Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lòng Lang Dạ Sói

Tiểu thuyết gốc · 3389 chữ

- Hahaha...

Giữa cánh rừng âm u, tiếng cười già nua cất lên đầy quái dị, như lão yêu quái tu luyện cả ngàn năm đang cưỡng gian một con heo nái.

Đẻ ra một quái thai khóc oa oa vào ngày lọt lòng vậy.

Nghe vào thật khiến cho người ta muốn ung thư cả màng nhĩ.

Tất nhiên, Niêm Diệu lão già này, không hề để ý đến chất lượng âm thanh phân giải cao của mình.

Giờ trong người lão, nỗi vui sướng đang tuôn trào ra khắp các lỗ chân lông, khiến cho lão muốn nhịn cười cũng không được.

Càng nghĩ lão lại càng thấy sướng, bàn tay mất quyền kiểm soát vỗ đen đét lên bắp đùi liên hồi.

Không vui sao được.

Đoạn thời gian này phải nói là những ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời của lão.

Vừa thoát được ách khống chế khỏi cái trò lừa gạt của con ranh họ Phí.

Vừa lừa được thằng nhóc họ Vương, dụ nó đem Hắc Phong Thương cho mình mượn.

Thông qua ảo diệu Cửu Liên Hoa được khắc trên thân trường thương, cuối cùng lão cũng tham ngộ ra cách tu luyện đóa hoa sen thứ tư rồi.

“Niêm Diệu ta, sẽ là người đầu tiên của mạch Cửu U núi Cửu U, tu luyện được tận bốn đóa hoa sen.”

- Hahaha...

Niêm Diệu khoái ý tuôn trào, haha cười lên đầy điên cuồng.

Thường thường, Tam Liên Tam Ý đỉnh cao.

Hợp nhất Tam Ý, hợp nhất Tam Liên, sẽ đạt đến cảnh giới tối cao của võ tu trên Việt Thiên đại lục.

Nói thì hay, chứ còn hợp nhất ba đóa hoa sen làm một thì...

Chưa có ai làm được.

Và cũng chưa ai nghĩ ra cách nào tốt để Hợp Nhất Tam Liên cả.

Bởi vậy, nên Cửu U Nhất Mạch trước giờ không dám bước ra giang hồ, phân tranh thiên hạ với Tứ Đại Môn Phái.

Thế nhưng, nhờ việc lừa gạt được Vương Kỳ Phong, mà lão đã ngâm cứu ra được một con đường mới.

Một con đường cực kỳ điên rồ mà các bậc tiền bối đi trước không bao giờ dám nghĩ.

Đó là một lúc tu luyện cả chín đóa hoa sen.

Tu thành Chín đóa Sen, thì dù có trăm vị Vô Thượng giả cũng còn lâu mới là đối thủ của lão.

Đừng nói cái gì Tứ Đại Môn Phái.

Niêm Diệu lão mới chân chính là tồn tại vô địch ở cái thế giới nhỏ này.

- Hahaha...

Tất nhiên, mới vừa rồi lão còn bắt chẹt được thằng nhóc họ Vân, bắt nó cúng cho mình hai lần tài nguyên nữa.

Có thêm nhiều tài nguyên, thì tốc độ tu luyện của lão sẽ nhanh hơn trước gấp bội lần, rất nhanh rất nhanh thôi, lão sẽ luyện ra được đóa hoa sen thứ tư.

- Ha hả hahaha...

Niêm Diệu dang rộng hai cánh tay như muốn tóm cả trời đất vào trong lòng, ngửa mặt lên cao khoái trá cười rộ lên cực kỳ sảng khoái.

- Khặc...khặc... khặc...

Đúng ngay lúc này, một tiếng cười còn kinh dị hơn tiếng yêu quái của lão đột ngột cất lên.

Tiếng cười như kim nhọn đâm vào đầu ngón tay, như âm thanh của ma quỷ dưới địa ngục hiện hồn lên đòi mạng, ghê rợn đến run người;

Khiến cho lông tơ tóc gáy của Niêm Diệu bất giác dựng đứng hết cả lên.

Lão im bặt miệng, căng mắt chăm chú tìm tòi vào mảnh cây cối um tùm phía trước, run run rẩy rẩy thấp giọng hỏi:

- Ai...ai... vậy?!?

Không phải lão nhát gan, mà là cái giọng cười kia nghe vô cùng quen thuộc.

Tu luyện đến tầm cỡ như lão, một người thường hoặc một võ giả nào khác muốn tiếp cận mình, căn bản là chuyện không thể nào.

Ma quỷ oan hồn hay các thể loại đồ chơi hệ tâm linh đều khó mà dọa được lão.

Trên đời này, lão chỉ có sợ đúng một loại người, chính là Vô Thượng cảnh võ giả.

Những kẻ đã hợp nhất Tam Ý.

Đó mới chính là tồn tại vô địch thực sự.

- Hắc... Hắc... Sát... đại nhân.

Niêm Diệu lão giả run rẩy khẽ gọi:

- Đúng... đúng... không ạ?

Và trong lòng lão, Hắc Sát Ma Ảnh chính là tồn tại Vô Thượng kia rồi.

Một đạo Đoạn Mạch Chưởng chấn vỡ toàn bộ kinh mạch của Mộc Chân Chiêu, đánh nát toàn bộ xương cốt cánh tay trái, và đánh tan hàng vạn dây thần kinh nửa người của con bé;

Khiến Tiểu Chiêu hiện giờ đang hấp hối chết đến nơi kia, lúc này vẫn còn in đậm trong tâm trí lão.

Cả người Niêm Diệu bất giác chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Một chưởng kia, dù mười... không, dù có một trăm một ngàn người như lão cũng không thể đỡ được.

Đó chính là uy lực tuyệt đối của Vô Thượng cảnh.

Bá đạo tuyệt luân, không thể ngăn cản.

- ...

Vù vù

Xột xoạt

Sau tiếng cười khặc khặc vô cùng ghê rợn kia, cả mảnh rừng đột nhiên chìm vào trong tĩnh lặng.

Ngoài tiếng côn trùng kêu, tiếng gầm gừ của thú hoang phía xa vang vọng lại, cùng tiếng cành lá bụi cây bị gió thổi mài vào nhau nghe xào xạc ra.

Thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác nữa.

- Hắc... Hắc... S...S...Sát...

Niêm Diệu vận hết mười phần chân khí, nín thở nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, nhưng mà hồi lâu, lão vẫn không có nghe thấy bất kỳ tiếng hô hấp nào khác.

Điều này quá ổn đi chứ?

Không, không hề...

Niêm Diệu chắc chắn vừa rồi không phải mình gặp ảo giác.

Từ lúc tu luyện Cửu Liên Thần Công, tâm trí của lão tinh minh hơn rất nhiều, hàng trăm năm tháng đi qua lão chưa bao giờ gặp ảo cảnh ảo giác hay mê sảng một lần nào.

Nếu tiếng cười quái dị kia là thật, vậy thì nhất quyết vừa rồi ở gần đây còn có một người nào đó nữa rồi.

Người đó rất có thể đang ẩn mình trong khu rừng rậm phía trước, ánh mắt của y đang lăm lăm nhìn về phía mình, chờ mình sơ hở sẽ vồ tới xé xác mình ra ngay lập tức.

Ngặt một nỗi là, tu võ giả làm gì có chân hỏa để chiếu rọi cả thiên không, ba đóa hoa sen lão tu cũng là hắc ám thần liên, nào phải Tử Liên hay Ngọc Liên để mà phát sáng.

- Đúng rồi, pháo sáng.

Bùm bùm bùm

Hai tay lão luống cuống moi móc từ trong ngực áo ra hơn mười quả pháo sáng mà lão đã mua lúc trước, để chuẩn bị đối phó với Hắc Sát Ma Ảnh trong màn đêm.

Liên tục ném ra hơn phân nửa số pháo, suốt một tiếng đồng hồ các dây thần kinh của lão bị kéo căng lên hết mức.

Âm thầm vận sức vào hai tay, sẵn sàng đối phó với bất kỳ mối nguy hiểm nào.

Bùm bùm bùm

Lại ném thêm ra thêm mấy quả, cuối cùng là vét sạch số pháo còn lại.

Thời gian vừa vặn đã qua hai tiếng đồng hồ.

Lão nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bốn phía xung quanh, bên trong kia, thằng nhóc Vân Trung Hậu đã bảo phải ráng cầm cự cho nó thêm mười lăm phút nữa.

Chẳng lẽ nó đã cứu được con bé áo vàng rồi ư?!?

“Chẳng lẽ tiếng cười kinh dị hồi nãy thật sự chỉ là ảo giác?

Nếu Hắc Sát Ma Ảnh ở gần đây, hẳn đã ra tay với mình rồi chứ?

Sao lại dây dưa với mình cả buổi được?

Niêm Diệu nửa vui mừng nửa sợ hãi bối rối nghĩ thầm.

- Hừm!!!

Kiều Ân đứng trên đỉnh núi nhìn xuống lão giả trước cửa động, trông thấy trò mèo của lão nàng bất giác khẽ cong môi cười thầm.

Tất nhiên, lý do nàng còn chưa ra tay, không phải là đang trêu đùa dây thần kinh già cỗi của lão đầu kia.

Mà nãy giờ, nàng vẫn đang chú ý đến sinh mệnh lực của Mộc Chân Chiêu ở trong động.

Tại chân Chính Phương phong ngày hôm đó, cô ta đã ăn trọn một chưởng tuyệt sát của nàng, chắc chắn phải vong mạng rồi.

Nhưng không ngờ, một tên võ giả tầm thường, Vân Trung Hậu kia, lại có thể kéo dài hơi tàn cho cô ta đến hơn nửa tháng trời.

Càng bất ngờ hơn là, đến hôm nay, y lại có thể cứu sống được cô ta?!?

Vậy thì chứng minh được điều gì?

Cảm nhận được sức sống ngày càng dồi dào từ người Mộc Chân Chiêu.

Kiều Ân có thể khẳng định một điều:

Vân Trung Hậu này, cũng là một kẻ không nên tồn tại ở Việt Thiên tiểu thế giới.

Thế giới nhỏ này, không ai và cũng không đồ vật nào có thể cứu sống Tiểu Chiêu trong vòng hai tiếng đồng hồ cả.

Chắc chắn y đã che giấu thực lực, ẩn tàng căn nguyên của mình rồi.

“Ba kẻ này, không kẻ nào được sống quá đêm nay cả.”

Kiều Ân ánh mắt chợt lóe tia sát lạnh, nheo nheo mắt nghĩ thầm.

Ba con người này dám tính độc kế với cả anh Nhàn của nàng.

Nhất là Mộc Chân Chiêu kia.

Tất Phải Chết.

...

- Vân Trung Hậu, xong chưa mày, nhanh lên mày thằng oắt con.

Niêm Diệu lão giả lúc này đã kinh hãi đến tột độ rồi, không thể giữ được bình tĩnh nữa, ngoảnh đầu vào trong hang động gấp giọng quát hỏi.

Lão không sợ hãi không được.

Màn đêm hôm nay đen tối hơn mọi ngày, không những không có bóng trăng, mà bầu trời lại còn giăng kín mây mù, che đi toàn bộ tia sáng phản chiếu từ các vì sao.

Trời đất xung quanh như chìm trong hũ mực, đen kịt không thể nhìn được bất cứ thứ gì khác.

Dù có là cường giả Thiên Cấp Tam Ý, Niêm Diệu cố gắng trợn trừng vành mắt ra hết cỡ, cũng chỉ thấy những bóng cây mờ mờ.

Cả trời đất xung quanh đột ngột đứng gió, cây cối lặng yên đứng bất động như những xác chết, lại càng khiến cho màn đêm trở nên u ám nặng nề hơn.

- Không đúng...

Tròng mắt Niêm Diệu đột nhiên co rụt lại, trong tích tắc này lão chợt cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng.

Đây chính là trực giác tử vong đã cứu mạng lão vô số lần khi trước.

Từ lúc đăng lâm Tam Ý cảnh, mấy trăm năm qua lão còn chưa được trải nghiệm nó thêm lần nào nữa.

Một tồn tại đỉnh cao Việt Thiên giới như lão, làm gì có ai có thể uy hiếp được.

“ Tam Liên Phân Cực ”

Nháy mắt, trong đầu Niêm Diệu bản năng nghĩ đến tuyệt chiêu bảo mệnh của mình.

Chân khí trong người cấp tốc điều động vào hai lòng bàn tay, muốn một lần dùng toàn lực tung ra cả ba đóa sen để bảo vệ bản thân.

Nhưng đã quá muộn.

Xoạt

Xoạt

Hai tiếng da thịt bị xé rách đồng loạt vang lên ngay bên tai.

Cảm giác đau nhói nơi lồng ngực cùng bụng dưới khiến lão theo vô thức cúi đầu nhìn xuống.

- ...

Đại não trống rỗng, ý thức của lão đã bị cơn khiếp sợ thổi bay không còn một mảnh, ánh mắt trợn trừng trừng nhìn xuống hai bàn tay đột ngột mọc ra trên cơ thể mình.

Một bàn tay mọc ra từ ngực trái, lòng bàn tay này đang cầm lấy một quả tim nóng hổi vẫn còn co bóp giật giật, máu tươi từ trong quả tim như suối trào chảy ròng ròng theo bàn tay, chảy dài xuống nền đất.

Bàn tay còn lại lại mọc ra từ nơi bụng dưới, chính là vị trí của đan điền.

Bàn tay này trống trơn trơ trọi, nhưng bằng cảm ứng nhạy bén, lão ngay lập tức nhìn ra một đoàn chân khí như biển rộng cuộn trào bên trong nó.

Đây nào phải cái gì khác.

Đây chính lả đan điền của lão mà.

- Không đúng chỗ nào à?!?

Một giọng nói trầm khàn không thể phân biệt chân giả bất chợt phát ra ngay bên tai, khiến đáy lòng đang dậy sóng của Niêm Diệu lập tức hóa thành tro bụi.

“ Ta phải chết rồi ư?!?”

Đây chính là ý niệm duy nhất của Niêm Diệu hiện giờ.

Bởi vì ngay lúc này đây, lão có thể hoàn toàn cảm nhận được hai cánh tay lạnh lẽo đang đâm xuyên qua thân thể mình.

Buồn cười cho lão, vừa rồi còn đang ảo tưởng về một tương lai vô địch, thế nhưng thực tế lại vô cùng khốc liệt.

Thiên cấp Tam Ý cảnh, thân luyện Cửu Liên Thần Công như lão, lại chỉ là một con cá nhỏ, mềm mại yếu đuối tùy ý bị người ta moi tim mổ bụng.

- Hắc...Sát...đại...nhân.

Cổ họng khô khốc, mặt mũi trắng bệch vì mất máu quá nhiều, lão cố gắng yếu ớt thì thào khẽ gọi:

- Ta đã làm gì sai ư?!?

Đến lúc này rồi, lão xác định sẽ chết nên cũng không cầu xin làm chi.

Lão chỉ muốn biết tại sao mình phải chết?

Lão chưa từng chọc đến tồn tại khủng bố này?

Vì sao Hắc Sát lại phải giết lão chứ?

- Bởi vì các ngươi dám động đến anh Phong của ta.

Một tiếng nữ nhân ngọt ngào pha lẫn chút lạnh lùng đột ngột truyền vào tai:

- Đồng hành cùng nhau bao lâu? Anh Phong, Như Ngọc đối đãi với ngươi thế nào, sao ngươi có thể ngoan độc xuống tay với anh ấy hả?

- Trái tim ngươi, rốt cuộc được làm bằng thứ gì đây?

- Ách!!!

Niêm Diệu sửng sốt nói không nên lời, lắp bắp suy yếu vô lực hỏi:

- Cô nương.. ngươi... ngươi là ai?

Giọng nói này...

Lão chưa từng nghe thấy bao giờ.

Nữ tử đang ở ngay sau lưng lão, chắc chắn lão chưa hề gặp nàng một lần nào.

“ Ở bên cạnh Vương Kỳ Phong, sao lại có thể tồn tại một nữ nhân đáng sợ đến vậy?

Nàng là ai?”

Nàng là ai?

Đây chính là ý niệm cuối cùng trước khi Niêm Diệu mất đi toàn bộ ý thức.

Đến chết lão cũng không biết người giết mình là ai.

Thật sự tàn khốc.

Bịch

Cái xác không còn một tia sức sống mềm oặt rơi xuống ngay dưới chân;

Người áo đen chậm rãi xoay người lại.

Hai tay khẽ lau đi máu nóng nhuộm đỏ trên cánh tay, nàng chậm rãi nâng bước chân đi vào trong hang động.

- Niêm lão, đợi ta một lát.

Vân Trung Hậu đang điên cuồng vận chuyển chân khí trong người, hỗ trợ Phục Mệnh Đan nhanh chóng cứu tỉnh Mộc Chân Chiêu.

Nghe thấy tiếng bước chân đi vào, cùng với mùi máu tươi nồng đậm theo gió ùa vào theo, y cố nhịn cấp bách trong lòng, khó khăn hỏi:

- Giết được cường địch rồi hả?

Thế nhưng đáp lại y chỉ là một mảnh tĩnh lặng.

Không một ai trả lời.

Chỉ có một bóng người chậm rãi đi đến ngay bên cạnh y.

Bàn tay đen kịt từ trong tấm áo choàng thò ra ngoài, chậm rì rì vươn đến, lòng bàn tay mở rộng từ từ co thành trảo nhắm thẳng về phía cổ họng Vân Trung Hậu chộp tới.

- Hửm?!?

Vân Trung Hậu đang dồn toàn lực cùng tinh thần để chữa trị cho Tiểu Chiêu nên không hề biết bàn tay của thần chết đang dần nắm lấy yết hầu mình.

Thế nhưng, Niêm Diệu lão giả sao lại không nói gì?

Cộng thêm mùi máu tươi nồng đậm ngay sát mũi, khiến cho y bất giác cảm thấy một tia không ổn;

Vô thức quay đầu nhìn sang.

- A?!?

Không nhìn thì thôi, vừa quay đầu qua, thì đập vào mắt y là một bàn tay đen kịt che phủ toàn bộ tầm mắt.

Mùi máu tươi thốc thẳng vào mặt làm y kinh hồn táng đảm, trái tim trong lồng ngực điên cuồng nhảy loạn muốn vọt thẳng ra ngoài.

“Chạy mau. ”

Ý thức theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể y đã bị hệ thống khống chế mất.

Không thể có bất kỳ cử động gì, cho dù hành động nhỏ nhặt nhất là co lại một ngón tay, cũng không thể.

Vân Trung Hậu chỉ có thể mở trợn trừng hốc mắc, kinh khiếp nhìn chằm chằm vào bàn tay đen kịt đang phủ xuống đầu mình.

“ KHÔNGGGGGGGGGGG ”

Y điên cuồng gào thét trong lòng.

Run rẩy kêu gọi:

“ HỆ THỐNGGGGGGG

CỨUUUUUUUUU”

“ Cứu cái gì? Cứu con mẹ ngươi à?

Ngươi không thấy ta đang cứu Tiểu Chiêu của ngươi sao hả?”

Thế nhưng đáp lại y chỉ là sự tức giận cùng câu hỏi ngây ngô của hệ thống.

Khiến cho tinh thần đang khẩn trương tột độ của Vân Trung Hậu, nháy mắt chìm sâu xuống đáy biển.

“Hệ thống không nhìn thấy Hắc Sát Ma Ảnh ư?!?”

Vân Trung Hậu lập tức nhận ra điểm này;

Kinh hồn bạt vía nghĩ thầm trong lòng.

Chỉ là, cơ thể đã bị mất khống chế, y chỉ đành chìm trong nỗi tuyệt vọng, vô lực nhìn bàn tay kia đưa dần xuống, nắm vào cổ họng mình.

Bàn tay lướt ngang qua đôi mắt, tuy bị cánh tay che đi một phần, nhưng Vân Trung Hậu vẫn có thể nhìn được một nửa thân ảnh của người áo đen.

Cơ mà, có khác gì đâu chứ?

Toàn bộ dưới lớp áo choàng đen chỉ một mảnh đen kịt, kẻ này như thần chết nửa đêm đến đòi mạng.

“Hắc Sát Ma Ảnh ư?”

Vân Trung Hậu khiếp đảm run thầm.

Vù vụt

Ngay lúc này, khoảnh khắc bàn tay kia sắp chạm vào làn da cổ, sắp nắm lấy xương yết hầu của y.

Thì bất ngờ từ bên ngoài cửa động một làn gió lạnh tấp thẳng vào.

Một lưỡi đao to như cánh cửa, dài hơn hai mét phóng thẳng vô.

Khí thế như bài sơn, lực đạo như núi đổ đâm thẳng đến thắt lưng của người áo đen.

- Hừ.

Người áo đen hừ lạnh rụt tay về, nhanh như cắt xoay người đổi trảo thành chưởng tát thẳng vào mũi đao.

Dưới con mắt trợn trừng của Vân Trung Hậu, lưỡi đao đen kịt trông vô cùng quen thuộc kia;

Nó chẳng phải là Hắc Đao của Hắc Sát Ma Ảnh ư?

Vậy người áo đen trước mặt muốn giết mình không phải là Hắc Sát?!?

Não bộ lướt nhanh qua hàng vạn suy nghĩ, thì trước mắt y, mũi đao và bàn tay đen kịt của người áo đen đã cứng rắn đập vào nhau.

Ầm

Thế nhưng, mũi đao bá đạo lại không thể đâm xuyên qua bàn tay nhỏ nhắn này.

Chỉ có điều, hình như người áo đen bị đánh lén nên chưa kịp vận lực, thoáng chốc cánh tay y run lên.

Rầm

Ngay lập tức y bị lực đạo khổng lồ phản chấn bay ngược ra phía sau, va thẳng vào vách động đánh rầm một tiếng.

Dư chấn mênh mông cũng đánh cho cả hang động run rẩy kịch liệt, mặt đất dưới mông Vân Trung Hậu cũng phải rung lên bần bật.

“ Đây mới chân chính là Hắc Sát Ma Ảnh đại nhân. ”

Xoạt

Ngay ngốc nhìn mũi đao rơi thẳng xuống đất, như lưỡi dao cắt qua khối đậu hũ cắm ngập vào mặt đất đến tận chuôi, Vân Trung Hậu lúc này mới nhận ra, người vừa cứu mình mới thật sự là:

Hắc Sát Ma Ảnh.

----*----

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.