Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghe mùi liền tới?

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

"Đừng... Đừng động thủ, là tôi!"

Nhưng khi tôi còn chưa đứng dậy, đã thấy trong bụi cỏ chui ra một bóng người, lo lắng hô.

Tập trung nhìn vào, lại là người phụ nữ bị chúng tôi từ trong hang động bắt đi!

Vừa nhìn thấy người phụ nữ này, trong nháy mắt tôi cảm giác đầu đều nổ tung...

Cô ta làm sao đuổi theo được?

Con mẹ nó?

Betty cũng bừng tỉnh từ trong mộng, sau khi nhìn thấy người phụ nữ, cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi: "Làm sao cô tìm được nơi này?"

Đúng vậy, cô ta làm sao tìm được nơi này?

Bởi vì bây giờ chỉ còn tôi và Betty, cho nên tôi vô cùng cảnh giác.

Trên đường trở về trước đó, mặc dù đại não đều bị cảm xúc bi thương tràn ngập, nhưng tôi đi một đoạn đường sẽ quan sát một hồi, chính là sợ bị người ta để mắt tới.

Nhưng người phụ nữ này vẫn tìm được nơi này!

Tôi nhẹ nhàng đẩy Betty ra, cầm gậy gỗ đứng lên, nhìn về phía bụi cỏ sau lưng người phụ nữ.

Người phụ nữ vội vàng xua tay, vẻ mặt khẩn trương nhìn tôi, lại nhìn bụi cỏ sau lưng, nói: "Không... Không có ai đi theo, chỉ có một mình tôi, tôi đi một mình!"

Tôi đưa mắt nhìn Betty, ra hiệu để Betty cảnh giác.

Betty cũng cầm gậy gỗ lên, đồng thời thối lui đến bờ sông.

Tôi nhanh chân đi về phía người phụ nữ, người phụ nữ vội giơ tay lên.

Đi vòng ra sau lưng người phụ nữ, lại nhìn lướt qua bụi cỏ phía sau, cẩn thận lắng nghe, quả thật không có bất cứ động tĩnh gì, cô ta lại thật sự là một mình đi theo?

"Làm sao cô tìm được nơi này? Theo dõi chúng tôi?" Tôi nhíu mày một cái, vẫn là thập phần cảnh giác đối với người phụ nữ.

Đừng nhìn bề ngoài cô ta trông yếu đuối, nhưng trên hoang đảo này, tôi cảm thấy người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài, nhất là những người nhìn bề ngoài thoạt nhìn rất vô tội.

Giống như Tô Uyển Dung gặp phải trước đó... Ai có thể ngờ Tô Uyển Dung là một sát nhân cuồng loạn tinh thần có vấn đề chứ?

"Tôi... Tôi ngửi thấy mùi liền tìm tới..."

Người phụ nữ cúi thấp đầu, cẩn thận từng li từng tí trả lời.

"Cái gì?"

Tôi có chút bối rối: "Cái gì gọi là ngửi thấy mùi liền tìm tới? Mùi gì vậy?"

Người phụ nữ nói: "Mùi của anh... Vừa rồi tôi nhớ kỹ mùi trên người của anh, cho nên... Cho nên tìm tới đây!"

Lời nói của người phụ nữ lập tức khiến tôi cảm thấy có chút khó tin...

Nhớ kỹ mùi trên người tôi, ngửi thấy mùi của tôi liền tìm tới?

Đây không phải mũi chó sao?

"Cô đang nói đùa với tôi sao? Ngửi thấy mùi là có thể tìm tới?"

Tôi cảm thấy người phụ nữ này hoặc là mình ngu ngốc, hoặc là coi người khác là ngu ngốc.

"Tôi... Tôi thật sự... thật sự là ngửi thấy mùi của anh, sau đó đi tới nơi này... Tôi muốn... tôi muốn ở cùng với các anh, tôi không muốn trở về nữa!" Người phụ nữ có chút nóng nảy, giải thích với tôi.

Cẩn thận nhớ lại, lúc vừa mới trở về, tôi quả thật vô cùng cẩn thận, xung quanh là không thể nào có người theo dõi.

Cho dù có người theo dõi, ở trong rừng rậm, lại là buổi tối, chỉ cần hơi cách một chút khoảng cách, chỉ sợ người theo dõi ngay cả đường cũng không tìm được, đừng nói tìm người.

Nhưng người phụ nữ vẫn tìm được chúng tôi!

"Tôi... Các anh không tin sao? Là thật..." Người phụ nữ cắn cắn môi, dưới ánh trăng, biểu lộ của cô ta vô cùng chân thành.

"Một mình tôi tới, không có ác ý gì, chỉ là không muốn trở lại trại kia, nhưng một mình tôi ở trên hoang đảo, tôi căn bản không thể sinh tồn, tôi thấy đôi tình nhân nhỏ này của các anh, cũng không giống như là người xấu... Cho nên tìm tới..."

Người phụ nữ vừa nói đôi tình nhân, tôi theo bản năng nhìn Betty một chút, trên mặt Betty lập tức lộ ra một bộ quái dị.

"Cô nói cô là ngửi thấy mùi tìm tới? Cô không có nói đùa với chúng tôi sao? Từ bờ sông... Đến nơi đây, cũng không gần đi? Cô có thể ngửi được mùi? Cô là mũi chó sao?"

Thấy người phụ nữ một bộ dáng chân thành, tôi hơi buông lỏng cảnh giác.

Nhưng tôi vẫn không đến gần, cây gậy gỗ vẫn luôn cầm trên tay chưa từng hạ xuống.

"Thật... Từ khi đi tới hòn đảo này, tôi bị một cơn bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh... Khứu giác của tôi liền trở nên nhạy bén, bởi vì vừa rồi anh tiếp xúc với tôi, cho nên ngửi mùi của anh, tôi liền tìm tới!"

Người phụ nữ nói, dùng một loại ngữ khí cầu khẩn nói với tôi: "Các anh đều là người tốt, có thể thu lưu tôi hay không?"

Tôi và Betty đều là vẻ mặt kinh ngạc.

Không hề nghi ngờ, chúng tôi kinh ngạc đều là khứu giác của người phụ nữ, nếu như người phụ nữ nói đều là sự thật, vậy cái này không khỏi cũng quá khoa trương, tôi cảm thấy mũi chó cũng không nhất định có linh như vậy a?

Tôi và Betty lại kinh ngạc nhìn nhau, cả hai đều tỏ vẻ hoài nghi với cách nói của người phụ nữ.

"Tôi... Tôi cái gì cũng có thể làm, hơn nữa tôi tuyệt đối sẽ không kéo chân các anh!" Người phụ nữ lại một lần nữa biểu đạt sự chân thành của cô ta.

"Xin lỗi... Chúng tôi thật sự không chào đón những người sống sót khác, xin lỗi!"

Tôi xách gậy gỗ tiến lên một bước, nhưng tôi không tùy tiện đến gần, coi như dùng hành động này để diễn tả thái độ của tôi.

Nhưng bây giờ tôi có chút lo lắng, một khi thật sự thả người phụ nữ này đi, liệu cô ta có làm lộ doanh trại của chúng tôi không?

Dù sao trước khi người phụ nữ này xuất hiện, ngoại trừ tôi và Betty ra, không ai biết vị trí doanh trại của chúng tôi, hiện tại doanh trại này, nói đến cũng coi như có chút bí mật.

Tôi đột nhiên nghĩ tới câu trả lời của cô ta khi chất vấn người phụ nữ lần đầu tiên...

Tôi không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự đi theo chúng tôi tới đây? Chỉ là không cẩn thận bị tôi phát hiện, cho nên mới nói ra loại lời nhảm nhí bệnh nặng khỏi hẳn khứu giác nhạy bén này...

Lời của người phụ nữ này là thật hay giả tôi không biết, nhưng cô ta nhất định rất thông minh, hơn nữa phản ứng rất nhanh, đây cũng là điều khiến tôi có chút không chắc chắn.

"Cầu xin các anh... Tôi... Tôi thật sự không muốn trở về, một mình tôi ở trong rừng cũng không sống nổi!" Người phụ nữ không ngừng cầu khẩn.

Tôi thản nhiên nói: "Cô là người trưởng thành, còn có tay có chân, làm sao có thể sống không nổi? Mau rời đi đi, thừa dịp tôi còn chưa động thủ với cô..."

Người phụ nữ cắn cắn môi, đáng thương nhìn tôi và Betty.

Cô ta nhìn lướt qua xung quanh doanh trại, cuối cùng ánh mắt có chút cô đơn cúi đầu, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nếu chỉ nhìn thấy bộ dạng này, thật sự rất dễ dàng khiến người ta sinh ra lòng đồng tình.

"Thôi đi, Lý Trác, tôi thấy chị này cũng đáng thương, hay là chúng ta thu lưu chị ấy đi... Nhiều người, không phải cũng nhiều thêm một phần hy vọng sao?"

Ngay khi người phụ nữ kia đã xoay người, Betty đột nhiên nói một câu.

Người phụ nữ vội vàng dừng bước lại, như là thấy được hy vọng: "Đúng đúng đúng... Tôi... Tôi sẽ làm chuyện mà tôi có thể làm được, tôi sẽ không cản trở các anh!"

"Cái mũi của tôi rất linh mẫn, tôi có thể giúp các anh tìm được đồ ăn, còn có thể giúp các anh tìm được rất nhiều thứ, tìm được thứ các anh muốn..."

Tôi vốn định từ chối một lần nữa, nhưng vừa nghe lời này của người phụ nữ, trong lòng tôi đột nhiên khẽ động.

Có thể giúp chúng tôi tìm được thứ mình muốn?

Chờ một chút...

Bây giờ không phải là có chút hoài nghi khứu giác của người phụ nữ có phải thật sự thần như lời cô ta nói hay không?

Nếu Betty động lòng trắc ẩn, vậy vì sao không thừa cơ hội này... Thử cô ta một chút?

(Hết chương này)

Bạn đang đọc Sinh Tồn Nơi Cấm Đảo của Mộ Tư Hàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TienNghich
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.