Diệc Vân Tuyết: Vương Nhàn đang ghen ư?
Đã biên tập: Ngọc Bút Sinh Linh
----*----
- Hừ!
Nhìn dáng vẻ ngồi xếp bằng thuần thục của họ Vương, Diệc Vân Tuyết hận không thể một tát đánh qua đem Vương Nhàn chụp chết.
Hắn còn bảo mình không phải là Tu Chân Giả, nhưng tình cảnh trước mắt là cái gì đây?
Tĩnh tọa nhập định trong nháy mắt ư?
Đến cả nàng còn phải tốn không ít thời gian, để có thể loại bỏ toàn bộ tạp niệm trước khi vận hành chu thiên nữa.
Nhất là cảm giác được tĩnh tâm tu luyện, từ khi gặp được Vương Nhàn, Diệc Vân Tuyết nàng bị hắn trêu chọc liên tục, tâm thần bị dao động không một giây yên bình.
Đã vậy, đoạn thời gian này liên tiếp trải qua hàng loạt biến cố, khiến cho nàng lâu rồi còn chưa được tu luyện một cách yên ổn.
Trong thời gian đuổi theo kho báu Bá Quyền Vương, chẳng những tu vi không tiến, mà còn không ít lần bị trọng thương suýt chết.
Giờ trông thấy họ Vương phè phỡn cà rỡn cả ngày, nói đốn ngộ là đốn ngộ ngay lập tức, nàng vừa hận vừa ganh tị không ngớt.
Hận không thể ngay tức khắc vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của họ Vương, đạp hắn xuống dưới chân, nghiền nát gương mặt khốn kiếp của hắn mới hả giận.
Tiếc là lúc này bị đại trận trong rừng phong bế cả thần thức lẫn tu vi, nếu không nàng đã thi triển thần thức để dò xét tu vi Vương Nhàn rồi.
Tất nhiên là Diệc Vân Tuyết đang ghen tị (hiểu lầm) Vương Nhàn có thể tùy thời đốn ngộ, chứ ở đây chân nguyên bị phong bế, làm sao tu luyện được.
Rừng rậm Tuyệt Sắc này, nàng đã từng đến đây một lần rồi, nhưng chủ yếu vẫn chỉ dạo quanh ở ngoại vi chứ không dám đi quá sâu vào trong. Một tu chân giả mà không chân nguyên hộ mệnh, không khác một con thỏ béo trong khu rừng quỷ dị này cả.
...
Vù vù vù
Vương Nhàn không biết Diệc đại mỹ nhân đang không ngừng rủa thầm mình, lúc này hắn đang bận tập trung tinh thần lực lên mức cao nhất, thần trí chăm chú thôi diễn những đường vẽ kỳ quặc đến từ Đào lão y sư.
Tất cả năm mươi đường văn được hắn luân phiên xáo trộn thay đổi vị trí, ghép nối, đan xen, chồng chéo lồng vào nhau, liên tiếp biến đổi thành vô số loại hình thù kỳ quái khác nhau. Nhất niệm nhất biến cũng chỉ trong một khoảnh khắc suy nghĩ.
- "Kết trận!"
Ầm
Thần trí Vương Nhàn hét lớn một câu, trận pháp kết tinh trận hình kết dạng, một tiếng nổ vang nổ ầm trong đầu hắn.
Ầm
Ở bên ngoài, trong khu rừng quỷ dị, đúng lúc này, một cây dược thảo cuối cùng cũng được võ giả nhà họ Phó nhổ lên.
Mỗi một cây thuốc tương tự một chiếc chìa khóa, mở khóa một chiếc trận kỳ được ẩn giấu sâu bên trong lòng đất, mỗi khi nhổ lên, sẽ trả tự do trận kỳ tinh diệu.
Mỗi bước chân được võ giả này dẫm vào mặt đất như một phần của nét vẽ lớn, nét vẽ kết thành vẽ nên trận văn của một tòa đại trận tinh xảo huyền diệu.
Năm mươi đường bước chân năm mươi đường trận văn, năm mươi vị thuốc kích hoạt năm mươi chiếc trận kỳ.
Đại trận vừa kết, mặt đất ầm ầm điên cuồng rung chuyển.
- Các người phải rời khỏi đây mau.
Vương Nhàn mở choàng mắt, hướng về phía Tử Hiên Nghiêm Minh cùng Đào lão hét lớn.
- Nhưng còn anh...
Tử Hiên tuy đang bị cơn đại địa chấn dọa cho hồn phi phách tán, những vẫn cố nén sợ hướng Vương Nhàn kêu lớn.
Ý tứ mang hắn rời đi cực kỳ rõ ràng trong mắt nàng.
- Nghiêm Minh, mang con bé rời đi cho anh. Không được chậm trễ.
Vương Nhàn tài cao gan lớn, há lại sợ chút dị tượng này, hướng Nghiêm Minh trầm giọng ra lệnh.
- Vâng ạ!
Nghiêm Minh mặc dù không biết Vương Nhàn tại sao không sợ chết, nhưng cậu tin tưởng rằng, chỉ cần anh rể muốn làm gì, chắc chắn không gì có thể ngăn cản được, ôm chặt lấy vai Tử Hiện, cậu gấp rút nói:
- Tử Hiên, mau đi thôi!
- Thế nhưng còn anh Phong... không được...Nghiêm Minh thả tớ ra, tớ phải ở lại đây bảo vệ anh ấy...Nghiêm Minh, hức...
Mặc kệ Tử Hiên vùng vẫy giãy dụa, Nghiêm Minh tóm chặt lấy cô, ôm cô vào lòng, lại đánh mắt sang Vương Nhàn lần cuối, cuối cùng cứng rắn mang Tử Hiên chạy ngược ra bìa rừng.
- Vương thiếu gia, đa tạ cậu, ơn đức này, Phó gia ta không biết lấy gì để báo đáp, ngày sau gặp lại sẽ thâm tạ. Tạm biệt!
Đào lão thành tâm chắp tay cảm tạ một câu, rồi cũng vội chạy theo sau hai người Nghiêm Minh.
Ầm ầm ầm
Đến hiện giờ, mặt đất vẫn chưa một lần thôi rung động, ngược lại, độ cường mãnh mỗi phút trôi đi lại càng tăng thêm.
Thế nhưng, ngoài hắn và Diệc Vân Tuyết ra, ở nơi đây, lúc này, vẫn còn một người khác nữa.
Đó chính là Mạc Văn Lâm.
Kẻ báo thù, người được cho là đã giết hai cha con Triệu Minh Long.
- Nói đi, ngươi tiếp cận Diệc Vân Tuyết là vì mục đích gì?
Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, ổn định lại thần trí thôi diễn quá cố sức vừa rồi, mở mắt ra, hắn lập tức quay phắt người về hướng Mạc Văn Lâm, lạnh lùng hỏi.
- Ngươi nói cái gì?
Diệc Vân Tuyết từ đầu đến vẫn luôn chăm chú theo dõi từng cử chỉ của Vương Nhàn, thầm suy đoán tiếp theo hắn sẽ làm trò quỷ gì, thì bất chợt trông thấy hắn nói ra một câu chẳng liên quan gì như vậy, không khỏi đầy khó hiểu bật hỏi.
Tên Mạc Văn Lâm này, ngoài việc trông có vẻ có chút ý tứ với Mạc Tử Hiên, thì từ trước đến nay, mặc dù chung đoàn, nhưng Diệc Vân Tuyết chưa một lần cảm ứng được tên này để mắt đến mình, chưa từng lén lút nhìn trộm, chứ nói gì nhắm đến nàng.
"Chẳng lẽ Vương Nhàn này thật sự động tâm với mình.
Nhìn gà hóa cuốc, nghĩ rằng ai cũng thèm muốn mình ư?
Chẳng lẽ tên khốn vô sỉ này đang ghen?"
Diệc Vân Tuyết bối rối nghĩ thầm.
----*----
Đăng bởi | seya2007 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 8 |