Đột phá
Dịch giả: Tĩnh Triều.
Lúc sau Liễu Vô Ngân dẫn Dương Tình và Long Lân tới trước mặt hắn, Lâm Việt mới thấp giọng nói: "Ta cần chuẩn bị vài thứ cho Hồng Mông đấu chiến, các ngươi đi lấy về đây cho ta..."
"Nhớ kỹ, phải thật kín đáo, và trước lúc trời tối phải xong việc."
Kế đó Lâm Việt phân biệt nói ra ba cái tên cùng địa danh, ba người kia nghe xong thì gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Sau trận chiến hôm nay, họ đã hoàn toàn tín nhiệm vào năng lực lãnh đạo của hắn, dĩ nhiên cũng không tò mò lắm chuyện làm gì.
Lúc Cầm Cơ để ý thì Liễu Vô Ngân, Long Lân, Dương Tình đã biến đâu mất.
Chư vị trưởng lão và đệ tử thì vẫn vây quanh Huyền U mà nghe hắn kể luyên thuyên chuyện mình xông pha Vạn Khí môn hào khí bừng bừng như nào, nghe xong các đệ tử ai nấy đều xuýt xoa không ngớt.
Cầm Cơ lặng lẽ rời khỏi đám đông, đi đến bên cạnh Lâm Việt:
- Xem ra ngươi lại muốn làm gì đó rồi?
Lâm Việt cũng không giấu:
- Hồng Mông đấu chiến rất quan trọng, Vong Tiên tông bây giờ cần chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Cầm Cơ nhìn hắn, ngập ngừng giây lát rồi nói ra:
- Cảm ơn.
Lâm Việt cười nhìn nàng bảo:
- Đừng vội, bây giờ ta cũng cần ngươi tìm cho ta mấy thứ này...
Nghe xong mấy cái tên hắn nói, Cầm Cơ nhíu mày khó hiểu:
- Đều là đồ của người chết, ngươi muốn làm gì?
- Đừng nghĩ nhiều, bây giờ ta giải thích ngươi cũng không hiểu được, chỉ cần biết đến lúc tham gia Hồng Mông đấu chiến chúng sẽ có tác dụng lớn là được, tin ta.
Lâm Việt khẳng định cho nàng yên tâm, Cầm Cơ cũng gật đầu quay đi, không hỏi thêm gì nữa.
Còn một người nữa nhìn hắn ra lệnh cho mọi người từ đầu chí cuối nhưng vẫn không lên tiếng, ấy là Kiếm Si Nhi, bấy giờ nàng mới bẽn lẽn lại gần hỏi:
- Thánh tử, vậy... vậy còn ta?
Lâm Việt thấy thế thì bật cười:
- Ngươi hả? Ở bên cạnh ta không phải tốt hơn sao?
Nàng cúi đầu ngượng ngùng, Lâm Việt lại nói:
- Được rồi, bây giờ ta cần bế quan mấy canh giờ, ngươi canh chừng cho ta vậy.
Kiếm Si Nhi lập tức gật đầu tuân lệnh.
- Mà khoan, chỗ ta bế quan là Thái Thượng thanh trì, ngươi ở ngoại vi chờ ta là được.
Tốt xấu gì Cầm Cơ mới là tông chủ, tuy nói hắn hiện tại có thể tùy ý ra vào Thái Thượng thanh trì nhưng Lâm Việt vẫn cảm thấy mình nên thông báo một tiếng cho nàng biết.
Trên mặt ao vẫn là sương mù luẩn quẩn, Kiếm Si Nhi lần đâu tiên chứng kiến kỳ quan này, chỉ là đứng cách đó hơn hai trượng chứ không tiếp cận gần.
Lâm Việt đi đến bờ, cảm giác hình như có gì đó sai sai, đúng lúc này lớp sương khẽ tản, hai cánh tay trần trắng nõn thò ra ôm lấy hông hắn.
- Muội nghe nói hôm nay ca uy phong lâm liệt đánh Xích Tiêu các cho thua liểng xiểng hả?
Tần Y Y tuy bạo gan như vậy nhưng vẫn hơi ngại ngùng, sắc mặt hơi đỏ, nhìn bộ dáng của nàng cũng không khó đoán ra đã đợi ở đây một lúc rồi.
- Cầm Cơ nói cho muội à?
Lâm Việt cười.
Tần Y Y nghe vào liền biết hắn không phải đang nói đến chuyện tỷ thí Xích Tiêu các, lúc này mới lắc đầu lè lưỡi ra cực kỳ đáng yêu:
- Đúng a, hôm nay nàng bảo ta tạm đừng đến đây, bảo rằng ca ca phải bế quan ở chỗ này.
Đoạn, nàng tức giận nhìn hắn:
- Ai biết đâu thì ra là ngươi mang khuê mật tốt của ta tới đây làm xằng bậy.
Lâm Việt nhìn nàng, trêu tức:
- Cô nương đang ghen hả?
- Hừ, ta ai thèm ghen chứ?
Tần Y Y đáp một câu, sau đó không nói không rằng dứt khoát kéo hắn xuống ao đánh ùm một cái.
Kiếm Si Nhi đứng ngoài không nhìn thấy hình ảnh trong sương mù, lo lắng hỏi vọng vào:
- Thánh tử, có chuyện gì không?
Lâm Việt chỉ kịp đáp:
- Đừng lo, không sao.
Dứt lời, hắn đã bị Tần Y Y khóa môi.
Hai người tiếp tục làm chuyện gì đó mà ai cũng biết, nhưng đoạn này sẽ bị cắt đi, khỏi tìm ^^
Hai canh giờ sau, Tần Y Y ngả lưng lên bờ ao thở dốc:
- Ca ca ngốc... ngươi ngày càng lợi hại a...
Lâm Việt cười, đến đỡ nàng dậy:
- Được rồi, ta còn có chính sự cần làm, đi về cẩn thận đấy.
Tần Y Y ngoan ngoãn gật đầu, mặc lại y phục chỉnh tề rồi lén rời đi theo đường khác, trước khi đi vẫn không quên tặng hắn một nụ hôn mãnh liệt.
Lâm Việt lúc này ổn định tâm trạng, lấy nhẫn chứa đồ của Sa Thiền ra đổ toàn bộ diệu thù vào Thái Thượng thanh trì.
Hắn muốn đột phá Chiến thể của mình.
Hiện tại hắn đang có Chiến thể Cửu giai Linh cảnh đỉnh phong, khoảng cách Phổ Độ cảnh chỉ còn một bước.
Chiến lực của Chiến thể, Diệu khí, Thần niệm ở các cảnh giới đều tương đương nhau, bây giờ thành công đột phá, vậy sức mạnh của hắn nhất định tăng lên không chỉ như một cộng một bằng hai thôi đâu.
Diệu khí Chuyển Luân cảnh kết hợp Chiến thể Phổ Độ cảnh, chiến lực tổng hợp của Lâm Việt đã có thể đấu ngang tay với đơn tu Diệu khí Cửu nhiên Chuyển Luân cảnh đỉnh phong.
Rắc!
Theo ý niệm của hắn, số lượng khổng lồ diệu thù toàn bộ nát vụn thành phấn hóa thành từng luồng khí vô sắc vô hình dung nhập vào bên trong Thái Thượng thanh trì.
Chưa hết, Lâm Việt còn luyện hóa toàn bộ dược liệu trong nhẫn của Sa Thiền thành đổ cả vào trong lòng nước lạnh ngắt.
Ấy vậy mà mặt ao lại đột nhiên sôi lên sùng sục, như thể một cái nồi nước bỏng cỡ đại vậy.
Lúc này Lâm Việt có thể cảm thấy sự đau đớn tăng lên mấy lần, cơn đau không ngừng tàn phá lại khôi phục rồi lại tàn phá từ trong ra ngoài cơ thể hắn.
"Cũng không tệ lắm."
Lâm Việt hài lòng gật đầu rồi nhắm mắt lại, liên tục hấp thụ luồng Thái Thượng chi lực cực kỳ đậm đặc.
Lại thêm một canh giờ im lặng, Kiếm Si Nhi đang đứng canh gác đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, bên trên mây đen vần vũ, chớp giật loang loáng, sấm giội ì ùng, hết thảy dường như đang tụ lại chỗ nàng vậy.
"Độ kiếp?"
Kiếm Si Nhi biết chúng không có đến tìm mình, khả năng cao nhất đương nhiên là...
Nàng cảm giác vừa mừng vừa sợ, mừng vì đây là dấu hiệu cho thấy Lâm Việt đã đột phá, còn sợ thì vì... lôi kiếp lần này quá mạnh đi, một khi đánh xuống chỉ sợ thánh tử khó mà kháng cự.
Đùng đùng!
Mây đen đã thành hình trên không trung, Kiếm Si Nhi cũng không do dự thêm, quả quyết tuốt kiếm, Xích Nguyệt kiếm xuất hiện, ngay trước lúc sấm sét đánh xuống một giây Thiên Diễn kiếm quyết đã được thi triển, lôi đình đụng độ kiếm khí nổ ầm một tiếng kinh thiên động địa!
Kiếm Si Nhi bị chấn đến thổ huyết, cả người bị lôi điện bao vây không ngừng tấn công Chiến thể của nàng.
Các thành viên Vong Tiên tông cũng bị chú ý đến nơi này.
- Độ kiếp? Là ai đang độ kiếp vậy?
- Lôi kiếp uy lực như vậy? Là đột phá Chuyển Luân cảnh à?
Khoảng cách quá xa, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy kích cỡ khổng lồ của hắc vân mà không thể trông ra được Kiếm Si Nhi đang suy yếu tột cùng rơi xuống mặt đất.
Trong Thái Thượng thanh trì, Lâm Việt đột nhiên mở mắt ra, xương cốt và gân mạch toàn thân chạy qua một luồng sức mạnh đáng sợ chưa từng thấy.
Hắn ngẩng đầu lên, thân ảnh chớp mắt đã biến mất, gần như ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Kiếm Si Nhi ôm eo đỡ lấy nàng.
Bị lôi điện đánh thương cả người đau đớn, Kiếm Si Nhi cảm giác gì đó liền gắng gượng mở mắt ra mới biết mình được Lâm Việt cứu:
- Thánh tử... Cẩn thận!
Bất chợt nàng nhìn thấy một luồng sấm sét bổ xuống, lập tức cố gắng hét lên cảnh báo.
Lâm Việt nghe vào cũng không để tâm, chỉ tiện tay vung một quyền ra, không gian rung chuyển như muốn nứt ra, tia sét kia cách hắn ba thước liền bị đấm nát!
Lôi kiếp tiêu tán, Lâm Việt nhẹ nhàng đặt Kiếm Si Nhi xuống bờ Thái Thượng thanh trì, khẽ nói:
- Nín thở tập trung, ta giúp ngươi đột phá đệ nhị cảnh Kiếm đạo.
Kiếm Si Nhi cảm giác trong họa có phúc, không ngờ trạng thái sống dở chết dở như này mà Lâm Việt vẫn có thể khiến nàng mạnh hơn.
- Lôi Điện chi lực là tài nguyên tu luyện kiếm khí tốt nhất cơ mà, tin ta.
Lâm Việt nói thêm, Kiếm Si Nhi đã nhắm mắt lại, hắn dựng nàng ngồi thẳng dậy quay lưng về phía bản thân, kế đó đánh nhẹ một chưởng, khí huyết Chiến thể Phổ Độ cảnh không ngừng tiến vào dung hòa Lôi Điện chi lực trong cơ thể nàng thành một loại năng lượng ôn hòa hơn lưu chuyển khắp kỳ kinh bát mạch, Kiếm Si Nhi chỉ cảm giác toàn thân đau đớn khó tả nhưng cố cắn môi nín nhịn, chẳng bao lâu môi nàng đã sớm rướm máu, đáng thương vô ngần.
Thêm hai canh giờ ròng rã nữa, cơn đau mới từ từ rút đi, Kiếm Si Nhi cũng dần khôi phục, lần nữa cảm nhận kiếm khí trong cơ thể, chất lượng tăng cao bao nhiêu chưa rõ, nhưng số lượng nhìn qua cũng gấp mấy chục lần rồi.
- Thánh tử, ta...
Kiếm Si Nhi vui mừng quay lại định nói gì đó nhưng lập tức im bặt, đỏ mặt mà quay lại ngay, cực kỳ e thẹn.
Lâm Việt cũng nhận ra, ho khan mấy tiếng chữa ngượng, một hồi sau lại lên tiếng:
- Quay lại được rồi a.
- Ừm... Lúc này tình hình có hơi khẩn cấp... - Lâm Việt nhún vai giả bộ không có gì xảy ra hết cả, lảng qua chuyện khác: - Kiếm đạo của ngươi đã đạt tới cảnh giới thứ hai, sức chiến đấu ít nhất đã sánh ngang với Tam nhiên Chuyển Luân cảnh rồi.
Kiếm Si Nhi không đáp, trái tim vẫn đang thình thịch thình thịch, xem chừng nhìn thấy cơ thể Lâm Việt còn khiến nàng kích động hơn cả đột phá...
Mất một lúc nàng mới định thần lại, ấp úng:
- Cảm... cảm ơn thánh tử!
Lâm Việt không biết suy nghĩ của nàng, gật đầu:
- Đừng khách sáo, nếu không phải nhờ ngươi cản lôi kiếp thay ta vào thời điểm quan trọng, ta cũng không có đột phá dễ dàng đến thế.
Đăng bởi | HCTver2 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 531 |