĩ như vậy.

Tuy hai người bên nhau đã nhiều năm, số lần ôm nhau như thế này cũng không đếm xuể.

Nhưng, đó đã là chuyện của lúc trước, lúc hai người còn nhỏ, lúc mà cả hai còn chưa dậy thì.

Bây giờ thì khác lắm nha.

Cậu nhóc Nghiêm Minh đã trưởng thành.

Cô nhóc Tử Hiên cũng đã phát dục vô cùng đầy đủ.

Hai khối mềm mại trước ngực nắm chặt trong bàn tay, đôi bờ mông căng mẩy của cô cũng liên tục cọ xát vào bụng dưới của cậu.

Khiến Phó Nghiêm Minh rất nhanh đã có phản ứng, đồ chơi dưới rốn một gang tay cũng vô thức ngóc đầu dậy hưởng ứng.

Ôn nhu hương nhuyễn mị thịt trong tay là vậy, nhưng bây giờ cậu chẳng thể nào vui nổi.

Đôi chân quơ loạn của Tử Hiên đã vô tình đập trúng cẳng chân cậu mấy lần, rồi xương cốt vừa nãy bị cô chà đạp, lúc này cũng kéo lên từng hồi đau đớn.

Thích thì cũng thích thật, nhưng mà khổ cũng không thể nào tả hết.

- Phó Nghiêm Minh, tớ cắn chết cậu.

Đầu óc còn đang hỗn loạn vì mớ cảm xúc đau sướng lẫn lộn, Phó Nghiêm Minh chợt thấy một vật mềm mại ướt át chạm vào cánh tay, tiếp đó là hai dãy vật cứng nghiến vào da thịt.

Đang mơ mơ hồ hồ, tay cậu bỗng nhiên nghe đau rát một cái.

Cơn đau xé da rách thịt này, còn kinh khủng hơn ở dưới ống quyển nữa.

- ÁAAAAAAAAAAA

Phó Nghiêm Minh bất giác thống khổ gào lớn.

Máu nóng tóe ra, thấm ướt cả cánh tay, Nghiêm Minh vừa đưa mắt nhìn xuống, đã phải kinh hoàng trợn tròn mắt.

Cậu nào còn lòng dạ để mà che giấu nữa, dứt khoát nghẹn ngào hô to cầu cứu:

- Anh Phong, mau cứu mạnggggggg...

-----*-----

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.