Ra khỏi phòng tiếp khách của Silk Cat, Cedric Walker túm cổ áo thuộc hạ:
“Ngươi nói gì? Damien Haksen đang tấn công người của chúng ta?”
“Đ-Đúng vậy.”
“Cái tên hắc pháp sư đó đang làm trò gì? Sao để thằng nhãi Damien đến đây quậy phá như nhà không chủ vậy chứ!”
“T-Tôi… tôi không rõ…”
Cedric thở hắt ra.
“Chết tiệt, chắc hắn cầm tiền rồi chuồn mất. Loại hắc pháp sư ba phải không thể tin được!”
Nghĩ đến số tiền đã trả cho hắc pháp sư, máu Cedric sôi lên.
Y nén giận, ra lệnh:
“Trong tình thế này, ta phải đích thân xử lý Damien Haksen. Bắt sống tên cặn bã đó về đây, rõ chứ?”
Dứt lời, Cedric định trở lại phòng để tiếp tục nịnh nọt thống lĩnh và kỵ sĩ.
Thuộc hạ vội níu y lại:
“Lão đại! Không thể cứ thế đi được! Ngài phải ra lệnh cho chúng tôi chứ!”
“Ta đã nói: bắt sống hắn.”
“Không, chuyện đó không thể!”
“Cái gì?”
“Với khả năng của chúng ta, không bắt được Damien Haksen!”
Nghe vậy, Cedric đấm vào đùi thuộc hạ. Kẻ kia hét lên, bám chặt chân Cedric.
“Ngươi không thấy ta đang bận sao? Nói linh tinh gì vậy? Ta đã đầu tư bao nhiêu tiền cho các ngươi tập luyện, trang bị, vậy mà không bắt nổi một thằng nhãi?”
Sau vụ quán rượu bị tàn phá, Cedric đã ra sức trang bị cho đàn em: áo giáp làm từ da quái thú, vũ khí do thợ lành nghề rèn, thậm chí cho phép dùng ma cụ phòng thân. Y không tiếc tiền, vì cẩn thận là trên hết. Damien đã sỉ nhục y một lần, giờ y phải lấy lại danh dự.
“Dù có dùng ma cụ, hắn vẫn hóa giải tất cả, như biến thành tro. Ngài thấy hợp lý không, chỉ một tên nhóc mà chúng ta không xử lý được?”
Tên thuộc hạ rùng mình nói:
“T-Tôi nói thật! Xin ngài tin tôi!”
“Ngươi chưa chịu im hả?”
Cedric vung nắm đấm lần nữa. Ngay lúc đó, một thuộc hạ khác vội vã chạy vào.
“Lão đại!”
Vội tới mức ngã, nhưng y lập tức bò dậy, chạy đến Cedric.
“D-Damien Haksen! Chi nhánh phía nam bị hắn phá tan rồi!”
Tâm trí Cedric Walker lập tức đờ đẫn.
Gì nữa đây?
“Lão đại! Lão đại!”
Chưa kịp định thần, lại một tên thuộc hạ lao tới, chưa đến gần đã hét:
“Chi nhánh phía đông bị Damien Haksen tiêu diệt toàn bộ!”
Khu bắc thành Landwalk.
Nơi này thường yên bình, nhiều khu dân cư, nhưng hôm nay lại náo động lạ thường.
“Giết hắn! Giết hắn cho ta!”
Gọi là náo động còn nhẹ. Hàng chục, hàng trăm thành viên Rắn Đen tập trung tại quảng trường khu bắc.
“Tất cả xông lên! Nghiền hắn ra cám!”
Kỳ lạ là chỉ có một người đứng giữa quảng trường, đối đầu với cả đám Rắn Đen.
Một thanh niên, tay cầm một thanh trường kiếm cũ kỹ.
Trong khi kẻ địch được trang bị thương, khiên, nỏ do thợ tài ba chế tạo, lại mặc giáp da quái thú. Về số lượng và trang bị, Rắn Đen áp đảo hoàn toàn.
“Áaa!”
