Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão bà

Phiên bản Dịch · 1949 chữ

"Oanh!"

Một tiếng trầm đục như có như không vang lên, tựa hồ là từ đáy lòng người phát ra tiếng nổ.

Trong tửu quán, tiếng rì rào rung động.

Đám người vây xem đều ù ù hai tai, đầu váng mắt hoa.

"A!"

Bỗng nhiên có người cảm giác trên mặt có chút ẩm ướt, theo bản năng sờ một cái.

Nhưng lại sờ tay đầy máu.

Không chỉ có mình hắn, tai mũi của những người khác đều chảy máu.

Lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi, kinh hoàng tứ tán, cũng không dám ở lại xem náo nhiệt gì nữa.

Ngay cả chưởng quầy quán rượu cũng không còn thương tiếc mình nữa, không biết đã chạy đến nơi nào.

Nhất thời chim thú tứ tán, trong tửu quán, chỉ còn lại có Giang Chu cùng bốn Chấp Đao Nhân, còn có Tây Bối công tử, cùng với một lão thái bà chẳng biết lúc nào xuất hiện.

Chắp tay sau lưng, lưng còng.

Âm bạt liếc nhìn Giang Chu.

"Tiểu tử, ngươi là ai? Tuổi còn nhỏ, có thể tiếp một chưởng của lão thân mà không chết, khó được lắm, lão thân để ngươi trước khi chết lưu lại danh tính, chết rõ ràng hơn một chút."

Lão bà chắp tay sau lưng, trên mặt là một mảnh âm thứu.

Trong lời nói khinh thường Giang Chu một trận.

Nhưng không ai biết được sự kinh hãi trong lòng lão bà.

Giang Chu thả ra Thái Ất Ngũ Yên La, chỉ là kinh hồng vừa hiện, liền thu trở về.

Cho dù lão bà mạnh hơn Giang Chu rất nhiều, nhãn lực hơn người, trong lúc nhất thời cũng khó có thể nhìn thấu hư thực của Thái Ất Ngũ Yên La.

Đối với Giang Chu đến tột cùng dùng thủ đoạn gì ngăn lại một chưởng của bà, bà hết sức tò mò.

Hơn nữa, không ai thấy, một bàn tay sau lưng lão bà đã bị Liễu Diệp Kim Đao kéo lê một vết máu sâu thấy được xương.

Đây mới là điều khiến lão bà khó tin nhất.

Một người trên người không có nửa điểm khí tức tu luyện, nhìn gân cốt huyết nhục của hắn, nhiều nhất cũng chỉ là võ đạo nhập phẩm mà thôi.

Lại có thể đả thương một cao thủ võ đạo lục phẩm như bà?

Không thể tưởng tượng nổi!

Càng không thể tưởng tượng được chính là, một đao vừa rồi kia, lại làm cho bà cảm thấy sợ hãi!

Chỉ là một con kiến hôi mà thôi, lại có thể uy hiếp được lão bà ta mạnh mẽ, làm sao lão bà ta có thể không giận?

Hoảng hốt và kinh sợ, khiến bà ta sinh ra tâm lý phải giết đối với Giang Chu.

Thần sắc Giang Chu nghiêm túc, hai tay cũng giấu ở sau lưng.

Nhưng còn chưa nói gì, Tây Bối công tử đã kêu lên giòn tan trước hắn: "Vương ma ma, ta không cho phép ngươi làm tổn thương hắn!"

Vương ma ma nhướng mày, da mặt vốn như cây cổ thụ giờ lại càng hiện ra tầng tầng nếp nhăn, âm quỷ vô cùng.

"Lan... cô nương, tiểu tử này dám vô lễ với cô nương, nếu lão thân tha mạng sống cho hắn, lão gia trách tội, lão thân không chịu nổi, nghe lão thân khuyên một câu, đừng chống đối với lão gia, mau tới đây, đợi lão thân giết tên tiểu tặc dám mạo phạm cô nương này, liền dẫn cô nương về."

Tây Bối công tử cả giận nói: "Ngươi đừng lấy hắn ra dọa ta! Ta không sợ!"

"Lan cô nương, ngươi trốn lão gia đi chơi lâu như vậy, cũng nên trở về, nếu không lão gia sẽ tức giận."

"Kính xin cô nương đứng sang một bên, đợi lão thân giết vật nhỏ không biết trời cao đất rộng này, liền nghênh cô nương hồi phủ."

Tây Bối công tử cắn răng, thân thể lướt ngang, mở hai tay ra chắn ở trước mặt Giang Chu: "Được, ngươi không nghe ta, vậy ngay cả ta cũng cùng nhau giết!"

Vương ma ma lộ ra vài phần không vui: "Lan cô nương, đừng tùy hứng."

Tây Bối công tử hừ nói: "Ngươi có thể tìm được ta, cũng phí không ít công phu đi? Bổn... Cô nương nếu lại chạy, ngươi chưa hẳn bắt được ta, trừ phi ngươi dám làm ta bị thương."

Vương ma ma thở dài: "Ài, Lan cô nương, ngươi làm lão thân thật khó xử."

"Câm mồm! Ngươi chỉ là một nô tỳ, ta chính là muốn làm khó ngươi, ngươi có thể làm gì!"

Tây Bối công tử đối với lão bà tuyệt không khách khí, trong lời nói còn mang theo ý vũ nhục.

Giang Chu thấy lão bà kia chẳng những không tức giận, ngược lại càng thêm do dự.

Tây Bối công tử lúc này nói: "Ta biết ngươi cũng là nghe lệnh làm việc, chỉ cần ngươi không làm hắn bị thương, ta sẽ cùng ngươi trở về."

Vương ma ma hít sâu một hơi: "Đã như vậy, lão thân sẽ tha cho hắn không chết, mong cô nương nói lời giữ lời."

Tây Bối công tử khinh thường nói: "Bổn cô nương thân phận gì? Một lão nô như ngươi mà xứng để bản cô nương nói dối?"

Lão bà không những không giận, ngược lại còn khom người nhường đường: "Vâng, Lan cô nương, vậy xin mời theo lão thân trở về."

Tây Bối công tử hừ một tiếng, đi hai bước, chợt quay đầu lại nói với Giang Chu:

"Lần này là ta làm liên lụy ngươi, ngươi yên tâm, ngày sau ta nhất định sẽ đền bù tổn thất cho ngươi."

Nói xong liền đi tới bên cạnh lão bà, chỉ thấy bà lão vịn cánh tay của nàng, nhìn cũng không thèm nhìn Giang Chu một cái, thân hình hơi chao đảo một cái, đã không thấy bóng dáng.

"Phù..."

Giang Chu thở ra một hơi.

“Còn ngày sau? Tốt nhất không có ngày sau.”

Một cao thủ trung tam phẩm tùy thân, mặc nàng đánh chửi không dám cãi lại, thân phận của người này tôn quý như thế nào, có thể nghĩ.

Cũng may là tên lùn này mặc dù có chút điêu ngoa, nhưng cũng không phải là không nói đạo lý.

Nếu không hắn cũng chỉ có thể liều mạng.

Mở hai bàn tay vẫn luôn để sau lưng ra, đeo Bạch Cốt Lục Hồn Châm vẫn luôn nắm trong lòng bàn tay vào lại cổ áo.

Trên một bàn tay khác lại là Cửu Long Hóa Cốt Thủy.

Vừa rồi nhìn như hắn vô lực đánh trả, nhưng nếu lão bà kia không buông tha, chết tuyệt đối không phải là chính hắn.

"Các ngươi không sao chứ?"

Nhìn bốn Chấp Đao Nhân, bọn họ cũng bị tiếng trầm đục vừa rồi làm bị thương.

Cũng may đó là nhằm vào hắn, người bên ngoài chỉ là có chút ảnh hưởng.

Cho dù như thế, cũng khiến cho trái tim mấy người đập nhanh, nuốt nước miếng một cái nói: "Không có việc gì."

Giang Chu nhìn vị trí hai người biến mất, trầm ngâm một hồi, vốn định đi tìm Yến Tiểu Ngũ hỏi một chút, Tây Bối công tử kia đến tột cùng là thân phận gì.

Nhưng nghĩ đến tiểu tử này giấu diếm thân phận của mình, tám phần là sẽ không nói.

So với hao phí khí lực, không bằng mau chóng tăng lên chính mình.

Trong mắt Giang Chu hiện lên một tia ánh sáng nhạt.

Đây quả thực là một trận tai bay vạ gió, lão bà kia không nói một tiếng liền hạ sát thủ, muốn nói hắn không giận là không thể nào.

Chẳng qua xưa nay hắn sẽ không cuồng nộ vô năng.

Chỉ đợi lần sau, nếu thật có cơ hội gặp lại, liền chưa chắc là ai giết ai.

Lập tức mang theo bốn Chấp Đao Nhân, đi tìm mấy yêu ma hôm nay muốn chém giết.

Lần này không gặp chuyện ngoài ý muốn nữa, hắn rất thuận lợi chém giết ba con yêu ma.

Được ba hạt Nhất Dương Đan, số lượng Chân Linh đạt tới bốn mươi chín viên.

"Làm phiền quan gia đi một chuyến, thật sự xin lỗi!"

Dã thường.

Trong một thôn nhỏ.

Giang Chu đi ra từ một nhà dân đơn sơ, phía sau là một hán tử nông thôn giản dị, liên tục cúi đầu tiễn hắn ra.

Đây là chuyến cuối cùng của ngày hôm nay, nhưng lại là chạy vào khoảng không.

Vốn là chủ nhân của hộ này, cũng chính là người đàn ông này báo án, nói hắn có một đệ đệ, đoạn thời gian trước sau khi lên núi thả Dê thì không trở về.

Hán tử này cùng một ít thanh niên trai tráng trong thôn đi tìm mấy ngày cũng không tìm về.

Cứ nghĩ rằng mình bị đám hổ lang từ đâu tới ngậm đi, nên mới nghĩ ngợi như vậy.

Loại này ở loại hương dã này là thường xuyên phát sinh, cũng không kỳ quái.

Nhưng theo hán tử nói, đêm qua, có thần linh báo mộng, nói đệ đệ của hắn bị yêu ma câu đi, bị hắn gặp gỡ, thuận tay cứu trở về.

Để hắn sáng sớm hôm nay đến sườn núi lúc trước đệ đệ chăn Dê tìm.

Hán tử bán tín bán nghi đi, quả nhiên ở trên sườn núi phát hiện đệ đệ đã mất tích từ lâu.

Lập tức gặp lại chúc mừng.

Nhưng hán tử ngoài vui mừng, nghĩ tới yêu ma kia hại huynh đệ hắn chia lìa, hại đệ đệ hắn trải qua cuộc sống khổ cực lâu như vậy.

Càng nghĩ càng không phải, trực tiếp đi Túc Tĩnh Ti báo án.

Kết quả Giang Chu tới điều tra, hán tử lại nói đệ đệ mình lúc trước chỉ là ham chơi lạc đường, thật vất vả mới tìm đường trở về, là ca ca nghi thần nghi quỷ mà thôi.

Loại chuyện này bởi vì lòng nghi ngờ, coi chuyện tầm thường thành yêu ma tác quái không ít, Giang Chu cũng lơ đễnh.

Nhưng Chấp Đao Nhân đi theo hắn lại cảnh cáo hán tử trẻ tuổi mặt chữ điền: "Về sau không được báo án lung tung, đại nhân bận rộn, nào có nhiều thời gian để ngươi đến đây chứ?"

Hán tử liên tục khom lưng: "Vâng vâng vâng!"

"Ất Nhị Tam, thôi, đi thôi."

Giang Chu lắc đầu, cắt ngang Chấp Đao Nhân nói.

Kỳ thật bất luận là hán tử này hay là Chấp Đao Nhân như Ất Nhị Tam đều là người mệnh khổ.

Hán tử sợ hãi yêu ma, cũng thống hận yêu ma, có việc ngoại trừ xin quan phủ giúp đỡ lại có thể thế nào?

Ất Nhị Tam là Chấp Đao Nhân, mệnh như lục bình, không thể tự chủ được, còn sống chính là may mắn, chết là chuyện đương nhiên.

Trong lúc hành sự tự nhiên sẽ có thêm chút lệ khí.

Sau khi mấy người Giang Chu rời đi.

Hán tử trở lại trong phòng, thầm oán với một thiếu niên mười mấy tuổi: "Ngươi nói ngươi đi, đã đi lạc, sao ngươi không nói sớm? Thiếu chút nữa hại ta đắc tội quan sai."

Đệ đệ của hắn cười hắc hắc nói: "Ca ca chớ giận, đệ cho ca xem một vật..."

Bạn đang đọc Ta Có Một Quyển Quỷ Thần Đồ Lục (Dịch) của Ngưu Du Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally_616
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 302

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.