Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết người vô hình

Phiên bản Dịch · 2107 chữ

Trên mặt lại bất động thanh sắc, hiện tại vẫn là trước giải quyết vấn đề Vương Bích đã rồi nói sau.

Giang Chu liếc nhìn Vương Bích.

Nàng quả thật rất đáng thương, nhưng thả nàng rời đi, cũng là quả quyết không thể nào, dù sao Từ Văn Sơn đúng là bị nàng giết chết.

Hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng, du đãng bên ngoài mấy ngày, sợ là sẽ biến thành Lệ Quỷ.

Giang Chu nói: "Vương cô nương, xin lỗi, chỉ sợ ngươi phải theo ta về Túc Tĩnh Ti.”

Yến Tiểu Ngũ vội la lên: "Tại sao phải bắt nàng trở về? Súc sinh họ Từ vốn nên giết, hơn nữa nàng là vì báo thù cho mình, thiên kinh địa nghĩa!"

Giang Chu bình tĩnh hòa nhã nhìn hắn một cái: "Vậy ngươi muốn nhìn nàng biến thành du hồn dã quỷ, sau này lại ra hại người khác?"

Yến Tiểu Ngũ chậm rãi nói: "Chuyện này..."

Giang Chu không thèm để ý đến hắn nữa, hướng Vương Bích nói: "Vương cô nương, chuyện Thị nữ của cô, tôi rất xin lỗi, nhưng chức trách của tại hạ là ở bên người..."

"Ngươi yên tâm, vào Túc Tĩnh Ti, ta sẽ hết sức cầu tình cho ngươi, chỉ cần người báo án không làm khó ngươi, trong Ti sẽ chuyển ngươi tới Âm Ti, nơi đó mới là nơi ngươi nên tới."

Túc Tĩnh Ti tĩnh xử lý yêu ma, phần lớn là trực tiếp chém giết hoặc là trấn nhập đao ngục.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Xuất phát từ một ít suy tính đặc thù, sẽ di chuyển loại quỷ vật âm hồn này đến Âm Ti.

Quỷ vật âm hồn, vốn là chức quyền của Âm Ti.

Hai kiếp âm dương vốn có giới hạn không thể vượt qua.

Nhưng Túc Tĩnh Ti lại có phương pháp câu thông với Âm Ti.

Giang Chu không tự mình xử lý vụ án này, nhưng cũng từng nghe nói.

Hắn cũng chỉ có thể làm được một bước này.

Vương Bích tới Âm Ti, cho dù bị thẩm phán cũng là chuyện đương nhiên.

Về phần người báo án có làm khó nàng hay không...

Giang Chu tự có biện pháp để cho hắn không có cơ hội này.

Vương Bích cười buồn: "Dáng vẻ của ta đã như vậy, nếu còn có cơ hội luân hồi, cho dù vào âm phủ chịu hình, cũng là chuyện nên làm, cảm ơn quan gia thành toàn."

"Đi thôi."

Giang Chu không nhiều lời.

Vụ án này rất nhẹ nhàng, nhưng hắn làm rất không thoải mái.

Ngay cả kinh hỉ do Quỷ Thần Đồ Lục đột nhiên biến hóa cũng bị hòa tan.

Yến Tiểu Ngũ dường như cũng nhìn ra tâm tình của hắn tựa hồ không tốt, trên đường đi rất nặng nề.

Mang Vương Bích và tòa âm trạch bằng giấy kia về, lại ghi chép vụ án một năm một mười vào trong sổ.

Đối với hồn phách của Từ Văn Sơn, chỉ nói là đã bị một con quỷ vật khác làm hại, cũng chính là hị nữ của Vương Bích, mà thị nữ kia cũng bị hắn giết chết, hồn phi phách tán.

Di giao những thứ này với Túc Tĩnh Ti, vụ án coi như là kết thúc.

Lại còn có một chuyện chưa xong...

Sau khi Yến Tiểu Ngũ rời đi, Giang Chu liền bẩm báo với Tống lão đại về chuyện đã xảy ra, ra khỏi Túc Tĩnh Ti, tìm được trang viên của Tống gia ở ngoại ô.

Yến Tiểu Ngũ lại không biết, trước khi Giang Chu ra tay diệt sát hồn thể Từ Văn Sơn, đã sớm đưa ra quyết định.

Nếu đã làm, vậy thì làm cho xong, ngay cả Tống lão đại nhân kia cũng xử lý luôn, để quyết hậu hoạn!

Việc này thoạt nhìn kỳ thật không cần thiết, bất luận là để Yến Tiểu Ngũ động thủ, hay là dứt khoát để Từ Văn Sơn trở về, đều là lựa chọn tốt nhất.

Ngược lại nếu làm như vậy, rất có thể hắn sẽ gặp phiền toái lớn.

Nhưng lời Yến Tiểu Ngũ nói, khiến Giang Chu bỗng nhiên tỉnh ngộ, cũng có chút sợ hãi.

Hắn sợ lần này mình lùi bước, sau này gặp chuyện tương tự, đoán chừng cũng phải lựa chọn như vậy.

Rất nhiều chuyện, chỉ có khác nhau một lần và vô số lần.

Một lần hai lần ba lần... Sau vô số lần, hắn sớm muộn gì cũng sẽ biến thành người không có điểm mấu chốt cùng kiên trì.

Hắn thật sự không muốn biến thành người như vậy.

Giang Chu tính toán của mình, cũng không muốn nói cho Yến Tiểu Ngũ.

Làm sao mà tên Tống lão đại kia lại chết lặng lẽ như vậy, hắn cũng có tính toán.

Nhưng loại chuyện này vẫn chỉ có một mình hắn biết.

Giang Chu ở ngoài trang viên của Tống gia không bao lâu, Tống Liêm nhận được thông bẩm, rất nhanh liền cho người dẫn hắn đi vào.

Xuyên qua đình viện lầu các hào hoa xa xỉ, rất nhanh tới một tòa sảnh đường tráng lệ.

Tống Liêm ngồi trên công đường, thấy hắn cũng không nói lời khách sáo, càng không để hắn ngồi xuống.

Trực tiếp nói: "Giang tuần vệ à, sao hả? Lúc này ngươi tới cầu kiến lão phu, có phải là mệnh hồn của hung thủ và Văn Sơn đã có tung tích rồi sao?"

Trên mặt Giang Chu không lộ ra dị sắc, kính cẩn nói: "Chuyện liên quan đến lệnh tế của lão đại nhân, kính xin lão đại nhân xua đuổi đi."

"Ồ?"

Tống Liêm hỏi, không nghi ngờ gì.

Lão già ở quan trường, Từ Văn Sơn là người thế nào mà không nhìn ra được?

Sở dĩ coi trọng hắn, thứ nhất là nữ nhi nhà mình thích, hắn không có cách nào.

Thứ hai, bản thân hắn cũng cho rằng, trượng phu trên đời, nên có quyết đoán, tâm ngoan một chút cũng không phải chuyện xấu.

Chỉ có như thế, mới có thể thành đại khí.

Ngoài ra, mặc dù có một số tật xấu nhỏ, cũng có thể dễ dàng tha thứ, có thể tạo nên.

Nhưng mà những tật xấu này, không cần thiết khiến cho mọi người đều biết.

Cho nên Tống Liêm dứt khoát phất tay gạt bỏ hạ nhân đang hầu hạ trong thính đường.

Lúc này Giang Chu mới đặt hai tay trước bụng, giống như kính cẩn nói: "Lão đại nhân, có thể cho phép quan lại đến gần bẩm báo hay không?"

Tống Liêm khẽ nhíu mày, hình như không thích, nhưng nhớ tới người trước mắt dường như có chút quan hệ với Lý Đông Dương, liền quyết định lưu chút mặt mũi nói: "Ngươi vì chuyện của con rể mà bôn ba, cũng coi như có công, đã như vậy, ngươi đến gần đây đi."

Trên mặt Giang Chu vừa đúng lộ ra vẻ vui mừng, đi lên phía trước.

Hắn khom người đứng bên cạnh Tống Liêm, nói ra mọi chuyện.

Đương nhiên, đây là phiên bản hắn đã sửa chữa qua.

Cũng bỏ hắn đi không còn một mảnh.

Còn đem chuyện Từ Văn Sơn giết vợ giấu đi.

Chỉ nói một con quỷ vật chẳng biết tại sao lại muốn tàn hại Từ Văn Sơn.

Nếu Tống Liêm biết hắn nắm giữ loại âm tư này, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ thiện ý nào với hắn.

Mặc dù đã quyết định giải quyết họ Tống, nhưng trước khi giải quyết phiền toái này, vẫn là không nên tiết lộ thì tốt hơn.

Cho nên trong lời nói, Giang Chu dẫn cừu hận lên người đạo nhân mà Vương Bích nói tới.

Dường như tất cả những điều này đều là do đạo nhân thần bí kia sai khiến.

Lại mơ hồ xen lẫn một vài âm mưu luận trong đó, cố ý dẫn dắt Tống Liêm suy nghĩ về mình.

Nửa thật nửa giả, trong thực lại ẩn hư.

Giang Chu biết, kẻ địch như Tống Liêm nhất định không thể thiếu.

Tất nhiên rồi, nghi thần nghi quỷ rồi.

Tống Liêm nghe vậy thì nhíu mày không thôi.

Cũng bắt đầu hoài nghi, có phải là cừu địch ở kinh thành đang âm thầm nhằm vào hắn?

Giang Chu không quên đạo nhân mà Vương Bích nói.

Hắn làm như vậy cũng không trông cậy vào việc có thể dựa vào Tống Liêm tìm ra đạo nhân kia, nhưng nếu có thể đạt được hiệu quả này thì tốt hơn.

Giang Chu vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Tống Liêm.

Nhìn thấy hắn nhíu mày lộ ra vẻ trầm ngâm hoài nghi, tay trái phủ lên tay phải.

Dưới tay trái có một tấm Thi Trùng Chú đã sớm chuẩn bị tốt.

Trong lòng thầm niệm chú quyết.

Xung quanh đã không còn ai, Tống Liêm cũng không đặt lực chú ý lên người y.

Giờ phút này Giang Chu gần như đã đứng sát bên cạnh Tống Liêm.

Thi Trùng Chú rất nhanh liền có hiệu lực.

Hóa thành vô hình vô chất, chỉ mơ hồ hiện ra một đám thi trùng màu hồng, che lại y phục của hắn, vô thanh vô tức chui vào trong cơ thể Tống Liêm.

Giang Chu cảm thấy vui mừng.

Phúc Trùng chú.

Phệ nhân hạ thi, làm người hãm sâu vào tình dục, tận tình thanh sắc, tiết ra nguyên tinh, bảy ngày hoạt tinh mà chết.

Trên đường Giang Chu về Túc Tĩnh Ti, Yến Tiểu Ngũ đã thăm dò được một số bản tính làm người của Tống Liêm.

Biết lão gia hỏa này tuổi tác tuy lớn, nhưng cũng là một sắc lang.

Nói là hàng đêm không nữ không vui có thể là khoa trương chút ít, dù sao hắn cho dù có tâm, cũng không có khí lực này.

Nhưng tình hình thực tế cũng không kém bao nhiêu.

Một đống tuổi tác, bên người mỹ tỳ sủng thiếp chồng chất không nói, còn thường xuyên làm chút hoạt động không thể lộ ra ngoài.

Dùng các loại thủ đoạn khiến người ta khinh thường từ bên ngoài cướp đến rất nhiều con gái nhà lành, không biết có bao nhiêu người vô tội gặp phải tai họa của hắn.

Thi Trùng Chú yểm nhân tam thi, giết người trong vô hình vô tích.

Phúc Trùng Chú này quả thực là tuyệt phối với hắn.

Có thể khiến Tống Liêm chết một cách thuận lý như vậy, thần không biết quỷ không hay.

Giang Chu không phải là không có nghĩ tới, có cao nhân có thể nhìn ra nguyên nhân cái chết như vậy.

Nhưng xác suất này rất nhỏ, cho dù thật sự nhìn ra, cũng rất khó liên lụy đến trên người hắn.

So với việc lưu lại hậu hoạn Tống Liêm, thì nguy hiểm này càng đáng giá.

Giang Chu không sợ tai họa ngầm do giết hắn mang lại, chỉ lo Tống Liêm thân ở địa vị cao nhiều năm, trên người có lẽ có bảo vật gì có thể phòng được Thi Trùng Chú của hắn.

Hiện tại xem ra, thi trùng nhập thể còn không tự biết, cho dù hắn có bảo vật, cũng không thể phòng bị phù chú này.

"Ừm, ngươi làm không tồi, sự tình ta đều biết, ngươi lui xuống trước đi."

Tống Liêm yên lặng nghe Giang Chu nói xong, vẻ mặt như thường bắt đầu tiễn khách.

Giang Chu cũng không nhiều lời, kính cẩn thi lễ cáo lui.

"Người đâu."

Chờ sau khi Giang Chu rời đi, Tống Liêm trầm mặt gọi một lão bộc tới.

Chỉ chỉ cửa ra vào, trầm giọng nói: "Đi điều tra cái Tuần yêu vệ kia."

Lão bộc híp mắt nói: "Lão gia, ngài hoài nghi..."

"Một Tuần yêu vệ thôi mà, lão phu nghi ngờ hắn làm gì?"

Tống Liêm lơ đễnh cười cười: "Chỉ là lão phu hành tẩu chốn quan trường nhiều năm, dựa vào hai chữ cẩn thận."

"Mặc dù lão phu đoán được hắn không dám giở trò gì, nhưng cũng không thể mặc cho hắn nói cái gì liền tin cái đó."

Lão bộc khom người khen: "Lão gia anh minh, lão nô đi điều tra ngay."

"Đi đi."

Tống Liêm khoát tay, nâng chén trà lên cẩn thận nhấp một ngụm.

Bạn đang đọc Ta Có Một Quyển Quỷ Thần Đồ Lục (Dịch) của Ngưu Du Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally_616
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 302

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.