Thế nhưng, chính đám Rắn Đen lại bị đẩy lùi.
Mỗi nhát chém của chàng trai đều cắt rời tay chân bọn côn đồ. Có kẻ mất đầu. Áo giáp quái thú, khiên mộc cũng chẳng cản nổi lưỡi kiếm hắn.
“Đừng sợ! Hắn cũng là người, sẽ mệt thôi! Cố xông lên đến khi hắn kiệt sức!”
Một kẻ có vẻ là chỉ huy cổ vũ đám đàn em.
Nhưng mặc kệ thời gian trôi, thanh niên kia không hề tỏ ra mệt mỏi.
“Aaa!”
Trái lại, kiếm pháp của hắn càng lúc càng tinh vi, dữ dội, khiến số thương vong của Rắn Đen tăng vọt.
“T-Tên này…!”
Rốt cuộc, một chỉ huy không chịu nổi rút ra từ trong ngực một ống hình trụ, với hoa văn đỏ dày đặc.
“Xem ngươi có sống nổi không!”
Từ ống trụ bắn ra một quả cầu lửa. Nó lao thẳng về phía thanh niên.
Anh ta liếc nhìn cầu lửa, vung kiếm ngang.
Cầu lửa bị dẫn theo hướng lưỡi kiếm, như chiếc lá trôi theo dòng nước.
“C-Cái gì…?”
Viên chỉ huy sững sờ. Y nghe nói cao thủ kiếm có thể gạt đòn tấn công địch, nhưng việc lái cả ma pháp như vậy thì chưa từng nghe.
“S-Sao có thể?”
Thanh niên xoay người, múa kiếm, sau đó chĩa mũi kiếm về phía viên chỉ huy.
Cầu lửa xoay tròn, bay ngược lại chỗ chỉ huy.
“Đ-Đợi đã!”
Ầm!
Cầu lửa nổ tung, ngọn lửa lớn nuốt chửng tên chỉ huy cùng đám đàn em.
‘Đám côn đồ mà cũng có ma cụ sao?’
Damien Hasken thở dài, cạn lời.
‘Dù sao, nhờ thế mà giải quyết gọn hơn.’
Chống lại ma pháp trước đông người xem ra hiệu quả hơn dùng kiếm thường.
‘Xem nào… Tiếp theo đi đâu?’
Damien mở bản đồ thành, rà soát địa điểm.
‘Ở chỗ này.’
“Lão đại! Chi nhánh tây bắc bị quét sạch!”
“Lão đại! Tin từ chi nhánh phía tây: chỉ còn một người sống sót, tất cả bị Damien Hasken giết!”
Nghe thuộc hạ nối nhau báo tin, Cedric Walker ôm đầu.
Y không muốn tin, nhưng đành phải chấp nhận.
Băng Rắn Đen mà y khổ công gây dựng đang bị một kẻ duy nhất tiêu diệt. Lần đầu tiên y trải nghiệm cảm giác này, khó lòng tin nổi. Y thậm chí nghi ngờ bọn thuộc hạ cấu kết nói dối.
“L-lão đại… Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Im và chờ.”
Rõ ràng, dựa vào sức Rắn Đen không thể ngăn Damien Hasken. Phải tìm viện trợ bên ngoài.
“Chết tiệt… Ta đâu tích góp tiền cho mấy tình huống thế này.”
Cedric ngẩng đầu, nhìn về phía thống lĩnh và kỵ sĩ vẫn đang vui chơi.
“Đi bảo bọn chúng cố gắng cầm cự Damien Hasken.”
“Vâng!”
Sau khi đuổi thuộc hạ đi, Cedric bước vào phòng khách quý.
Thống lĩnh và kỵ sĩ niềm nở đón:
“Ô, ngài Cedric! Sao giờ ngài mới vào? Nào, cùng uống đi.”
Thống lĩnh đưa ly rượu, nhưng Cedric không nhận, thay vào đó, y quỳ xuống.
“Ta biết hành động này thật đáng xấu hổ, nhưng mong hai vị giúp ta một việc.”
Đăng bởi | hoanggiangnz |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |