Tiên Nhân - Nhân Trung Tiên Nguyên Giới
- Bọn họ đều đã chết.
Bước qua cánh cửa dưới chân cầu thang xoắn ốc, ba người Vương Nhàn liền tiến vào một gian thạch động nữa.
Thế nhưng, khác với cái ở phía trên.
Vừa đặt chân vào đây, ba người họ liền nhìn thấy, ngay giữa phòng nằm la liệt hơn hai mươi tu võ giả.
Cả đám người nằm bất động vây quanh một khối bia đá hồng ngọc cao hơn hai thước, bề mặt khối bia ngọc được khắc chi chít những đường hoa văn quái dị kỳ ảo.
Trông thần bí lại vừa đáng sợ, những nét vẽ uốn lượn quỷ mỵ, hoàn toàn khác biệt với hoa văn được thịnh hành ở Việt Thiên đại lục.
- Không một ai sống sót.
Lần lượt kiểm tra từng khối cơ thể một, Lý Như Ngọc phát hiện ra hơn hai mươi nhân mạng, lúc này thi thể đều đã lạnh toát, hơi thở đã đứt đoạn, chết đến không thể chết hơn được;
Nàng khẽ nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:
- Tất cả tinh huyết, khí huyết cùng chân khí đều bị hút đi sạch sẽ.
- Ý cậu là, chính nó đã hút khô tu vi võ đạo của bọn họ?
Kiều Nhan đầu óc nhanh nhạy, lập tức hiểu được huyền diệu trong căn phòng này, ngón tay run run chỉ vào khối bia ngọc, mặt đầy vẻ kinh hãi bật hỏi.
- Đúng vậy.
- Nó là cái gì nha?...Thật đáng sợ.
Kiều Nhan nhìn chằm chằm khối bia ngọc ngay trước mặt, không biết nó rốt cuộc là thứ quỷ gì.
- MAU LUI LẠI.
Bỗng nhiên, Vương Nhàn đột ngột quát to một tiếng, vươn tay tóm lấy hai người Như Ngọc Kiều Nhan lao ra khỏi gian thạch động.
Vù
Một làn sóng vô hình quét ngang cả căn phòng, ba người vừa chạy ra khỏi cửa, chỉ mới quay đầu liền trông thấy cả căn phòng đã trống trơn.
Hai mươi mấy cái xác vô thanh vô tức biến mất, như tan biến vào trong hư vô, không để lại một chút vết tích nào, cứ như bọn chúng chưa bao giờ xuất hiện ở đây vậy.
Nếu không phải vừa rồi cả ba đều tận mắt chứng kiến, thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng căn phòng đá này trước giờ vẫn luôn trống rỗng, không ai lui tới.
- Đây...đây là trận pháp gì mà kinh khủng như vậy?!?
Kiều Nhan kinh hãi lắp bắp.
May mắn Vương Nhàn linh giác nhạy bén, chứ không bọn họ vừa rồi đã bị hung trận tập kích rồi.
- Nó biến hóa rồi kìa.
Như Ngọc nãy giờ vẫn cảnh giác với khối bia hồng ngọc, tức thì nhìn ra dị biến.
Rắc
Ầmmm
Chớp mắt, tấm bia ngọc vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh, đổ ầm xuống nền đá.
Từ bên trong nó, một vòng xoáy đen kịt bỗng nhiên hiện ra giữa không trung, trôi nổi lơ lửng giữa căn phòng.
Vù vù
Vòng xoáy đen kịt xoay càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành một lốc xoáy hư không trông vô cùng dữ tợn.
Như ác quỷ dưới địa ngục há mồm muốn nuốt chửng không gian.
- Lốc xoáy hư không.
Như Ngọc biến sắc mặt, ngưng trọng đưa ra suy đoán của mình:
- Nó mang hơi thở của hư không, có mấy phần tương tự với vết nứt mà chúng ta đã nhảy vào thế giới nhỏ lúc trước.
Đúng vậy, đây chính là một lốc xoáy hư không hàng thật giá thật.
Liên quan đến lĩnh vực hư không, bất kỳ vật gì của nó đều sẽ mang theo một ít hơi thở mỏng manh, mà người phàm không thể phát hiện được.
Trừ phi ngươi là Tu Chân Giả trong não đã mở Thức Hải - Biển Thần Thức, mới có thể phân giải được.
--------
Thí dụ như hai nàng Diệc Vân Tuyết và Mộc Chân Chiêu của chúng ta.
Chứ cỡ đám Cổ Việt Võ ở thế giới nhỏ, hay là Phí Kiều Nhan được học lỏm pháp quyết Tạo Hóa Mường Thiên thì không tính nhé ;)))
----
Như Ngọc có pháp môn riêng, tự có huyền diệu của mình, vả lại, nàng không phải lần đầu tiếp xúc với hư không, nên không khó để nhìn ra môn đạo của lốc xoáy quỷ dị trước mắt.
- Lốc xoáy hư không là cái gì Ngọc?
Kiều Nhan kinh nghi bất định, vừa tò mò vừa e sợ dò hỏi.
- Là một đường tắt đi xuyên qua các vùng không gian khác nhau.
Như Ngọc từ từ giảng giải:
- Nhỏ thì có thứ nguyên chủ nguyên, tỉ như Trái Đất và tiểu thế giới này.
- Lớn thì có các lốc xoáy kết nối các giới diện vị diện. Nếu không có chúng, thì kẻ phàm muốn di chuyển giữa các ngân hà cũng đã mất vô số tỉ năm rồi, đừng mơ đến chuyện du hành các giới.
- Vậy cái lốc xoáy hư không này thông đến đâu đây?
Kiều Nhan tay nắm chặt Hắc Phong Thương, đề phòng có cái gì đó đột ngột nhảy ra từ đầu kia của lốc xoáy, nhỏ giọng tự hỏi.
- Không ai có thể biết, ngoài những kẻ sắp truyền tống tới đây, nhưng...
Như Ngọc lắc đầu đáp, lại nói:
- Phải dùng đến tánh mạng, máu huyết của tu võ giả để kích hoạt thì chắc chắn lốc xoáy hư không này không an lành một chút nào.
- Và kẻ sắp xuất hiện, cũng không phải người đến với ý tốt
Đây là lần đầu tiên ba người Vương Nhàn tiếp xúc với loại đồ vật khủng bố tầm cỡ hư không pháp tắc, nên vô cùng cẩn thận canh chừng, chăm chú dồn tâm thần vào lốc xoáy đen kịt trước mặt.
Không ai biết lốc xoáy hư không này thông đến nơi nào, đầu bên kia của nó là ở đâu.
Và quan trọng là, nó sẽ mang đến cho thế giới nhỏ này là thứ quỷ gì, hay là tồn tại đáng sợ nào.
Kiều Nhan thật sự rất hoang mang, lồng ngực phập phồng lo lắng, vận toàn bộ lượng chân nguyên mỏng manh của mình vào Hắc Phong Thương;
Nàng hiểu, một đám tu võ giả đều bị nó nuốt sống, thì dù nàng có tu vi võ đạo Thiên cấp Song Ý cảnh, cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.
Ngược lại với nàng, hai người Vương Nhàn Như Ngọc đều tập trung tinh thần, tâm lý đều đã chuẩn bị sẵn sàng, dù kẻ đến là ai, là người hay quỷ, đều sẽ phải chôn xác lại đây.
Vụt
- Các ngươi là ai?
Rất nhanh, không để ba người đợi lâu, lốc xoáy hư không khẽ run một cái, sau khi làm xong nhiệm vụ truyền tống liền chớp mắt tan biến mất, hóa thành từng mảnh tro tàn tiêu tán vào trong thiên địa.
Lập tức giữa gian thạch động, đột ngột hiện ra một trung niên nam nhân mặc trường bào xám đen, được thêu đầy những hoa văn quái dị;
Hoàn toàn khác biệt với trang phục của võ giả ở Việt Thiên đại lục.
- Ông cũng là người Việt Cổ?
Kiều Nhan ngạc nhiên bật hỏi.
Nàng không ngờ, người đàn ông trung niên này lại dùng tiếng Việt từ thời xa xưa để nói chuyện.
Tuy giọng nói âm u lạnh lẽo, chất giọng hơi khó để nắm bắt, nhưng người ở tiểu thế giới đều là người Việt Cổ, nên không khó để nghe hiểu được.
- Khí tức chân nguyên Mường Thiên Tạo Hóa Quyết...?!?
Người đàn ông trung niên quan sát hai nữ một nam trước mắt, liền nhìn ngay ra, cặp nam nữ đứng ở phía trước chỉ là hai phàm nhân;
Người khiến y chú ý nhất, chính là cô gái thân hình nở nang đầy đặn ở phía sau, nàng mang hơi thở của pháp quyết Tạo Hóa Mường Thiên;
Tuy mỏng manh nhưng y không thể nào nhìn lầm được.
Y nhíu nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt Kiều Nhan, khí thế bức người trầm giọng hỏi:
- Ngươi họ gì?!?
- Nàng họ Diệc.
Vương Nhàn đứng ở bên cạnh trông thấy biểu cảm kinh ngạc của trung niên nhân, đầu óc liền xoay chuyển ngàn vạn suy nghĩ một lượt, hắn nảy ra một ý lớn mật, thử tung hỏa mù dò đường.
- Họ Diệc...
Thế nhưng ánh mắt trung niên nhân lập tức phủ đầy sợi sát khí rét buốt, quắc đôi mày rậm chiếu thẳng vào mắt Vương Nhàn, uy áp khủng bố như muốn đánh nát linh hồn hắn thành mảnh vụn.
Mọi chuyện đột nhiên biến chuyển quá nhanh.
Nhanh đến mức không ai thể hiểu được nguồn cơn câu chuyện là như thế nào;
Không ai biết kẻ bước ra từ lốc xoáy hư không, vì sao lại bất ngờ động sát tâm, nổi lên sát ý muốn giết Vương Nhàn.
Không ai hiểu được huyền cơ của nó ở đâu cả.
- Không được tổn thương chàng.
Kiều Nhan vốn đang bị thần thức của trung niên nhân trấn áp, nhưng trong nháy mắt, chiếc trâm bạch ngọc trên đầu nàng bỗng nhiên lóe sáng, trận pháp hộ thân trong chiếc trâm tự động kích hoạt, hộ vệ cho chủ nhân của mình.
Nàng vừa được cứu tỉnh, lại trông thấy Vương Nhàn sắp bị trung niên nhân dùng thần thức đánh cho thành ngu ngốc, liền phẫn nộ hét lớn, vung Hắc Phong Thương đập tới, cắn răng niệm:
- Cửu U Sơn, trấn.
Ngay lập tức, huyễn ảnh một ngọn đại sơn hiển hiện trên đầu nàng, lấy khí thế cực kỳ hung mãnh đánh về phía cường địch.
- Lũ sâu bọ.
Trung niên nam nhân lạnh lùng cười khẩy, ngón trỏ chỉ tới, một thanh phi kiếm vô thanh vô tức phóng ra, lấy tốc độ sấm sét đâm thẳng vào ngọn đại sơn.
Ầmmmm
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng cả gian thạch động, lực đạo phi kiếm quá mức khủng bố, sau khi đánh nổ Cửu U Sơn, dư lực của nó chấn động làm pháp trận phòng ngự của Thổ Thùy Phong cũng phải rung chuyển dữ dội;
Như muốn đánh vỡ toàn bộ Ngũ Hành Sơn Mạch thành mảnh vụn, cường mãnh đến tột cùng.
Phụt
Kiều Nhan không thể đỡ được chân nguyên phản phệ cùng áp lực của phi kiếm đè ép, lục phủ ngũ tạng đau đớn như muốn vỡ nát, khí huyết trong lồng ngực quay cuồng hỗn loạn, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra sau.
Bịch!
Trước khi va lưng vào vách tường, nàng đã bị phi kiếm của trung niên nhân đánh cho hôn mê bất tỉnh, vô ý thức đập vào tường rồi mềm oặt rơi bịch xuống nền đá cứng rắn.
- Chút tài mọn.
Trung niên nhân liếc Kiều Nhan một cái, khinh thường hừ lạnh.
Đúng là tài mọn thật.
Đối mặt với phi kiếm hàng dỏm của Diệc Vân Tuyết, Hắc Phong Thương có thể dùng huyền diệu Cửu U Sơn để trấn áp;
Nhưng khi đối chiến cùng phi kiếm của một tu chân giả thứ thiệt, Hắc Phong Thương cùng chút tu vi nhỏ bé của Kiều Nhan;
Bị chê là tài mọn cũng không ngoa.
- Nàng còn chưa có pháp quyết Mường Thiên bản chính tông.
Bất chợt, một giọng nói tràn ngập chế giễu vang lên, như mũi kim đâm vào màng nhĩ của trung niên nam nhân:
- Ông như thế chẳng khác nào lấy lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu nha.
- Ngươi....
Khiến cho trung niêm nam nhân sửng sốt quay sang nhìn Vương Nhàn, như nhìn thấy quỷ bật thốt.
Hắn không thể tưởng tượng được, một phàm nhân, lại có thể chịu nổi thần thức trấn áp của một tu chân giả ư?
- Cái này chính là thần thức ha.
Vương Nhàn nhoẻn miệng cười, giơ ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu mình, cười híp mắt nói:
- Mùi vị thật đúng không tệ, hehe.
- Không thể nào...
Trung niên nam nhân mắt sắc như đao, một lần nữa phát ra khí thế như thái sơn áp đỉnh, thần thức lại được phóng ra, nhắm thẳng vào não hải của Vương Nhàn.
Muốn dùng toàn lực bổ đôi não bộ hắn.
- Thương.
Đúng lúc này, Như Ngọc nãy giờ vẫn đứng ở một bên quan sát lập tức vươn tay, hướng về phía Hắc Phong Thương đang nằm ngay dưới đất, miệng khẽ niệm:
- Lên!!!
Hắc Phong Thương được mẫu thân đại nhân gọi, lập tức vui mừng nhảy lên, gọn gàng rơi vào lòng bàn tay nàng.
- Hắc Mị Ngâm Uyên.
Một đường thương kỹ tinh diệu đến tột đỉnh được Như Ngọc đánh ra, tàn ảnh chín thanh hắc thương như chín con thuồng luồng uốn lượn giữa hắc uyên nhắm thẳng vào đầu lâu của trung niên nam nhân;
Chín cái miệng máu ngoác lớn, dữ tợn đớp tới.
- Hừ, con kiến hôi cũng dám mạo phạm ta.
Trung niên nam nhân không cần nhìn thì thần thức cũng đã thu chín tàn ảnh hắc thương vào trong mắt.
Ngón tay y khẽ ngoắc, phi kiếm đang lơ lửng trên đầu chớp nhoáng quét ngang qua, một đường kiếm ảnh dễ dàng chém rơi chín đóa thương ảnh.
Híiiiii
Đầu lâu chín con thuồng luồng trước khi rơi xuống, đau đớn rít gào kinh thiên động địa, âm thanh đinh tai nhức óc khiến cho Kiều Nhan đang hôn mê bất tỉnh nơi góc phòng cũng phải rên rỉ kêu đau một tiếng.
- Giết.
Trung niên nam nhân không chút nương tay, hô lên một tiếng, phi kiếm của hắn như sao băng xoẹt qua bầu trời, chém thẳng về cổ họng của Như Ngọc, một kiếm muốn chém nàng thành hai đoạn.
Trung niên nam nhân không muốn dây dưa với hai con kiến hôi trước mặt nữa.
Vừa điều động phi kiếm chém Như Ngọc, bàn tay y co lại thành trảo, chộp thẳng xuống đỉnh đầu Vương Nhàn.
- Hehe.
Thế nhưng, Vương Nhàn không kinh hãi như y tưởng tượng, mà chỉ đứng ngây ngốc, cười ngô nghê nhìn bàn tay đang phủ xuống đầu lâu mình.
Trung niên nam nhân lập tức nhận thấy đại sự bất ổn, thầm hô không tốt.
Linh giác trải qua vô số sinh tử đại chiến báo cho y biết, có nguy hiểm đang cận kề.
Kịch
Phi kiếm ở bên kia chém vào Hắc Phong Thương lại nghe kịch một tiếng, như cây gỗ gõ vào khối đá núi, không để lại trên thanh trường thương một chút vết xước nào.
- Tiên thiên pháp khí.
Trung niên nam nhân bây giờ mới chú ý đến Hắc Phong Thương, nhưng tất cả đã quá muộn.
Hắc Phong Thương như gậy sắt gõ mạnh vào lưỡi kiếm, cú gõ chí mạng khiến thần thức của trung niên nam nhân bám trên phi kiếm bị đánh nát thành mảnh vụn.
Thần thức bị đứt đoạn, phi kiếm tức thời mất khống chế văng ra ngoài, rơi ra một bên.
Thức hải bị phản phệ, khiến cho huyệt thái dương của trung niên nam nhân bỗng cảm thấy đau nhói một cái.
Vút
Ánh mắt y liếc qua, thì mới nhìn thấy mũi thương đen kịt đã sắp xuyên qua đầu lâu mình rồi.
Đau nhói một cái, làm y khựng lại chỉ có một hơi thở thôi, nhưng một hơi thở đã quá đủ cho Như Ngọc.
Tốc độ ra thương của nàng quá nhanh, nhanh đến mức một tu chân giả như y cũng không thể tránh kịp, dù y cố gắng nhịn đau, cưỡng ép nghiêng đầu qua một bên;
Nhưng mũi thương cứ như có mắt, nửa bước không rời, trực chỉ huyệt thái dương của trung niên nam nhân.
"Có thể đâm thủng sọ ta ư?"
Một ý niệm xoẹt qua não hải của y.
Trung niên nhân vô cùng tự tin vào thực lực của bản thân. Cho dù đã phong ấn tu vi xuống còn Luyện Khí kỳ, nhưng thân thể da thịt của một tiên nhân được tôi luyện qua vô số sinh tử.
Một người phàm làm sao có thể đâm phá được?!?
Nhưng...
Xoạt
Chỉ trong chớp mắt, mũi thương trong tay Như Ngọc đã dễ dàng xỏ xuyên qua đầu lâu trung niên nam nhân, đánh nát chút ảo tưởng còn sót lại trong lòng hắn.
...
Mọi chuyện tưởng chừng đã kết thúc, thế nhưng một tu chân giả nào dễ bị giết như vậy.
- Lũ giòi bọ đáng chết.
Tiếng rít gào đầy bén nhọn vang vọng giữa gian thạch động.
Một nguyên anh hình người chỉ bé bằng bàn tay từ trong cơ thể trung niên nam nhân bay ra, khuôn mặt nhỏ bé của nó lúc này vặn điên cuồng vẹo.
Đôi mắt ngập tràn lửa giận, phẫn nộ gào thét:
- Dám mạo phạm một tiên nhân như ta, hôm nay các ngươi đều phải chết.
Ầm Ầm Ầm
Thế nhưng không đợi Nguyên Anh nói hết câu, bầu trời phía trên Ngũ Hành Sơn Mạch lập tức giăng đầy mây đen, hắc vân từ bốn phương tám hướng điên cuồng kéo đến.
Bên trong từng đám mây ẩn hiện từng đường sấm sét to lớn, kinh lôi chớp động vô cùng chói mắt, khiến sinh linh ở bên dưới lúc ngẩng đầu nhìn lên, đều không giấu nổi vẻ kinh hãi khiếp sợ đến tột độ trong ánh mắt.
- Lão tặc thiên khốn kiếp.
Nguyên anh nhỏ bé cũng cảm nhận được thiên kiếp ở trên cao, đang nhắm thẳng về phía mình mà đến.
Ban đầu nó vốn ở trong bản thể của mình, được bùa chú ẩn giấu khí tức che chắn nên không sợ thượng thiên phát hiện;
Thế nhưng bản thể đã bị giết chết, nguyên anh thoát xác tất sẽ dẫn đến thiên kiếp trừng phạt.
Vì một lẽ dĩ nhiên:
Tiên Nhân - vốn không được phép tồn tại ở thế giới nhỏ này.
- Đoạt xá.
Nguyên anh điên cuồng gào thét, phóng thẳng về phía đỉnh đầu Vương Nhàn, muốn nhanh chóng chiếm lấy khối cơ thể người phàm ở trước mặt.
Thế nhưng không để cho nó tác oai tác quái, một đường lôi kiếp từ trong cơn lũ mây đen ở trên không trung đã lập tức giáng xuống.
Thiên kiếp không nhìn núi cao, không ngại đất dày;
Đâm xuyên qua thương khung, đâm xuyên qua núi cao vạn trượng, đâm xuyên qua ba ngàn tấc đất.
Trong nháy mắt lôi kiếp đã xuất hiện trong gian thạch động nằm sâu dưới lòng đất.
Xoẹt
Trước khi nguyên anh kịp chạm đến cơ thể Vương Nhàn, đường lôi kiếp hung mãnh đã đánh thẳng vào người nó.
- AAAAAAAAAA...
Tiếng rít bén nhọn đầy thống khổ văng vẳng bên tai, Vương Nhàn trơ mắt nhìn nguyên anh nhỏ bé ở ngay trước mặt mình bị đánh thành mảnh vụn.
Hóa thành từng đám tinh quang văng khắp gian thạch động, như pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, diễm lệ đẹp mắt đến tột cùng.
Thế nhưng, đằng sau sự hoa mỹ đó, chính là trừng phạt đáng sợ của thiên địa pháp tắc đối với những kẻ tu chân;
Một tu chân giả đắc đạo thành tiên đã bị tiêu diệt trong chớp mắt.
- Ông Trời...
Vương Nhàn trông thấy một màn này, nhịn không nổi khiếp sợ trong lòng, khẽ thều thào một tiếng.
Hắn còn chưa biết tên của tu chân giả thần bí kia, chưa biết kẻ này là ai, đến từ đâu, cước căn rốt cục như thế nào.
Thì đột ngột kẻ này lại muốn giết hắn, để rồi y bị Như Ngọc một thương đâm xuyên qua đầu lâu;
Nguyên anh thoát xác liền bị ông trời đánh cho hôi phi yên diệt, tan thành tro bụi.
Mọi chuyện xảy ra quá mức nhanh;
Nhanh đến nỗi, vẫn còn quá nhiều điều uẩn khúc chưa sáng tỏ;
Dù là Vương Nhàn trải qua hai kiếp người, cũng không thể nào lý giải nổi.
Hắn chỉ biết có một điều:
- Một tiên nhân đã bị em giết chết.
Vương Nhàn nhìn qua Như Ngọc, nàng lúc này đã rút về Hắc Phong Thương cẩn thận lau chùi máu tanh dính trên nó.
Vẻ mặt nàng lạnh nhạt không chút gợn sóng nào.
Cứ như việc giết một người là chuyện thường ngày như ăn cơm uống nước.
Không dấy lên chút gió bão nào trong lòng nàng.
Như Ngọc không mấy hào hứng vì đã tiêu diệt được một tiên nhân, cũng không sợ hãi về thế lực phía sau tên này - kẻ đã gửi y xuống tiểu thế giới.
Dù gì, hai thế giới cách biệt nhau, dù cho kẻ nào đó ở đầu bên kia có biết sứ giả của chúng đã bị diệt sát, cũng không thể chạy xuống đây liền được.
- May mà hắn bị thiên địa pháp tắc ước thúc.
Như Ngọc nhìn thi thể của tiên nhân kia một hồi, như có điều suy nghĩ, lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Vương Nhàn, đôi mắt thâm thúy của nàng lóe lên những tia sáng lấp lánh, nhẹ nhàng giảng đạo:
- Nếu không, em cũng không thể giết chết hắn được.
Đúng vậy, dù là Tiên Tôn Tiên Vương ở trên Tiên Nguyên Giới hô mưa gọi gió, ngạo thị quần hùng coi rẻ chúng sinh;
Thì khi xuống giới diện cấp thấp như tiểu thế giới này, ắt sẽ bị thiên địa pháp tắc bài xích.
Muốn tồn tại ở đây, phải cưỡng ép hạ cấp tu vi, ẩn giấu nguyên anh sâu trong người, không được lộ ra ngoài.
Bởi vậy, thực lực của vị tiên nhân vừa rồi, cao lắm cũng phát huy đến Luyện Khí kỳ đại viên mãn là cùng, không thể nào cao hơn được.
- Không sao, sau này chúng ta tất sẽ chân chính đánh với tiên nhân một trận.
Vương Nhàn bước đến, vươn tay khẽ xoa mái tóc mượt mà của cô gái nhỏ.
- Em vẫn hơi lo, chúng ta còn quá yếu anh ạ.
Như Ngọc vòng đôi tay ngọc ôm lấy eo chàng trai của mình, tựa trán vào lồng ngực ấm áp của hắn, nhỏ giọng thì thầm.
- Em yên tâm, đợi Kiều Ân đến đầy đủ, ba người chúng ta sẽ cùng nhau đột phá.
Vương Nhàn gật đầu đáp, bàn tay hắn nhẹ vỗ về an ủi cô gái nhỏ trong lòng.
Kiều Nhan tu chân, chân tu ngày rộng tháng dài từ từ sẽ đột phá.
Còn ba người Vương Nhàn thì khác, bọn họ có môn đạo của riêng mình;
Đây là tối kỵ, là căn nguyên bản mệnh của ba người bọn họ, kẻ khác không được chạm đến, cũng không được phép biết đến.
Kẻ nào biết thực lực chân chính của bọn họ, tỷ như vị tiên nhân vừa rồi, nhất định phải bỏ cái mạng lại;
Chỉ có người chết mới có thể giữ kín bí mật.
- Anh lục đồ hắn đi, để em qua cứu Kiều Nhan.
Như Ngọc khẽ đẩy Vương Nhàn về phía thi thể của vị tiên nhân kia, phần nàng thì nhanh chóng bước qua chỗ Kiều Nhan, nãy giờ vẫn còn đang nằm hôn mê bất tỉnh ở nơi góc phòng.
May mà vị tiên nhân kia, ngay từ đầu muốn bắt sống Kiều Nhan để đào móc môn đạo* của nàng, nên mới không trực tiếp đánh chết;
Chứ không thì, lực lượng chín tầng Luyện Khí đại viên mãn dư sức đập Kiều Nhan thành thịt vụn rồi.
*môn đạo: Đường tu luyện của một người, tỷ như: công pháp, tâm pháp, đường lưu chuyển chân nguyên v..v...
Ở bên kia Vương Nhàn chậm rãi ngồi xuống, cẩn thận quan sát thi thể của vị tiên nhân thần bí một vòng.
Dò xét hồi lâu, hắn mới gỡ xuống chiếc nhẫn trên ngón cái của tử thi.
Bề mặt chiếc nhẫn được khắc từng đường hoa văn kỳ dị, đồng nguyên nhất mạch với hoa văn trên trường bào của tiên nhân.
Chăm chú đánh giá chiếc nhẫn một phen, hắn mỉm cười ẩn ẩn nói:
- Này có lẽ là nhẫn trữ vật nha.
Gác chiếc nhẫn qua một bên, Vương Nhàn sờ một chút bên hông phải khối tử thi.
Không có gì.
Sờ ở hông bên trái, thì phát hiện có vật gì đó cộm lên sau lớp áo.
Lúc móc ra chính là một miếng mộc bài, bên trên được khắc một chữ theo lối Việt Cổ:
[Đoàn]
- Đoàn...một nhà họ Đoàn nào đó chăng?!?
Vương Nhàn khẽ lẩm bẩm một chữ này, có chút ý tứ mỉm mỉm cười, sau đó mới cầm lên miếng mộc bài đập nhẹ vào chiếc nhẫn.
Ngay lập tức, miếng mộc bài mới vừa rồi còn trên tay hắn, chớp mắt đã biến mất.
- Hehe, đúng là nhẫn trữ vật thật. Lại còn là mặt hàng cao cấp nữa.
Nhẫn trữ vật, loại đồ chơi này thường thường phải có thần thức tu chân giả kích hoạt thì nó mới thu đồ vào, khi muốn lấy đồ ra, tất phải đưa thần thức vào mới lôi ra ngoài đặng.
Còn chiếc nhẫn trước mặt, chỉ cần đem món đồ gõ nhẹ vào nó, nó sẽ tự động hút vào không gian bên trong chiếc nhẫn luôn, khá là tiện dụng đấy.
Tiếc là, Vương Nhàn không biết môn đạo tu luyện của vị Tiên Nhân là gì, tất nhiên hắn chưa thể nhìn ra cấm chế* của chiếc nhẫn.
Chỉ khi phá được tất cả cấm chế, lại hạ cấm chế của riêng mình lên, thì chiếc nhẫn này mới thực sự là đồ của hắn.
*cấm chế: giống như một loại khóa, để ngăn thần thức của người khác tác động lên đồ vật của mình.
Dù tu chân giả có chết, nhưng cấm chế lưu trên đồ vật của họ vẫn còn, người khác trừ phá giải hoặc phá hủy hết cấm chế, thì mới trở thành đồ của mình được.
--------
- Thôi, đeo tạm mày đã, sau này hẵng hay.
Vương Nhàn cũng không vội với những đồ vật ở bên trong chiếc nhẫn này, ung dung đeo nó vào ngón cái của mình.
Chiếc nhẫn vừa được đeo lên liền thu nhỏ lại, ôm vừa khít vào ngón tay hắn, khó mà rớt ra ngoài được.
Tiếp đó, hắn lại chạy qua đống mảnh vỡ hồng ngọc, nơi mà ban đầu đứng sừng sững khối bia đá cao hơn hai thước kia;
Nhanh chóng thu tất cả mảnh vỡ cùng mẩu vụn vào nhẫn trữ vật.
Thu thập tất cả mọi thứ xong xuôi, hắn mới hài lòng phủi phủi tay đứng dậy.
Kiều Nhan vẫn còn đang hôn mê, Như Ngọc bèn cõng nàng sau lưng, theo chân Vương Nhàn bước ra khỏi gian thạch động.
Theo cầu thang đá hình xoắn ốc bước lên gian thạch động trên mặt đất.
Đứng trong gian thạch động nhìn ra, bên ngoài cửa động lúc này đã bị đất đá bịt kín lối.
Chỉ là, chút đất đá này căn bản không thể ngăn cản Vương Nhàn được.
Hắn cầm Hắc Phong Thương đục khoét lối ra, sau mười phút cửa động đã được đánh mở.
Vương Nhàn đi trước mở đường dọn lối, Như Ngọc cõng Kiều Nhan đi ở phía sau.
Cả ba nhanh chóng bước ra gian thạch động, chạy một mạch xuống chân núi, thoáng chốc rời khỏi ngọn Thổ Thùy Phong.
Đùngggg
Ầmmmm Ầmmm Ầmmmm
Ba người bọn họ rời khỏi một lúc lâu sau, hơi thở tiên nguyên cường đại từ thi thể của tiên nhân bộc phát ra ngoài, đến cả pháp trận ẩn giấu trên Thổ Thùy Phong cũng không thể che giấu hết được.
(Trước đó Nguyên Anh thoát xác nên bị thiên phạt, lúc này bùa che giấu hơi thở trên người y cũng vừa vặn tiêu hao hết pháp lực...)
Thiên kiếp ở trên không đang vờn vũ, ngay tức thì ngửi được hơi thở cường đại này.
Chúng không chút nương tay, phóng lôi kiếp như thác lũ ào ào trút xuống, tức khắc đánh cả ngọn đại sơn thành đống thịt vụn, chun vùi tất cả mọi thứ trên ngọn Thổ Thùy Phong vào lòng đất, đem cả tòa núi lớn đánh thành tro bụi.
Âm thanh đinh tai nhức óc, chấn quỷ nhiếp thần vang vọng chín tầng trời, vang xa mười tám phương thiên địa, mặt đất rung chuyển, núi đá lung lay, chúng sinh linh trăm dặm xung quanh Ngũ Hành Sơn Mạch đều khiếp sợ đến mức run lẩy bẩy.
----*----
Đăng bởi | seya2007 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |