Vương Đại Sở Khanh Lừa Gạt Tình Cảm Tiểu Vân Tuyết
- Ôi...
Nhìn xuống vực sâu thăm thẳm ngay dưới chân, Diệc Vân Tuyệt chỉ biết than lên một tiếng đầy uất hận.
- Hahaha, Diệc Vân Tuyết, để xem hôm nay cô còn chạy đi đâu.
Đầu Trâu cười lớn nói.
- Các ngươi là ai?
Diệc Vân Tuyết quay đầu nhìn đám người kỳ quái đang bao vây lấy nàng.
Một tên mang mặt nạ trâu rừng, một tên đeo mũ hình đầu ngựa, dẫn theo một đám lâu la như mọi rợ trên núi mới xuống.
Bề ngoài lâm li kỳ quái như vậy, nhưng nếu nói đây chỉ là một đám thổ phỉ thì nàng còn lâu mới tin.
Thức hải của Vân Tuyết sau khi trọng thương gần như bị phế, không thể phóng ra thần thức, nhưng nàng hoàn toàn có thể cảm ứng được, đám mọi rợ này đều là cao thủ Địa cấp Tam Thanh đấy.
Hai tên đầu trâu mặt ngựa thậm chí còn đạt đến cảnh giới Thiên cấp Sơ Ý.
Một đám mọi rợ có thể tu luyện Cổ Việt Võ đến mức này ư?
- Ngươi là ai? Vì sao lại muốn bắt ta?
Vân Tuyết lạnh lùng nhìn tên thủ lĩnh đám thổ phỉ, lòng đầy nghi hoặc hỏi.
Tên thủ lĩnh mang mặt nạ Hắc Điêu này, mới thật sự là kình địch.
Thực lực của hắn ít nhất phải là Thiên cấp Tam Ý cảnh sơ kỳ?!?
Cùng đẳng cấp với các lão bất tử sống ngàn năm ư?!?
Vì sao nàng không nghe nói gì về tên khốn này?!?
- Tại hạ là Đại Điểu, động chủ động Hắc Điêu.
Đại Điểu rút ra thiết phiến (quạt xếp bằng kim loại), nghiêng đầu tạo dáng, nhẹ vẫy vài cái, ngữ khí đầy ý cười nói:
- Nghe danh Diệc cô nương đã lâu, không ngờ khi gặp mặt còn xinh đẹp hơn trong tranh gấp vạn lần, hân hạnh, hân hạnh.
- Hừ, bớt nói nhảm.
Diệc Vân Tuyết tay run run, cố gắng nhịn đau nơi bụng dưới, cắn răng hỏi:
- Ta với ngươi vốn chẳng thù oán, hà cớ gì lại truy đuổi ta đến tuyệt lộ?
- Ui da, bọn chúng làm nàng sợ ư?
Đại Điểu dường như sợ kinh động đến mỹ nhân, lập tức phất tay quát:
- Đầu Trâu Mặt Ngựa mau thu khí thế lại, đừng làm Tuyết Nhi của ta hoảng sợ.
- HAHAHA
Đám thổ phỉ nghe vậy không nhịn được phải cười lớn một hồi.
Ánh mắt đầy chế giễu nhìn nàng.
- Lũ khốn...
Diệc Vân Tuyết lạnh lùng quắc mắt nhìn chằm chằm Đại Điểu.
Nếu không phải phi kiếm bị Mộc Chân Chiêu đánh vỡ, nàng đã một kiếm phóng qua chém rơi lũ thổ phỉ này rồi.
- Ngậm mồm lại.
Đại Điểu phất tay nghiêm giọng quát đám đàn em, sau đó mới nhẹ nhàng hướng Vân Tuyết nói:
- Tuyết Nhi à, ta ái mộ nàng đã lâu, nàng theo ta về làm nữ chủ Hắc Điêu phong nhé!
- Đúng vậy, động chủ chúng ta anh tuấn đẹp trai, hào hoa phong nhã, người gặp người mến. Cô theo anh ấy là đúng rồi đó.
Mặt Ngựa nhắm thời cơ chen mồm vào, nịnh hót liên hồi.
- Chính xác chính xác.
Cả đám thổ phỉ đồng loạt gật đầu, tung hứng hùa theo.
- CÂM HỌNG!
Diệc Vân Tuyết ánh mắt ngập tràn phẫn nộ, tức giận quát.
Tên khốn này muốn bắt vợ?
Đại Điểu muốn nàng làm nữ chủ Hắc Điêu động của hắn?!?
Đơn giản như vậy ư?
Nàng nhìn chằm chằm Đại Điểu nói:
- Ngươi đừng tưởng ta không biết, chiếc la bàn ngươi đeo bên hông nãy giờ vẫn luôn chỉ thẳng về phía ta.
- Ngươi không thể có bảo vật truy lùng chân nguyên được.
- Nói mau, tên súc sinh chó má nào sai ngươi đến bắt ta?
- Hỗn láo, dám xúc phạm đại nhân...
Đầu Trâu đột nhiên hét lớn, chưa kịp nói hết câu đã bị Đại Điểu phất tay cắt lời:
- Im miệng.
- Đại nhân?!? Haha, từ đầu ta đã biết các ngươi không phải một đám thổ phỉ rồi.
Diệc Vân Tuyết lạnh lùng cười, nheo mắt truy hỏi:
- Y có phải là chủ nhân của Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu hay không?
- Động chủ, ta không cố ý.
Đầu Trâu chợt nhận ra mình vừa nói hớ, vôi vàng cúi đầu nhận tội.
- Quả Cầu Lôi Điện nào ở đây? Nàng đang nói cái gì ta thật sự không hiểu? Ta...
Đại Điểu ngữ khí trầm ấm, mặt không đổi sắc, vẫn đầy thâm tình, muốn lên tiếng giải thích.
Chỉ là, không muốn nghe hắn lải nhải thêm, Vân Tuyết lạnh băng ngắt lời:
- Bớt nói nhảm, dù hôm nay ta có chết cũng không nộp mạng vào tay ngươi.
Vụt
Nói đoạn, nàng dứt khoát ngửa người ra sau, để mặc cho gió lớn cuốn qua, mang theo nàng một đường rơi thẳng xuống vực thẳm.
- Động chủ, ngài tán gái thật bá đạo. Khiến cho con gái nhà người ta phải nhảy núi tuẫn tiết luôn nha, hahaha.
Mặt Ngựa chạy đến sát mép vực, sau khi kiểm tra không thấy bóng dáng Diệc Vân Tuyết đâu, nhịn không được mà bật cười kinh thán.
- HAHAHA...
Khiến cả đám thổ phỉ không nhịn được khoái trá trong lòng, đều ngoác rộng mồm cười lớn theo.
- Hừ, cô ta không dễ dàng chết như vậy đâu. Các ngươi chú ý thu thập tin tức cho kỹ vào. Ngày sau ắt sẽ có dị biến đó.
Đoạn, gấp lại thiến phiến, Đại Điểu ung dung quay người rời đi.
- Thế còn nhiệm vụ đại nhân giao phó thì phải làm sao?
- Động chủ thật sự động dục...à nhầm, động lòng với cô ta à?
- Lâu lắm rồi ta mới nghe động chủ nói mấy câu buồn nôn vãi lều như vậy á...
- Đúng là dâm hùng khó qua ải mỹ nhân, động chủ thật muốn đối nghịch cùng đại nhân, chỉ vì cô gái áo trắng ấy ư?
- Chậc chậc...
Cả đám thổ phỉ tiu nghỉu lắc lắc đầu, xì xầm bàn tán rảo bước theo.
...
- Vương Kỳ, ngươi tốt nhất đừng nên phản kháng, ngoan ngoãn buông tay chịu trói đi.
Trên cao nguyên Buôn Mê, ẩn vào trong dãy núi sâu, ở chốn rừng thăm núi thẳm không một bóng người;
Hôm nay bỗng xuất hiện một đám người mang dao tựa sáng loáng.
- Tụi mày đừng qua đây, nếu không...
Tay trái Vương Kỳ cầm một củ nhân sâm, tay phải nắm lấy chiếc xẻng quân dụng chĩa thẳng về phía ba tên cao to trước mặt.
- Hahaha, nếu không thì ngươi muốn như nào?
Tên mặt sẹo dữ tợn cười lớn, nhe hàm răng trắng bóc híp mắt nói.
- Người thuê chúng mày là ai?
Vương Kỳ run giọng truy hỏi:
- Làm sao biết được tao sẽ đến đây?
Nửa năm trước, hắn theo nguồn tin mật biết được sâu trong cao nguyên Buôn Mê, trong khu rừng rậm này có một củ nhân sâm tuổi thọ cả vạn năm.
Vương Kỳ mừng rỡ xách dao xách xẻng chuẩn bị dụng cụ đi rừng, cẩn thận che giấu hành tung không cho một ai hay biết, bí mật đi sâu vào trong chốn nước độc rừng thiên này.
Thân là môt cựu chiến binh từng tham gia chiến tranh biên giới Tây Nam, máu phiêu lưu trong người sôi sục khiến cho hắn không ngại khó khăn, nhiều lần vượt qua nguy hiểm;
Cuối cùng hôm nay đã tìm thấy được củ sâm này.
Chỉ có điều, lúc hắn vừa đào nó lên thì đằng sau đột nhiên nhảy ra ba tên lạ mặt.
Bọn chúng là người ở đây ư?
Không phải.
Nhìn trang phục của bọn chúng, chân chính là bộ đội xuất ngũ rồi.
Bọn chúng nhất định đã theo dõi Vương Kỳ từ trong Gia Định ra tới tận vùng núi này;
Thế nhưng, vì sao hắn lại không phát giác ra được?
- Haha, ở đây không có người ngoài, tao không ngại nói cho mày biết rõ chân tướng.
Tên mặt sẹo cười nham nhở giải thích:
- Sau khi mày chết, oan hồn có linh nhớ tìm đến nhà Hạ Mai mà đòi nợ nhé, HAHAHA.
- Đại ca không cần phải nhiều lời với thằng chó này, chém chết nó hẵng hay.
- Không, đừng đừng đừng.
Vương Kỳ liên tục huơ huơ tay, vội vàng cầu xin:
- Chỉ cần các anh đừng giết tôi, nhà Hạ Mai trả các anh bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp năm...à không, gấp mười lần số đó.
- Cái gì?!?
Tên mặt sẹo nghiêng đầu nheo mắt cười hỏi:
- Gấp hai mươi lần hả?
- Đúng đúng, chỉ cần thả tôi đi, tôi sẽ đưa các anh gấp hai mươi lần số tiền đó.
Vương Kỳ mừng rỡ, vội gật gật đầu như gà mổ thóc, mở miệng cam đoan.
- À, nhà Hạ Mai muốn cái mạng của mày với giá một ngàn tỷ mỹ đô, chà chà...
Mặt sẹo liếm liếm môi nhìn Vương Kỳ, nheo mắt trêu chọc
- Hai mươi ngàn tỷ đô?!?
Vương Kỳ há hốc mồm bật thốt.
- Không trả được hả, vậy thì chết con mẹ mày đi.
Vù vù vù
Dứt lời, ba tên cao to vung lên mã tấu nhảy bổ tới, đồng loạt chém xuống đỉnh đầu Vương Kỳ;
Muốn băm vằm hắn thành nghìn mảnh.
- A...
Vương Kỳ giật mình trong thoáng chốc, não bộ trống không một mảnh, chỉ biết đứng như trời trồng, nhìn ba thanh mã tấu sắp phủ xuống đầu mình.
Xoẹt
Ầmmmm
Trong tích tắc, trước khi ba lưỡi đao hung ác chạm vào hộp sọ hắn;
Thì ngay phía trên đầu ba tên sát thủ đột nhiên lóe lên một vệt sáng, sau đó một bóng dáng màu trắng bất ngờ hiện ra;
Bóng trắng lấy một tốc độ như lưu tinh vẫn thạch, thế như thái sơn nặng tỷ cân đập thẳng xuống bọn chúng.
Ầmmmmmmm
Tiếng nổ long trời lở đất chấn động cả một góc trời, tựa như thiên lôi đánh xuống đại địa, khiến cho muông thú tứ chi run rẩy, chim chóc vỗ cánh bay toán loạn.
Khói bụi bốc lên mù mịt, sau khi chúng tán đi...
- Ọe ọe ọe...
Vương Kỳ chịu không nỗi một màn máu tanh đầy ghê rợn trước mắt, vội quay đầu nôn thốc nôn tháo.
Sau lưng hắn, một nữ tử cả người nhuộm đỏ máu tươi, nằm hôn mê bất tỉnh giữa
một đống thịt vụn, máu me lẫn lộn, đất bột thịt nát trộn vào nhau.
Ba tên sát thủ không một lời trăn trối, không thể hét lên một tiếng cầu xin.
Chỉ trong chớp mắt, ba con người mới còn sống sờ sờ đã bị một nữ tử từ trên trời rơi xuống, đập cho nát bấy.
Khung cảnh thảm liệt đến cực điểm.
- Nghe nói, nhân sâm này có thể cứu người chết, khởi tử hồi sinh.
Vương Kỳ kéo vạt áo chùi chùi miệng, tỉnh hồn lại rồi, hắn mới chợt nghĩ:
"Cô gái này vừa cứu lấy mạng mình, mình không thể trơ mắt nhìn nàng chết được."
Nói đoạn, hắn quăng xuống balo, cầm lấy chiếc xoong nhỏ chạy đến con suối gần đó, múc đầy nước mới quay trở lại đặt nó lên trên ba khối đá.
Lại gom một nắm củi khô về nhóm lửa.
Y quyết định nấu một nồi canh sâm, hy vọng sẽ cứu sống lấy nàng.
Xoạt
Vương Kỳ tỉnh bơ cắt đôi, cắt ba, cắt thành ngàn mảnh sau đó băm nhuyễn củ nhân sâm.
Nhưng hắn đâu có biết rằng, củ nhân sâm trời sinh linh vật, cắt ra rồi linh khí sẽ tiêu tán vào thiên không, trả hết lại cho thiên địa.
Dù cho hắn có nấu thành canh thuốc, thì cũng đâu thể cứu được nàng.
Thế nhưng...
Bằng mắt thường không thể thấy được, đương lúc Vương Kỳ đang chế biến, thì tất cả linh khí trong củ nhân sâm sau khi bay ra ngoài, đều tập trung chảy hết về phía cô gái trẻ.
Trong lúc vô tình, không ngờ hắn lại cứu được nàng?
- Cô gái, cô gái...
Cố nhịn cơn buồn nôn sắp trào khỏi cổ họng, Vương Kỳ bưng chiếc xoong nhỏ chứa canh sâm bước đến gần nàng.
Sau một hồi kêu gọi, lay động nhưng không thấy nàng có phản ứng gì.
Hắn dứt khoát đưa tay mở miệng nàng ra, cẩn thận đổ từng miếng canh một vào miệng nàng.
- Phù... cuối cùng cũng xong.
Vương Kỳ thở phào nhẹ nhõm:
- Tôi đã cố hết sức, còn cho cô ăn cả củ sâm này, sống hay chết, cô tự quyết định đi.
Mấy thanh mã tấu nằm lẫn lộn trong đống máu thịt bầy nhầy, Vương Kỳ không dám lôi chúng ra ngoài;
Chỉ đành ôm lấy chiếc xẻng quân dụng ngồi dưới gốc cây gần đó canh giữ cho cô gái trẻ.
Nhìn hai bàn tay trống trơn, hắn có chút hối hận, khẽ lẩm bẩm:
- Mất toi củ sâm vạn năm của tui rồi, mà không biết con bé có sống nổi không nữa, ài....
...
Đói gặm mấy miếng lương khô còn sót lại, khát thì ra múc nước suối đun sôi uống.
Trời xuống trăng lên;
Thời gian thấm thoắt trôi qua hơn một tuần.
Một ngày này, khi trong balo còn đúng nửa miếng lương khô;
- Ài... cô bé này hết cứu rồi nha.
Nhìn cô gái trẻ trước sau như một không có lấy nửa tia hơi thở, Vương Kỳ chỉ biết lắc đầu cảm thán.
Hắn còn vợ con ở nhà, công ty tập đoàn ở Gia Định;
Không thể cứ ngồi lì ở đây với bốn cái xác chết được.
- Chuyến này coi như bỏ.
Nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào balo, gắn chiếc xoong nhỏ vào bên hông, Vương Kỳ dứt khoát cầm lấy xẻng quân dụng đứng dậy, quay người rời đi.
Bảo hắn dọn cái đống máu thịt bầy nhầy kia ư?
Gớm chết đi được.
Khục
Thế nhưng...
Vùa quay đầu đi, thì bỗng phía sau phát ra một tiếng ho khẽ, làm hắn quay phắt người lại.
- Còn sống?
Vương Kỳ nửa vui mừng nửa sợ hãi nhìn chằm chằm cô gái trẻ.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng mà khoan thai đứng lên, ung dung bước ra khỏi đống máu thịt vụn nát.
- Nhìn đủ chưa?
Nữ tử lạnh lùng quan sát Vương Kỳ, giọng nói không chút xúc cảm hỏi:
- Ngươi là ai?!?
- Tôi là Vương Kỳ, người Gia Định, trong lúc tìm nhân sâm vô tình lạc vào đây. Vừa định quay đi thì cô tỉnh lại, thật may quá.
Vương Kỳ thở phào đáp.
Hên là người sống chứ không phải hồn ma.
Chỉ là, với bản tính già dơ lão luyện, hắn không hề hé răng nửa chữ về việc mình dùng nhân sâm cứu sống nàng.
Mang ơn tất báo ư?
Vương Kỳ hắn không ngây thơ như vậy.
Báo ân đâu chưa thấy;
Không cẩn thận kẻo rước họa sát thân chứ đùa.
- ...
Cô gái không nói gì, hờ hững đi về phía con suối gần đó.
Vương Kỳ biết ý liền quay lưng, lặng lẽ đứng chờ.
Xoạt
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng cô gái kia cũng quay lại;
Đập vào mắt hắn chính là một trang giai nhân tuyệt sắc trong bộ trường bào trắng tinh khôi.
Nàng đẹp tựa như thiên tiên thần nữ giáng thế;
Đến cả Vương Kỳ thân là chủ tập đoàn lớn, gặp qua mỹ nữ vô số cũng phải thấy kinh diễm trước vẻ đẹp của nàng.
- Ngươi vừa nói tên ngươi là gì?
Sau khi vung một đạo thanh thuần quyết, tất cả tạp chất dơ bẩn, máu khô thịt nát dính trên người đều đã được quét sạch;
Nàng thong thả bước đi trong tà áo trắng, lạnh lùng hỏi.
- Tôi là Vương Kỳ ở thành phố Gia Định...
Vương Kỳ còn chưa nói hết câu, bỗng cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Sát khí nồng đậm tỏa ra từ người cô gái kia khiến cho hắn không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
- Vương Kỳ? Ngươi là cha của Vương Kỳ Phong?
Cô gái trẻ ngữ khí rét lạnh, hai ngón tay khép lại thành kiếm quyết, chăm chú quan sát biểu cảm của Vương Kỳ.
Chỉ cần hắn dám chối nàng sẽ ngay lập tức một quyết đâm tới mi tâm của hắn.
- Ủa? Cô quen con trai tôi ư?
Vương Kỳ kinh ngạc thốt lên.
Hắn cẩn thận nhìn cô gái trẻ một hồi, lúc này mới vội rút từ trong balo ra một xấp hình.
- Thảo nào tôi thấy quen như vậy.
Mấy tấm hình chụp lại cảnh một nữ nhân xinh đẹp kéo Vương Kỳ Phong con trai hắn ra khỏi nhà, nhét vào chiếc Posche 911.
Không ngờ, lại chính là cô gái trẻ trước mặt hắn.
- Hừm, nào chỉ quen biết thôi đâu.
Diệc Vân Tuyết thần thức quét tới xấp hình, nhận ra đối tượng mà Vương Kỳ chụp lén là con trai hắn chứ không phải nàng.
Lập tức có điều suy nghĩ.
Sau khi tỉnh lại, nàng bất ngờ phát hiện, vết thương chồng chất trong người đột nhiên biến mất, thức hải đan điền đều được khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Vui sướng nhất là, tu vi nàng chỉ còn cách Tích Thiên đúng nửa bước:
Bán Bộ Tích Thiên cảnh.
Thực lực tăng lên một đoạn không nhỏ, lại còn gặp được cha ruột của Vương Kỳ Phong.
Nếu nàng không nhân cơ hội trời cho để báo thù thằng nhóc này, há chẳng phải tự khiến bản thân hổ thẹn sao.
Nghĩ vậy, nàng bèn thu lại sát khí, trưng ra vẻ mặt đáng thương, có chút u buồn nói:
- Chú à, cháu còn dẫn anh ấy vào thế giới nhỏ du ngoạn nữa.
- Là cô..., chính cháu đã dẫn thằng Phong vào trong đấy ư?
Vương Kỳ giật mình, lập tức bừng tỉnh bật thốt:
- Cháu cũng là người luyện Đại Việt Võ Cổ?
Diệc Vân Tuyết một bộ bé gái dịu dàng đáng thương, gật gật đầu ấm ức đáp:
- Dạ đúng ạ, cháu bị người ta đuổi giết, vô tình rơi ra ngoài này. May mắn gặp được chú Kỳ, nếu không thì... không biết sẽ ra sao nữa.
- Thằng Phong ăn hại này, nó ở đâu sao không bảo vệ cháu cho đàng hoàng?
Vương Kỳ có chút căm tức, hận hận nói.
- Anh ấy bị ả hồ ly nhà họ Phí bắt đi mất rồi. Chú không biết đâu, nhà họ Phí ấy người mạnh thế đông, chưa biết chừng...chưa biết chừng...hức... hức...
Tiểu Vân Tuyết ngữ khí yếu đuối mười phần, nước mắt lưng tròng rấm rức khóc kể.
- Có phải...có phải...
Vương Kỳ nhìn tiểu cô nương vành mắt đỏ hoe, không biết làm sao dỗ nàng, ngập ngừng lo lắng hỏi.
- Híc, đám người truy giết cháu có lẽ là của nhà họ Phí không chừng.
Diệc Vân Tuyết bề ngoài đáng thương vô tội, nhưng trong lòng lại độc ác nghĩ thầm:
"Vương Kỳ Phong ơi Vương Kỳ Phong, để xem ta làm sao ly gián hai cha con nhà ngươi.
Đến lúc hai nhà Phí Vương kết thù, không cần ta ra tay ngươi cũng sẽ bị Phương Thiên môn chém chết, hừ hừ."
Đăng bởi | seya2007 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |