Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tế Hồn Văn - Ma Diệt Hệ Thống Tà Đạo

Tiểu thuyết gốc · 7060 chữ

- Ọe! Con mẹ nó! Hệ thống cái chó gì, hệ thống cái tổ sư cha nhà mày!

Vương Nhàn nước mắt lưng tròng, bi phẫn ngửa mặt lên trời cuồng rống.

...

Vương Nhàn không hề hay biết có một lão già âm hiểm đang tính kế hắn, cùng một tên thiếu động chủ đang muốn làm thịt mình.

Lúc này hắn đang tranh thủ tiêu hóa chút sinh mệnh lực còn sót lại từ mũi kiếm gãy.

Tất nhiên, với độ nghịch thiên của Tróc Hồn Đại Pháp, hắn có thể moi móc toàn bộ ký ức của Bố Đời.

Nhưng ký ức của một khí linh, ngoài túc huyết sát phạt, chém giết máu me ra, thì quả thật chẳng có gì hay ho cả.

Vương Nhàn thật ra không có thời gian để đào móc bí mật của Bố gia, dứt khoát chỉ truy nguyên nguồn gốc ma chú, thứ đã hấp hút toàn bộ sinh mệnh của Như Ngọc, tranh thủ cứu mạng nàng.

Truy nguyên đã xong, thì việc nghịch chuyển cũng đơn giản, hắn chỉ việc tách một nửa lượng sinh mệnh lực khổng lồ bên trong mũi kiếm truyền cho Như Ngọc, còn một nửa, hắn dùng cho việc nghịch chuyển Huyết Bạo trận, hồi phục lại thân thể của mình.

Đúng ra, Như Ngọc nói không sai, một khi đã đập tất cả sinh mệnh của mình vào Huyết Bạo, thì việc hồi phục lại thân thể là chuyện không tưởng.

Nhưng khí số Vương Nhàn chưa tận, vừa vặn, lượng sinh mệnh lực mà mũi kiếm gãy hấp hút từ đại lục Việt Thiên mấy vạn năm ròng, thật quá mức khủng bố, nên họ Vương mới may mắn giành lại một mạng đấy.

Vương Nhàn cũng không tiếc rẻ cơ hội moi móc bí mật của chủ nhân đoạn kiếm gãy, chỉ cần biết y là người nhà họ Bố, vậy là quá đủ.

Không cần thiết phải thông qua ký ức của một khí linh ghê tởm, tự làm rối loạn thần trí của bản thân.

Đối với Lý Như Ý cũng vậy, ngoài mặt hắn chỉ giả vờ dâm đãng đáng khinh, hù dọa nàng một chút thôi, chứ cũng không có ý định vướng vào đoạn nhân của nữ Đạo Nguyên kia làm gì.

Dứt khoát một nắm tay, nghiền hai mảnh tàn phá linh hồn thành bột mịn.

Tương lai, nếu may mắn vớ được hai trái Nhục Anh Thánh Quả, hắn cũng không ngại mà ném vào Đạo Niệm Hồ của nàng một trái, xem như kết thúc một đoạn nhân quả tai bay vạ gió vậy.

Nói đến tai bay vạ gió, cái mảnh gỗ tà dị khắc ba chữ Tịnh Nhã Yên, cùng tiểu loli tính khí thất thường kia, mới chân chính là tai bay vạ gió hàng thật giá thật.

Đến tận bây giờ, hắn vẫn không thể hiểu nỗi, rốt cuộc là mình đã xúc động đến thiên cơ gì, mà vô duyên vô cớ đụng trúng một tiểu loli điên cuồng như Tịnh Nhã Yên vậy kìa.

" Rốt cuộc mày là cái giống quỷ gì?"

Thần trí nội thị tập trung quanh mảnh gỗ kỳ dị trong lồng ngực, Vương Nhàn khó hiểu nghĩ thầm.

"Đây là thứ vật liệu gì, sao mình không thể nhìn thấu được nhỉ?"

"Không phải gỗ, cũng không phải thần kim giả gỗ!"

Chăm chú quan sát nửa ngày trời, Vương Nhàn rốt cuộc cũng nhìn ra chút mánh khóe.

"Tróc Hồn Đại Pháp - Trấn Áp"

Thần trí Vương Nhàn lập tức vung tay kết ấn, miệng liên tục niệm khẩu quyết, ngay lập tức, hàng vạn luồng khói đen kịt như thác lũ từ bốn phương tám hướng kéo tới, kết thành một chiếc lồng giam, nhốt cả thần trí của Vương Nhàn lẫn mảnh gỗ kỳ lạ vào bên trong.

"Để xem ngươi rốt cuộc là yêu thiêu thân gì, dám tác quái trong cơ thể ta."

Ấn pháp kết thành, Vương Nhàn híp đôi mắt sắc lạnh, nghiêm giọng đe dọa.

Nên nhớ, đây là thế giới bên trong cơ thể hắn, lại còn là thần trí của hắn nội thị, nên Tối Cấm Kỵ Đại Pháp này mới không xúc động thiên cơ, nếu thi triển bên ngoài, cả xương lẫn cốt của hắn đã bị thiên lôi đánh chết từ lâu rồi.

Bởi vậy mới nói, mảnh gỗ này đúng là yêu thiêu thân, địa ngục không lối cứ đâm đầu vào, đây rõ ràng là tự tìm đường chết.

"Còn không mau hiện hình!"

Vương Nhàn tức giận quát lớn một tiếng kinh thiên.

Bàn tay co lại thành trảo, muốn trực tiếp tróc hồn mảnh gỗ kỳ dị trước mặt.

"Áaaaaa"

Mảnh gỗ lúc này mới cảm ứng được nguy hiểm, vội hét lên một tiếng đầy bén nhọn muốn quay người bỏ chạy.

"Ầm Ầm Ầm..."

Chỉ là ấn pháp đã thành, dù cho nó có cố gắng vùng vẫy cũng không làm nên trò trống gì.

Lạnh lùng nhìn theo tàn ảnh thoắt ẩn thoắt hiện của mảnh gỗ, liên tục va đập ầm ầm vào vách ngăn đại pháp, Vương Nhàn chỉ chau mày suy tư chứ cũng chưa vội ra tay.

Một điều băn khoăn trong lòng hắn đó là, có phải mảnh gỗ này là của một tên quái thai nào đó, là địch nhân của Đoạn Chỉ Lão Kỳ Nhân, cố ý dùng mỹ nhân kế để đào móc bí mật của hắn, rồi truy nguyên đến lão nhân gia hay không?

Hay nó là của một thế lực nào đó, trực tiếp là địch nhân của mình, muốn dùng tiểu loli buộc chặt vào Vương Nhàn, qua đó truy nguyên ra căn cơ của hắn?

Việc một vật thể lạ có thể chui được vào người mình, nằm trong cơ thể mình, về lâu về dài, nhất định có thể đào móc ra căn cơ tu luyện mình.

Đây là một mối họa cực kỳ nguy hiểm.

Rõ ràng nó đã xúc phạm đến lằn ranh đỏ, một điều cấm kỵ trong nguyên tắc của Vương Nhàn rồi.

Bởi vậy, lúc ở trong Đạo Niệm Hồ, hắn đã không chút do dự, dứt khoát bóp chết tàn niệm của khí linh đoạn kiếm gãy, kể cả đoạn tàn hồn của nữ Vực Chủ.

"Mảnh Gỗ này nhất định phải bị tiêu trừ sạch sẽ."

Vương Nhàn nhăn nhăn mũi nhủ thầm.

"Nhưng ta tiêu diệt nó, không biết có ảnh hưởng đến Nhã Yên hay không?

Một lần nữa, Vương Nhàn càng phải cẩn thận với mảnh gỗ kỳ dị này mới đặng.

Nhân quả bên trong này, quả thật không thể xem thường được.

"Trước bắt nó hiện nguyên hình mới đặng."

Vụt

Nghĩ là làm, ý niệm khẽ động, Vương Nhàn tức khắc biến khỏi lồng giam đại pháp, xuất hiện ngay bên ngoài vùng sương đen kịt.

Ngón tay co thành trảo, chiếc lồng giam to lớn tức tốc thu nhỏ lại.

"Nam Chủ dừng tay."

Rất nhanh, mảnh gỗ nhỏ thôi không vùng vẫy nữa, dường như nó cũng biết mình đã hết dường chạy trốn, dứt khoát đứng yên trôi nổi ngay một chỗ.

Một giọng nói ôn hòa đầy già nua cất lên, mảnh gỗ kỳ dị trong chớp mắt tự hòa tan thành dòng nước trong vắt, dòng nước uyển chuyển hóa thành một lão giả râu trắng đạo mạo.

Hướng Vương Nhàn kính cẩn chắp tay xin tha mạng.

"Ngươi là ai?"

Vương Nhàn đáy mắt khẽ chuyển, giả vờ kinh ngạc há hốc mồm nhìn chằm chằm vào lão giả bạc trắng.

"Lão nô là Hướng Dẫn Viên của Hệ thống Nghịch Tập Phản Sát Tu Chân Ký. Là nô lệ của Nam Chủ."

Lão giả một bộ ngây thơ vô tội, mặt già đầy đáng thương kể lể:

"Hà cớ gì Nam Chủ lại nhẫn tâm, muốn xuống tay độc ác với lão nô như vậy?"

"Hừ, đừng vờ vịt trước mặt ta, ngươi lại lịch bất minh, hành tung bất định, vô cớ xông vào thân thể ta, muốn ám toán Vương Kỳ Phong này ư?

Vương Nhàn nheo mắt đánh giá lão giả bạc trắng, xung quanh tỏa sáng ánh quang chói mắt trước mặt.

Bất quá, một chút mánh khóe này làm sao qua mắt được Vương Nhàn, hắn lập tức quắc cặp mắt lạnh, nghiến răng gầm lên.

"Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm."

Lão giả bạc trắng vội kinh hãi xuq xua tay phủ nhận.

Thật ra, lão cũng buồn bực muốn chết.

Vốn dĩ, Vương Nhàn hoàn toàn không phải mục tiêu của hệ thống nhà lão.

Dù có cố gắng truy nguyên đến cỡ nào, lão cũng không thể nhìn ra cước căn của Vương Nhàn đặng.

Nếu nói lai lịch bất minh, hình tung quỷ dị, thì họ Vương trước mặt lão mới chính là cái tên đầu sỏ.

Bất quá, đã rơi vào tay đối phương, lão cũng chỉ đành xuống giọng năn nỉ:

"Chúng ta là hệ thống tu chân ký cực kỳ hiện đại, chỉ cần Nam Chủ muốn gì, mỹ nữ, tiền tài, quyền lực, chỉ cần Nam Chủ muốn, hệ thống đều sẽ giúp Nam Chủ đạt được."

Nói rồi, lão rút ra một chiếc máy tính bảng cầm tay, bấm bấm một hồi, sau đó giương thẳng về phía Vương Nhàn, miệng liên mồm dụ dỗ:

"Đây, đây là Tịnh Nhã Yên, một tiểu la li cực kỳ ngọt nước, chỉ mới mười hai tuổi, không chỉ nàng, mà tương lai, chỉ cần Nam Chủ muốn, bất kỳ nữ nhân từ già tới trẻ nào, cũng đều sẽ là đồ chơi của Nam Chủ."

"Còn đây, đây là đại lục Việt Thiên, Việt Thiên tiểu thế giới, cùng tứ đại môn phái đỉnh cấp ở đây nữa. Chỉ cần Nam Chủ muốn, tất cả đều sẽ trở thành nô lệ của ngươi."

Vừa liên mồm đưa ra những lời mời chào đầy mê hoặc, lão giả bạc trắng liên tục vuốt màn hình của chiếc máy tính bảng, từng hình ảnh cực kỳ chân thực được đập vào mắt Vương Nhàn.

Bất quá, Vương Nhàn đáy lòng ẩn động, ngón tay bí mật khẽ búng một cái.

Bên ngoài, hắn vẫn giả vờ thèm thuồng nhìn chằm chằm vào đoạn phim mà lão giả bạc trắng đang mở.

Ánh mắt đờ đẫn, miệng lắp bắp thều thào:

"Wow, thật sự thần kỳ như vậy ư?"

"Haha..."

Nhìn biểu cảm mê muội Vương Kỳ Phong, lão giả bạc trắng cực kỳ hài lòng với sự nhanh trí của mình, nhịn không được đưa tay vuốt râu cười lớn.

Chỉ là...

"Không đúng..."

Còn chưa cười nhạo được mấy tiếng, một cảm giác lạnh buốt từ phía sau ập mạnh tới, khiến lông tóc lão bất chợt dựng ngược lên, lão tức tốc quay phắt người lại.

Một luồng khói đen vô thanh vô tức phóng thẳng đến giữa lồng ngực, như muốn xỏ xuyên qua người lão.

"Á..."

Lão giả bạc trắng kinh hãi rít lên đầy bén nhọn, tức khắc "vụt" một tiếng hóa thành làn khói đen nổ tung ra xung quanh.

Vụt

Ầm

Luồng khói đen đánh hụt mục tiêu, thẳng đà đập mạnh vào vách ngăn lồng giam, phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

"ÁAAAAAAAA"

Dường như bị chọc giận, làn khói đen tán loạn điên cuồng phát ra tiếng gào rú, âm thanh đinh tai nhức óc hòng chấn nhiếp tinh thần của Vương Nhàn.

Tiếc là với thần trí cường đại, cùng lỗ tai trơ như gỗ đá của họ Vương, mọi cố gắng của hệ thống quỷ dị chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

"Hừ..."

Vương Nhàn chỉ đơn giản hờ hững cười nhạt, tiếp tục xem trò mèo của hệ thống kỳ dị.

Làn khói đen nhanh chóng ngưng tụ lại, lúc này nào còn ánh sáng trắng chói mắt, hào quanh lấp lánh nữa.

Chỉ thấy một tiểu chính thái, một nhóc con da đen mập ục ịch hiện ra, với một gương mặt dâm tiện đầy vẻ đáng khinh, hạ thân chỉ đóng mỗi chiếc khố đơn bạc, khoe ra một khối cơ thể đen sì sì như hòn than đen.

Khuôn mặt tiểu chính thái lúc này điên cuồng vặn vẹo, dữ tợn hướng Vương Nhàn gầm rú:

"Vương Kỳ Phong, quân khốn nạn vô liêm sỉ, mày dám ám toán tao hả? Biết bố mày là ai không?

"Chẳng lẽ là tao?"

Vương Nhàn đưa ngón tay ngoái ngoái lỗ tai, bĩu môi đầy chán ghét khinh bỉ, cố ý bơm đểu:

"Tao cũng không muốn có một thằng ôn con dâm đãng đê tiện, trông cứ như con lợn giống da đen đâu à, hắc hắc..."

"Con mẹ mày, Vương Kỳ Phong, hôm nay tao phải giết quân súc sinh xảo trá như mày, tế sống mày dưới quyền năng bất diệt của hệ thống..."

"Hừ, chớ có nhiều lời."

Vương Nhàn biết hệ thống đã triệt để bị chọc giận, lúc này mới là thời điểm ra tay hợp lý nhất, dứt khoát giương bàn tay về phía tiểu chính thái, một ấn nhấn xuống, nghiến răng gầm lên:

"MAU HIỆN NGUYÊN HÌNH"

Hắn vừa dứt lời, khói đen như thác lũ vỡ đê, từ bốn phương tám hướng thiên không, mười tám phương thiên địa lũ lượt tuôn chảy về phía tiểu chính thái.

"ÁAAAAAAAAAA"

Đứng dưới thời khắc sinh tử nguy hiểm đến tột cùng, tiểu chính thái như lên cơn điên đưa hai tay điên cuồng phóng ra hàng sa số làn khói đen từ trong người y.

Hai vùng khói đều một màu đen kịt, điên loạn va đập cắn xé vào nhau, bằng mắt thường căn bản không thể nhìn ra tình cảnh hỗn chiến.

"AAAAAAAAAA"

Grừh

Chỉ thấy tiểu chính thái mặt đen phồng lên đầy dữ tợn, "Bụp" một tiếng nổ thành vô số tia khói đen, ngay lập tức hóa thành một đầu quái vật khổng lồ như Hà Mã.

Muốn dùng thân thể khổng lồ để đánh tan lồng giam cùng cơn lũ khói đen của Vương Nhàn.

Kítttttttt

Chỉ đáng tiếc là, mặc kệ con quái thú Hà Mã đen trùng trục này phồng to bao nhiêu, chiếc lồng giam đen kịt như được bền từ thần tơ thánh lụa, cũng được kéo giãn ra bấy nhiêu.

Mặc kệ kích thước con Hà Mã lúc này đã phóng to bằng một quả núi lớn, chiếc lồng giam đen kịt vẫn dễ dàng nhốt nó vào bên trong.

"Hừ, tà vật muốn phản kháng?"

Mặc dù tự tin vào Tróc Hồn Đại Pháp, nhưng thần thức của quả hệ thống này rõ ràng cường đại hơn thần trí của Vương Nhàn vô số lần.

Nếu không phải vì thiên địa pháp tắc ước thúc, quả hệ thống tà dị này đã đánh vỡ hộp sọ của Vương Nhàn thành thịt vụn rồi.

Quả thật, mặc dù Tróc Hồn Đại Pháp kinh thế hãi tục, thiên địa bất dung, nhưng đó là khi thần thức của người thi pháp và kẻ địch không chênh lệch quá mức lớn, nếu không thì, cả hai bên chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, thậm chí là có thể phản phệ, khiến Vương Nhàn trở thành một tên ngu ngốc, biến thành khôi lỗi mặc cho người định đoạt.

"Không thể kinh khủng như vậy được."

Vương Nhàn ngay lập tức kinh hãi, khóe miệng không nhịn được co quắp liên hồi.

Hắn vốn tưởng quả hệ thống này dễ bị bắt nạt, không ngờ thần thức của con quái vật này lại hung mãnh như vậy.

Thật sự là, thức hải của nó khi toàn thịnh ắt phải cực kỳ kinh khủng.

Nếu vậy thì, chủ nhân của nó, người viết ra hệ thống này, tinh thần lực của y phải kinh thiên, vô biên vô tận đến mức nào nữa chứ?

Đáy lòng lộp bộp một tiếng, mồ hôi lạnh kết thành dòng chảy ướt cả mảng lưng, Vương Nhàn run rẩy nghĩ thầm.

Quả nhiên, đi đêm lắm cuối cùng cũng gặp ma, bắt quạ cuối cùng hôm nay lại bị quạ mổ đui mắt.

Tuy rằng Tróc Hồn Đại Pháp năm xưa từng hung danh lừng lẫy, nhưng Vương Nhàn cùng lắm mới tu luyện được chút da lông của nó mà thôi, còn chưa đến độ thu phát tùy tâm, hỏa hầu vẫn còn non kém.

Lúc trước ở trong thế giới Đạo Niệm Hồ, hồ thần niệm của Như Ngọc, hắn may mắn thu phục được tàn niệm của khí linh đoạn kiếm gãy, cùng tàn hồn của Lý Như Ý, một mặt là do tiên thiên Đạo Niệm Kinh cường đại.

Đây là một thiên thần niệm pháp quyết cấp chữ Đạo, chưa nói đến chênh lệch cấp bậc của Đạo Niệm Kinh và Tróc Hồn Đại Pháp.

Vốn dĩ, căn nguyên Đạo Niệm Hồ là tâm pháp tu luyện thần niệm, còn Tróc Hồn Đại Pháp lại là công pháp chuyên dùng để sưu hồn đoạt phách.

Một phần khác, tàn hồn của Lý Như Ý chỉ là một đạo tàn phá linh hồn, khí linh của mũi kiếm gãy cũng không trọn vẹn, hai vật thể này lại đấu đá gây suy yếu lẫn nhau, Vương Nhàn cơ mưu dùng độc kế lừa gạt, ấy nên mới đắc thủ.

Còn hiện tại, ngay lúc này, thứ Vương Nhàn đang đối mặt chính là một hệ thống còn đầy đủ công năng, sức mạnh của nó căn bản không phải là thứ mà Vương Nhàn có thể chế ngự.

May mắn là nó bị Thiên Địa Pháp Tắc ước thúc, nên chưa kịp hồi phục toàn bộ sức mạnh mà thôi.

Nếu hệ thống tà dị muốn cá chết lưới rách, liều mạng kéo Vương Nhàn chết theo, đồng quy vu tận, thì dù có trăm cái mạng, cũng không đủ để Thiên Phạt trừng trị.

"Không được..."

Lợi hại ngay trước mắt, Vương Nhàn tất nhiên hiểu được, nhưng vì hiểu được, hắn mới không nhịn được rùng mình một cái.

Nghiến răng gầm gừ, Vương Nhàn quyết dùng toàn lực, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết nhắm thẳng về phía lồng giam.

Phụt

"Hừ..."

Tinh huyết này không phải máu tươi, mà là bổn nguyên thần niệm của Vương Nhàn, nỗi đau thần hồn xé rách còn đau đớn hơn nỗi đau da thịt, còn kinh khủng hơn thứ thuốc "Giọt Nước Mắt Thầm Lặng" mà năm xưa, hai nàng Kiều Ân Như Ngọc đã trải qua rất nhiều.

Kétttttttttttt

Được tinh hồn huyết ngấm vào, lồng giam đen kịt của Tróc Hồn Đại Pháp lập tức biến thành một màu đỏ rực.

Như thần hỏa muốn nướng chín con quái vật Hà Mã ngay bên trong.

Vương Nhàn liều mạng mím chặt môi, gương mặt hắn đỏ bừng vì cố sức, điên cuồng thiêu đốt tinh thần lực, điều động Tróc Hồn Ấn lên đến mức cao nhất.

Kéttttttttt

Lồng giam liên tục bị co kéo rồi giãn nở, dưới sức chống cự của một đầu hung thú bị dồn vào đường cùng, phát ra từng chuỗi âm thanh ken két chói tai đến cực điểm.

Không chỉ chiếc lồng giam Tróc Hồn Đại Pháp, mà tinh thần lực Vương Nhàn lúc này cũng đang bị kéo căng đến đỉnh điểm.

Gồng gánh đến mức này, hắn cũng cảm thấy mình sắp đến bờ vực sụp đổ, thế nhưng con quái vật Hà Mã khổng lồ kia, dường như dưới sự bao vây của Đại Pháp, nó cũng chẳng lộ ra vẻ sợ hãi gì, ngược lại, hung tính của nó càng ngày càng điên tiết hơn;

Một khi nó thoát khốn, thì hôm nay chắc chắc là ngày chết của họ Vương.

"Vương Kỳ Phong, thứ hỗn láo mất dạy, hôm nay tao nhất định phải tế hồn mày, bắt mày trở thành lô đỉnh của tao, hahhahahahahahahha....."

Trông thấy vẻ mặt cố sức của Vương Nhàn, con quái vật Hà Mã nhe hàm răng máu, dữ tợn cười lớn.

"Không được!"

Vương Nhàn nghiến răng liều mạng gầm lên.

Hung ác mím chặt môi, đáy lòng chợt động, Vương Nhàn hung hăn tế ra đòn sát thủ của mình.

Nghĩ là làm, Vương Nhàn giương hai tay, nhắm chặt mắt, miệng dứt khoát khẽ niệm hai chữ:

"Tế..."

"Hồn."

Chữ hồn vừa dứt, cả thế giới tinh thần của hắn bỗng chốc sôi sục lên, trời đất bốn phương tám hướng xung quanh hắn và con tà thú bất chợt quay cuồng lên, không gian xung quanh bỗng chốc trở nên vặn vẹo cực kỳ quỷ dị.

"Không đúng... chúng là gì...?!?"

Trên lưng con Hà Mã đen trùng trục đột ngột hiện ra gương mặt của tên tiểu chính thái dâm đãng vừa rồi, chỉ có điều, khác với vẻ dâm tiện đáng khinh lúc trước, bây giờ ánh mắt nó tràn ngập nỗi kinh hãi khiếp sợ nhìn lên trời cao.

Một vòng xoáy đỏ rực như thiên hỏa trong chớp mắt hiện ra giữa thiên không, như hố trời lật úp lại, chụp thẳng xuống đại địa..

Ầm Ầm Ầm

Vòng xoáy như thiên hỏa đột ngột nện thẳng xuống, khí thế kinh hồn như trời sụp đất nứt ầm ầm đóng xuống, từng tràng âm thanh ầm ầm chấn nhiếp tinh thần Vương Nhàn lẫn con tà thú.

Oành

Một tiếng va chạm như ngàn vạn mặt trời nổ tung giữa vũ trụ, trời đất xung quanh bỗng trở nên sáng rực sắc đỏ, vòng xoáy thiên hỏa nổ tung tóe như pháo hoa giữa trời đêm.

Âm thanh đinh tai nhức óc khiến thần trí cả hai nhất thời đông đặc lại, màng nhĩ ngoài tiếng ù ù cũng không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác,

"Đây là nghi thức Tế Hồn ư?"

Tiểu chính thái mặc dù thân thể không bị làm sao, với tinh thần lực cường đại của nó, căn bản là không hề hấn gì, nhưng thanh thế kinh thiên động địa vừa rồi cũng dọa nó sợ hãi không hề nhẹ.

"Không, đấy chỉ là mở màn mà thôi."

Vương Nhàn mở choàng mắt nhìn biển lửa xung quanh, có chút miệng đắng lưỡi khô khẽ thều thào, ngay lập tức từng cơn đau nhói nơi tận sâu linh hồn kéo đến, hắn thức thời nhắm tịt mắt lại, mím chặt môi không thốt lên nửa lời dư thừa.

"Hừ, thì ra chỉ là trò mèo hòng hù dọa bổn tôn. Cuối cùng hóa ra buông tay chịu chết."

Nhìn tư thế nhắm mắt chờ chết, tùy ý người khác làm thịt của Vương Nhàn, tiểu chính thái âm thầm khinh bỉ không ngớt trong lòng.

Thế nhưng, câu chuyện nào lại đơn giản như vậy, đây không phải Vương Nhàn đang buông tay chờ chết, mà hắn đang chờ đợi tai họa kinh khủng nhất đang đổ ập xuống đầu mình.

Ầm

Không để Vương Nhàn chờ quá lâu, từng cơn đau nhói, xé rách, nổ tung từ tận sâu trong linh hồn bung thẳng ra ngoài, bao trùm lên toàn bộ linh hồn hắn.

Bằng mắt thường có thể thấy được, biển lửa xung quanh đột ngột bị thổi bùng lên, điên cuồng bốc cháy dữ dội, trời đất xung quanh cũng điên loạn quay cuồng vặn vẹo theo.

Ở bên ngoài, bên trên giường ngọc, thân thể Vương Nhàn cũng theo đó co giật từng cơn, như người bị động kinh vùng vẫy giãy dụa, mồ hôi nóng kết thành từng hạt đậu thấm ướt cả người hắn.

Thế nhưng quanh căn phòng lúc này chẳng có một ai, không ai có thể nhìn thấy tình cảnh nghiệt ngã hiện tại của hắn, mặc kệ Vương Nhàn trong nguy khốn, co co giật giật, chìm trong nỗi đau thấu tận xương tủy, xé rách linh hồn kinh khủng tột cùng.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..."

Thế giới tinh thần bên trong, Vương Nhàn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thống khổ mở miệng gào thét, hòng phát tiết tất cả đau đớn ra ngoài.

"Không ổn...đấy là thứ quỷ gì?"

Con tà thú Hà Mã lúc này cũng nhìn ra có điềm bất trắc.

Chỉ thấy giữa biển lửa quay cuồng, một thanh đại đao phủ một màu đen kịt đột ngột hiện hình, trên thân đại đao vẽ ngoằng ngoèo từng sợi vân đỏ lòm như độc xà uốn lượn, lưỡi đao sắc bén kinh người, mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập khắp bốn phía chung quanh.

Ngửi được mùi máu tanh quỉ dị này, gương mặt tiểu chính trên lưng con Hà Mã bỗng chốc biến sắc, khóe mắt co giật liên hồi.

Nó căn bản chưa từng nhìn thấy những đường vân quỷ dị trên thân đại đao kia bao giờ.

Từng đường chỉ đỏ lòm uốn éo như độc xà, trông hung tàn ghê rợn đến cực điểm.

Thứ mà sâu trong bản năng con quái vật Hà Mã sợ nhất, không phải thanh đại đao hay biển lửa xung quanh, mà chính những đường hoa văn quỷ dị mang đậm hơi thở tà ác kia.

"Chúng là thứ quỷ gì chứ?!?"

Tất nhiên, Tróc Hồn Đại Pháp tà ma quỷ dị, là một đạo công pháp cấm kỵ có lai lịch cực kỳ cổ lão xa xưa, không phải thứ mà một hệ thống Tu Chân biến thái có thể nhìn thấu được.

Đây, một thức [Tế Hồn], nghi thức hung tàn đến cực điểm, một thuật pháp sơ cấp của Tróc Hồn Ấn.

Tuy người mới tu luyện ấn thuật có thể đánh ra được, nhưng uy lực của nó không hề nhỏ một chút nào.

Người phàm có thần trí, thì Tu Chân giả có Thần Thức, đều là thần hồn của một người.

Một khi khởi xướng nghi thức [Tế Hồn], người thi pháp phải dùng chính thần hồn của mình để tế pháp.

Thần trí, thần thức, thần hồn, nguyên thần, nguyên hồn....

Tùy vào trả giá của người thi pháp, đại giới càng lớn, uy lực của nghi thức [Tế Hồn] càng kinh khủng.

Tất nhiên, Vương Nhàn không phải tu chân giả, không mở thức hải, không có cái gọi là thần thức.

Hắn cũng không tu Đạo Niệm Kinh giống Như Ngọc, không có hồ Thần Niệm để hiến tế;

Dứt khoát, hắn quyết đoán tế sống chính linh hồn của mình.

Đây là một hành động cực kỳ ngu xuẩn, giết địch một ngàn thì chính hắn cũng tổn hại chín trăm.

Nếu xử lý không khéo, không tiêu diệt được hệ thống biến thái kia, thì chính hắn sẽ là người trả giá.

Hồn phách tiêu tan, thần hồn hôi phi, nguyên hồn tận diệt.

Vĩnh kiếp cũng không thể siêu sinh, triệt triệt để để bị xóa sổ khỏi cõi đời này.

Bởi vậy, đại giới quá mức lớn, uy lực của thanh đại đao, ảnh chiếu của [Tế Hồn] hiện tại, đã được tiêu thăng lên đến một cảnh giới cực kỳ khủng bố.

"AAAAAAAAAAAAA..."

Vương Nhàn mở choàng mắt, trừng trừng cặp con ngươi ngập tràn tơ máu nhìn thẳng vào thân ảnh khổng lồ của con Hà Mã.

Xoạt

Hét lên một tiếng kinh thiên, Vương Nhàn đưa hai tay tóm chặt lấy chuôi đại đao, quyết chết không lui, một dậm vào đại địa mượn lực phóng thẳng về phía đầu tà thú.

"Hừ, muốn chết?"

Tiểu chính thái lúc này ỷ vào một thân thần thức cường đại, căn bản là không thèm để Vương Nhàn vào mắt, không thèm xem thanh đại đao là cái thá gì.

"AAAAAAAAAAAAA..."

"SÁT THÁTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT"

Vương Nhàn vừa phóng đến gần đầu quái thú, liền hú lên một tràng dài, bắp tay hắn gồng lên dùng toàn lực chém thẳng vào lồng ngực của con Hà Mã khổng lồ.

"Haha...không đúng..."

Vừa định mở miệng cười nhạo, cảm giác đau nhói nơi lồng ngực khiến tiểu chính thái tắt hẳn nụ cười, kinh hồn bạt vía nhìn chằm chằm xuống nơi lồng ngực của nó.

Lưỡi đao giăng đầy những sợi hoa văn đỏ lòm như dao phay chặt thịt lợn, ngọt lịm cắt một đường dài kéo ngang giữa lồng ngực con Hà Mã, lưỡi đao theo đà chém ngập vào da thịt của nó, toàn bộ thân đao tích tắt đã xuyên qua lớp da thần hồn dày cọm, cắm ngập vào đến tận chuôi.

"ÁAAAAAAAAAAAAAA"

Tiểu chính thái nào còn khinh nhờn dửng dưng như trước nữa, gương mặt nó bây giờ đã co rúm lại giăng đầy nỗi sợ hãi.

Nó có thể cảm nhận được, những đường văn đỏ lòm mùi máu kia, lúc này như rắn độc thoát khỏi hũ, điên cuồng phóng ra ngoài, nhập vào trong thần hồn của nó.

Cảm giác ớn lạnh đến tận xương tủy, nguy cơ sinh tử khiến mặt nó vặn vẹo dữ tợn, điên tiết há rộng miệng máu gào thét trong kinh hãi.

Tiếp theo đó, những sợi tơ đen của Tróc Hồn Ấn, lúc trước không thể đâm xuyên lớp da thần hồn của con quái thú, lúc này men theo miệng vết chém nơi lồng ngực mà tuôn chảy vào bên trong thần thức của hệ thống.

"ÁAAAAAAAAAAAAAAAAA..."

"KHÔNGGGGGGGG..."

Mặc kệ con quái thú vùng vẫy giãy giụa, bất lực gào thét giữa chiếc lồng giam, Vương Nhàn cả tinh thần lẫn thể xác mệt mỏi đến đỉnh điểm, rốt cuộc không thể chịu nổi nguyên hồn phản phệ cùng linh hồn xé rách, khóe mắt hắn sụp xuống, vô lực buông tay khỏi thanh Tế Hồn Đại Đao;

Một đường thả tự do thần trí rơi thẳng vào vô định.

"KHÔNGGGGGGGGGGGG..."

"SƯU HỒN ĐOẠT PHÁCH... LÀ SƯU HỒN ĐOẠT PHÁCH ĐẠI CẤM KỴ..."

"AAAAAAAAA.... VƯƠNG KỲ PHONG TÊN KHỐN KIẾP MÀY... DÁM DÙNG TUYỆT ĐẠI CÔNG PHÁP... TỐI ĐẠI CẤM KỴ ĐỂ SƯU HỒN TAO...."

"VƯƠNG KỲ PHONG... TAO NGUYỀN RỦA CẢ DÒNG HỌ NGÀN ĐỜI NHÀ MÀY CHẾT KHÔNG YÊN ỔN..."

"ĐẠI CẤM KỴ CÔNG PHÁP.... SƯU HỒN CẤM PHÁP...TRỜI TRU ĐẤT DIỆT"

"ĐẠI CẤM PHÁP...THIÊN ĐỊA BẤT DUNG... TRỜI TRU ĐẤT DIỆT..."

"SƯU HỒN ĐOẠT PHÁCH..."

"TRỜI TRU ĐẤT DIỆT..."

"TRỜI TRU ĐẤT DIỆT..."

"TRỜI TRU ĐẤT DIỆT..."

"VƯƠNG KỲ PHONG... TRỜI TRU ĐẤT DIỆT MÀY....."

"TRỜI TRU ĐẤT DIỆT MÀY...."

Cùng với tiếng nguyền rủa vang vọng trong biển thần trí, ở thế giới bên ngoài, trên chiếc giường ngọc, Vương Nhàn lúc này đang co lại như con tôm luộc, bất chợt "phụt" một tiếng, phun ra một búng máu lớn, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng ga giường.

Xoạt

Tức khắc, cả người hắn vô lực buông lỏng ra, rồi lại cứng đơ nằm bất động trên chiếc giường ngọc.

Đúng lúc này, trước cửa phòng bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng nói xôn xao.

- Chào thiếu động chủ, ngài khỏe ạ.

- Tên khốn đó tỉnh chưa? Có cố gắng bỏ trốn hay không?

- Dạ thưa tiểu đại vương, từ hôm qua đến giờ, bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì ạ.

- Tốt, nhớ trông chừng hắn cho cẩn thận, không có lệnh của ta, bất kỳ cũng không được phép mở cửa, tuyệt đối không được để hắn trốn mất.

- Dạ! Kính tuân mệnh lệnh thiếu động chủ ạ...

...

Không biết qua bao lâu, có lẽ là một khắc, cũng có thể tựa ngàn năm, từ bên trong hôn mê sâu, Vương Nhàn mới chậm rãi mở ra đôi mí mắt.

"Ta đang ở đâu đây?"

Cố trấn định lại đầu óc đang quay cuồng, từng cơn đau dữ dội từ sâu trong linh hồn vẫn còn đang tác quái, Vương Nhàn lần nữa nhắm tịt mắt lại, cố gắng hồi phục lại thần trí vẫn còn đang thương tồn.

Phù

Thời gian một lần nữa lại trôi đi, không biết qua bao lâu năm tháng, cuối cùng cơn đau xé rách cũng dịu lại đôi chút.

Vương Nhàn lúc này mới dám thở phù một hơi nhẹ nhòm, chậm rãi mở mắt.

"Hừm..."

Nhìn xung quanh chỉ là một mảnh hư không trống trải, hắn lập tức nhận ra, mình vẫn còn nội thị bên trong thế giới tinh thần.

Vụt

Ý niệm chợt động, hắn lập tức biến mất, tích tắc sau, đã hiện ra ngay tại bãi chiến trường lúc trước.

Nơi này là thế giới thần trí của hắn, việc dịch chuyển tức thời cũng chỉ là trong nháy mắt.

Ngay lập tức, khung cảnh tan hoang khi trước, biển lửa, đại trận Tróc Hồn, cùng con tà thú Hà Mã đã hoàn toàn biến mất.

Ý niệm lướt qua, nơi này chỉ còn lại hai vật thể duy nhất còn sót lại:

Một quả trứng màu trắng bạc cao hơn hai mét, cùng một đoàn khói lượn lờ yên ả.

Ánh mắt quét một vòng, Vương Nhàn không quá khó để nhìn ra, đoàn khói đen lượn lờ kia, hẳn là tàn dư còn lại của cái hệ thống biến thái rồi.

Còn quả trứng lớn, hắn tạm chưa động đến vội.

Sải chân bước đến cạnh đoàn sương mù màu đen, Vương Nhàn không chút do dự, đưa bàn tay khẽ chạm vào.

Ầm

Một tiếng nổ ầm vang vọng thế giới tâm thần, ngay lập tức một dòng tin tức như suối mát chảy vào não hải Vương Nhàn.

"Hệ thống Nghịch Tập Phản Sát Tu Chân Ký

Tác Giả: Thải Âm Bổ Dương Đại Hà Mã

...

"

Nghe đến tên hệ thống, Vương Nhàn nhịn không được thầm mắng một câu "Súc Sinh Biến Thái"

Đọc một hồi, Vương Nhàn không khỏi nhíu nhíu mày với cái hệ thống tà đạo này.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu: Hệ Thống là cái gì!

Hệ Thống này, thật ra là một thực thể mô phỏng lại thức hải của một tu chân giả biến thái.

Gã tu sĩ này, sinh sống tại một cung trên Tiên Nguyên Giới, tên gọi của cung này, vì lý do bảo mật truy nguyên nên tác giả không nhắc đến.

"Hóa ra hệ thống là mô phỏng thức hải của tu chân giả. Tên súc sinh tự xưng Hà Mã này hẳn là một Tiên Nhân có cấp bậc cực cao, mới có thể viết ra một cái hệ thống khủng bố tới vậy.

Thần thức của hệ thống ôn dịch này quả thật là cường đại nha"

Bởi vì cường đại như vậy, nên thần thức của hệ thống Nghịch Tập mới có khả năng quét toàn bộ thế giới nhỏ Việt Thiên một vòng.

Không việc gì là không tinh, không người nào nhìn không thấu.

"Quả thật ghê gớm đi."

Mặc dù nhân phẩm của thằng nhóc Hà Mã kia rất là ghê tởm, nhưng phải công nhận là, cái thế giới của thằng nhóc này quả thực quỷ dị, thậm chí có thể viết ra một thứ đồ chơi mô phỏng được thức hải của chính mình luôn.

Nói theo ngôn ngữ hiện đại dễ hiểu thì, cơ thể con người như một chiếc máy tính, và thần trí của chúng ta là một hệ điều hành vậy.

Còn hệ thống, chính là một phần mềm có quyền can thiệp cực kỳ sâu vào thần trí của vật chủ.

Đính kèm theo một chiếc ổ cứng gắn ngoài, chính là mảnh gỗ tà dị kia, chứa tất cả thông tin, chương trình, và phần cứng hỗ trợ của một hệ thống hoàn chỉnh.

Cấu thành nên một cái hệ thống gọi là:

"Nghịch Tập Phản Sát Tu Chân Ký"

Tên gọi nghe thì uy phong lẫm liệt, nhưng khi nhìn vào sơ đồ cấu trúc của hệ thống, nhiệm vụ, phần thưởng,...

"Con mẹ nó, cũng quá khốn nạn đi."

Vương Nhàn không khỏi nghiến răng căm giận.

Tiểu la lị, mỹ nữ, thiếu nữ thiếu phụ,... với vô vàn trò chơi biến thái mà một tên tiểu chính thái dâm dục có thể nghĩ ra được.

Tất cả đều hội tụ đầy đủ vào cái hệ thống tà đạo này.

Dạo quanh sơ đồ Hệ Thống một vòng, ngoài những thứ tà dị, nhiệm vụ chính phụ, phần thưởng này nọ, quả thật bại hoại đến cực điểm.

Dường như tên chính thái sợ hệ thống của mình bị giải mã, nên ngoài những trò chơi bệnh hoạn vừa rồi, thì tất cả những thông tin có thể truy ngược đến tác giả, đều được thằng nhóc Hà Mã kia giấu nhẹm đi, không để lộ dù chỉ nửa chữ.

Biết mình chẳng thể moi ra chút thông tin về tiểu chính thái đê tiện, Vương Nhàn dứt khoát vứt sơ đồ của hệ thống qua một bên, dời mắt sang Cơ Sở Dữ Liệu của nó.

"Cái gì...?!?"

Vừa mở ra trang đầu tiên, một cái tên vô cùng nổi bật đập thẳng vào hai mắt, khiến Vương Nhàn không khỏi thốt lên đầy kinh ngạc:

"Hồ Sơ Hệ Thống: Bá Quyền Đại Vương

Tên thật: Bá Cương

Nơi sinh: Trấn Thanh Hóa, Đại Việt

...

"

Một bộ hồ sơ cực kỳ chi tiết về vị Đại Vương hung danh lừng lẫy 5000 năm trước.

Cùng một bộ phim dài ghi lại đầy đủ quá trình trưởng thành của Bá Cương này.

Nhìn từng thước phim cực kỳ chân thực chiếu rọi từng quãng thời gian của Bá Cương:

Từ ngày đầu tiên y nhặt được mảnh vỏ cây chứa hệ thống, rồi những ngày tháng lăn lộn vất vả.

Từ lúc ngoài Đại Việt tranh đấu vệ quốc, cho đến khi gã tiến vào thế giới nhỏ, một đường hoành khắp đại lục Việt Thiên...

Tất cả đều được tái hiện lại cực kỳ chi tiết.

"Hừ, thì ra hệ thống này còn có chức năng ghi lại thông tin người dùng nữa, hẳn là để thao túng vật chủ đây mà."

Vương Nhàn mười phần nắm chắc rằng, hồ sơ mật cùng bộ phim này, hẳn là đợi đến khi Nam Chủ trưởng thành, năng lượng hệ thống tích lũy vô cùng đầy đủ, nó sẽ gửi thông tin vật chủ cùng tọa độ Trái Đất về cho chủ nhân, chính là thằng nhóc mập đê tiện kia.

Một khi thằng tiểu chính thái dâm dục đó đến đây, chắc chắn thế giới sẽ lại dính một hồi tai ương đây.

Tất cả đều chỉ là Vương Nhàn suy đoán, có thật hay không thì ngoài tiểu chính thái kia ra, chẳng ai có thể trả lời được.

"Hừ, hệ thống tà đạo đã rơi vào tay mình, âm mưu của thằng nhóc cũng chẳng thể hoàn thành được."

Đuôi mắt híp lại, Vương Nhàn lạnh lùng hừ khẽ.

Nghĩ đoạn, hắn tiếp tục lướt qua một dòng tin mới.

Chỉ là mới nhìn thấy thước phim kế tiếp này, Vương Nhàn rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, phẫn nộ gầm lên đầy bi phẫn:

"Con mẹ nó! Hệ thống cái chó gì, hệ thống cái tổ sư cha nhà mày..."

Hình ảnh hệ thống khóa chặt vào thân thể của một bé gái đang nằm trên nền đất, ngay giữa đường đi của Vương Nhàn;

Rồi khoảnh khắc linh hồn Bá Cương nhập thẳng vào người Tịnh Nhã Yên, tận mắt nhìn thấy hình ảnh này, đáy lòng Vương Nhàn ngay tức khắc quặn lên đầy đau đớn.

Sự kinh tởm dâng đến tận cổ họng, khiến cho hắn dù có thần kinh thép cũng phải liên tục che mồm nôn mửa liên tục:

" Ọe ọe ọe..."

"Hệ thống bẩn thỉu này, dám ép linh hồn của một tên đàn ông vào cơ thể một bé gái, rồi gán ghép cho mình ư?"

"Mẹ kiếp, đê tiện, biến thái dơ dáy bẩn thỉu đến cực điểm."

Gân xanh nổi đầy mặt, Vương Nhàn bóp chặt lấy đoàn khói đen, khóe miệng co quắp gầm lên đầy dữ tợn.

Bây giờ mà thằng tác giả viết ra hệ thống này, cái thằng súc sinh tiểu chính thái kia dám xuất hiện, Vương Nhàn sẽ lập tức một bạt tai tát qua, quyết đánh nó thành thịt vụn mới hả giận.

"Hừ, hệ thống khốn kiếp, chết cụ mày đi."

Thật sự là đã đến nước này, Vương Nhàn không muốn nhìn thấy cái hệ thống chó má này thêm bất kỳ giây nào nữa, dứt khoát hai tay kết thành trảo gom lại đoàn khói đen, hai chưởng nghiền ép qua, một hơi đem cái hệ thống tà đạo ma sát thành tro bụi.

Xoạt xoạt xoạt

Sau khi đem cái hệ thống biến thái muốn nhục nhã đời trai mình ma diệt thành tro.

Vương Nhàn liền búng tay gọi ra một đoàn hỏa diễm, cẩn thận đem không gian bốn phía thiêu cháy sạch sẽ, hắn lúc này mới yên tâm thu tay lại.

"Con mẹ nó, nghĩ mà sợ, suýt chút nữa thì toang đời trai rồi."

Vẫn chưa hết sợ, hắn lại biến thêm ra một tấm khăn lụa, cẩn thận lau chùi tỉ mỉ hai tay hơn chục lần, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Tất nhiên, đây chỉ là Vương Nhàn thần hồn nát thần tính, chứ thật ra, từ lúc Tróc Hồn Đại Pháp đại triển thần uy, công thêm uy thế của Tế Hồn Hỏa, Tế Hồn Đao, nhất là Tế Hồn Văn, thì bao nhiêu dơ bẩn của hệ thống trong linh hồn hắn đều đã bị gột rửa sạch sẽ.

Đến lúc này, khi xung quanh không còn bất kỳ mối nguy nào, hắn mới hài lòng đưa mắt nhìn về phía quả trứng màu trắng bạc lấp lánh ở một bên.

"Sao lại tồn tại một quả trứng ở đây? Trứng gì được nhỉ?"

Nhìn từng sợi quang mang thuần khiết tỏa ra từ quả trứng, cùng những tia thần vận mờ nhạt uốn lượn xung quanh, Vương Nhàn không khỏi có chút nghi ngờ, nhíu nhíu mày nhủ thầm.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.