Làm chuyện gì đó!
Đôi mắt sâu thẳm lại một lần nữa nhìn thẳng vào người phụ nữ, đáy mắt tràn đầy những ngọn lửa đang hừng hực cháy, giọng nói đầy sự tà mị:
-Vậy thì, em muốn tôi làm gì?
Nghe thấy lời nói của Lãnh Hách Thành, Lâm Hoàn Nhĩ giật nảy mình. Trong lòng chấn động, vội vàng nói:
-Vậy anh cứ đi làm việc của anh đi!
Nhưng người đàn ông dường như không có ý định buông tha cho cô, anh cởi áo khoác ra ném sang một bên, từng bước từng bước tiến tới người phụ nữ trên giường,
-Tôi bây giờ lại không bận… Để tôi nghĩ xem, nên đối phó với kiểu người khẩu thị tâm phi như em thế nào?
Thân hình cao lớn kề sát của người đàn ông, dường như cái bóng to lớn đầy mãnh liệt đang bao trùm quanh cô, trực tiếp đè Lâm Hoàn Nhĩ lên giường.
Cô lại một lần nữa bị bao vây bởi người đàn ông cao lớn này. Nằm trọn trong lòng anh, không cách nào cựa quậy được.
Lâm Hoàn Nhĩ thấy mình như kiểu “chơi với lửa có ngày chết cháy”, cô cảm thấy mình điên thật rồi! Tự nhiên lại đi hỏi câu đấy, rõ ràng là người đàn ông này đã định đi rồi.
Cô vừa ảo não lại càng thêm quẫn bách, cánh tay theo bản năng đẩy ngực của anh ra.
Anh thoải mái quan sát bộ dạng như rơi vào tù của cô, dường như vô cùng đắc ý.
Lãnh Hách Thành đưa ngón tay thon dài của mình ra, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô. Đôi môi mỏng khẽ nhếch cười, ánh mắt đầy sâu xa:
-Cố phu nhân sao thế? Vừa rồi không phải là điệu bộ coi thường cái chết sao? Bây giờ lại sợ rồi à, sự dũng cảm của em đúng là không vượt quá ba giây.
Lâm Hoàn Nhĩ hít sâu, dũng cảm nói:
-Lãnh tổng, nếu anh muốn làm gì tôi, tôi không có cách nào phản kháng.
Cô nhắm mắt, lần này thật sự là cô coi thường cái chết rồi! Cho dù là xảy ra chuyện gì, cứ cho là cô gặp vận đen đi, nhưng nghĩ theo hướng khác thì Lãnh Hách Thành tốt hơn bọn bắt cóc kia nhiều.
Lâm Hoàn Nhĩ cười khổ, bây giờ cô lại phải rơi vào cảnh ngộ lựa chọn như này.
Nhìn thấy bộ dạng sống không bằng chết của cô, ngọn lửa dục vọng của anh lại bị tắt ngấm như bị hất cả gáo nước lạnh vào người vậy.
Sắc mặt anh so với vừa nãy càng khó coi hơn.
Vào lúc Lâm Hoàn Nhĩ cho rằng anh ta sẽ làm gì mình thì đột nhiên cơ thể cô được thả lỏng, Lãnh Hách Thành rời khỏi người cô.
Khi cô mở mắt ra thì anh đã đi ra cửa rồi, mở cửa phòng trực tiếp đi ra ngoài. Cửa kêu “rầm” một tiếng, âm vang rất to.
Lâm Hoàn Nhĩ có thể nhìn ra cô đã chọc giận anh đến mức nào.
------------
-Anh họ, anh họ, em xin anh xin anh đấy! Anh tha cho em đi, em thực sự biết lỗi rồi!!!
Hách Diễm Diễm bám theo Lãnh Hách Thành không ngừng cầu xin.
Cô đã nhận được tin, hai tên bắt cóc kia đã bị bắt rồi! Cô sợ đến nỗi vội kêu ngưòi cảnh cáo hai tên kia không được khai ra cô.
Tuy hai tên đó làm việc vì tiền bạc, tạm thời sẽ không khai tên cô ra nhưng thời gian lâu không thể đảm bảo chúng không chịu nổi áp lực mà khai tên cô ra.
Hách Diễm Diễm biết, chỉ có Lãnh Hách Thành mới có thể cứu cô.
Dù sao đi nữa cô cũng là em họ của Lãnh Hách Thành, anh sẽ phải nể mặt mẹ mình, không thể không cứu đứa em họ là cô chứ.
-Cô muốn tôi cứu cô kiểu gì? Bọn bắt cóc là cô sai khiến, cô là chủ mưu. Nếu để phía cảnh sát tìm ra cô, chỉ có thể là do cô xui xẻo thôi! Tự đi mà trả giá cho chuyện mình gây ra. Cầu xin tôi có ích gì?!
Giọng nói của Lãnh Hách Thành như đập tan tất cả hy vọng của Hách Diễm Diễm.
-Anh họ, chuyện này chỉ cần anh không nhúng tay vào, em tin chắc nhất định có thể giải quyết.
Hách Diễm Diễm phủi chuyện một cách sạch sẽ, tiếp tục nói:
-Anh họ, anh cho em cơ hội cuối cùng này đi! Em biết sai rồi, cầu xin anh đừng nhúng tay vào chuyện này!!!
------
Dịch: Chi Chi
Chỉnh sửa: Mưa
Team: Con rơi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 09/03/18
Đăng bởi | RainyRuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 130 |