Hoà thượng ngủ tạm
Giang Chu nhìn những khuôn mặt bướu thịt rậm rạp kia, thật sự là nhịn không được toàn thân nổi da gà.
Nhất là vẫn còn điên cuồng nhúc nhích, quả thực khiến người tê cả da đầu.
Không khỏi lấy ra Pháp Hoa Kim Quang Luân từ trong Di Trần Phiên.
"A!"
Bảo Luân vừa ra, kim quang vĩnh hằng tỏa ra, chiếu sáng Phật điện.
Vô số người trên mặt lập tức phát ra tiếng thét hoảng sợ.
Tiếng thét chói tai vừa vang lên, đã dừng lại giữa đường.
Như có một tòa núi lớn đè ép xuống khiến cho nó không cách nào nhúc nhích, cũng vô pháp phát ra âm thanh.
Mọi người trừng to mắt nhìn Kim Luân trong tay Giang Chu.
Cho dù là những người giang hồ kia cũng có thể nhìn ra thứ này là bảo bối.
Những quái vật mặt người kia điên cuồng phách lối tới mức nào?
Kim luân vừa xuất hiện lại trở nên an phận như vậy!
Đệ tử Ngọc Kiếm Thành biết rõ Kim Luân này là một Phật bảo hiếm có trên thế gian.
Phật bảo uy nghi nặng nề như vậy, những danh giáo Phật môn đại phái kia cũng chưa chắc có thể tìm ra bao nhiêu.
"Thư sinh ngốc" này rốt cuộc là ai?
Không đề cập tới mọi người kinh nghi.
Bảo Luân này cực kỳ kiên cố, có thể đập người, có thể trấn ma.
Nhưng không trực tiếp tru diệt tà ma pháp lực.
Cũng chỉ có thể để cho những khuôn mặt bướu thịt này tạm thời an phận xuống.
Thấy kim quang luân có hiệu quả, mặt người không còn lộn xộn, mặc dù vẫn rất ghê tởm, nhưng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Giang Chu không khỏi thở nhẹ một hơi.
Lúc này hắn mới mở miệng nói: "Phương trượng đại sư, còn có thể kiên trì không?"
"A di đà phật..."
"Từ thí chủ quả nhiên có duyên với người của Phật môn ta, lại có Phật bảo như thế, ha ha, thiên mệnh như thế..."
Khô Vinh lão tăng chậm rãi nói.
Mặc dù vẫn đang suy yếu, nhưng dường như được Pháp Hoa Kim Quang Luân trợ giúp không nhỏ, ngữ khí cũng buông lỏng một chút.
Hai tiếng cười khẽ, lộ ra vài phần giải thoát.
"Từ thí chủ muốn biết nhân quả nơi đây?"
Không đợi Giang Chu trả lời, liền chậm rãi nói: "Cũng được, có Phật Bảo của thí chủ trợ giúp, khi lão nạp còn có thể kéo dài chút ít, liền cùng thí chủ giảng giải một chút nghiệt chướng này đi..."
Hắn cũng không kiêng kị những người khác.
Từ trong miệng Khô Vinh lão tăng, chậm rãi kể ra một câu chuyện.
Hoa Cổ tự này, mặc dù ở bên ngoài không có danh tiếng gì, nhưng cũng là cổ tự truyền thừa trăm ngàn năm.
Là Phật môn rời trần, trong chùa cũng từng xuất hiện không ít đại đức.
Khô Vinh lão tăng, càng là có đạo hạnh tu vi ngàn năm.
Là Tôn Giả Phật môn thượng tam phẩm.
Thân phận như vậy, nếu để người ngoài biết, vậy tất nhiên sẽ đổ xô tới, đến nơi nào cũng sẽ được tôn sùng là thượng khách.
Thậm chí còn bị bách tính thiên hạ coi là Phật Đà tại thế.
Nhưng hắn chưa từng bước ra khỏi Hoa Cổ tự, không giẫm lên hồng trần một bước.
Chỉ ở trong Hoa Cổ tự niệm Phật tham thiền, tiếp nhận khách hành hương, giải quyết khó khăn cho tín đồ, nhưng lại không thu tiền hương khói.
Hồi lâu trước, Hoa Cổ tự cũng hương khói không ngừng.
Bất quá, Hoa Cổ tự ở hơn trăm năm trước, lại xảy ra một chuyện thảm.
Hơn trăm năm trước, có một hòa thượng đến đây.
Khô Vinh lão tăng luôn luôn giúp mọi người làm điều tốt, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, giữ hòa thượng kia lại.
Nhưng mà, tai họa cũng vì vậy mà bắt đầu.
Từ sau khi hòa thượng này tiến vào Hoa Cổ tự, trong chùa liên tiếp có chuyện lạ phát sinh.
Đầu tiên là trong chùa liên tiếp có tăng nhân chùa vô cớ mất tích.
Ngay cả tu vi của Khô Vinh lão tăng cũng hoàn toàn không quan sát ra, cũng không biết những tăng nhân kia mất tích như thế nào.
Không lâu sau, khách hành hương đến thắp hương cũng bắt đầu mất tích.
Khô Vinh lão tăng mới cảm thấy không ổn, đóng cửa chùa lại, không tiếp tục tiếp khách hành hương nữa.
Khi hắn đau khổ tìm kiếm nguyên nhân những người kia mất tích, lại phát hiện đại lượng hương dân, khách qua đường đều vô duyên vô cớ mất tích.
Khô Vinh lão tăng biết chắc là có yêu ma tác quái, nhưng hắn lại vô lực tìm ra yêu ma kia, cũng không thể kéo dài được nữa.
Trực tiếp đến Giang Đô Túc Tĩnh Ti đi báo án.
Khi đó Giang Đô Túc Tĩnh ti có không ít người tài ba.
Tra xét một chút, quả nhiên tra ra dấu vết.
Phát hiện dưới rừng Quế Hoa ở hậu viện Hoa Cổ tự, chẳng biết lúc nào, lại nhiều hơn một địa cung.
Bên trong có chôn cất vô số bạch cốt.
Đều là những người mất tích.
Khô Vinh lão tăng bất kể như thế nào cũng thật không ngờ, hậu viện nhà mình lại cất giấu địa ngục cá nhân như vậy.
Hơn nữa với tu vi của hắn, vậy mà lại không phát giác được chút nào.
Đầu sỏ gây nên lại là hòa thượng kia.
Hòa thượng kia thấy sự tình bại lộ, dưới sự vây công của Khô Vinh lão tăng và đám cao thủ Túc Tĩnh Ti, đã mở một đường máu chạy ra ngoài.
Hòa thượng kia chạy thoát, tai họa của Hoa Cổ tự tựa hồ đến đây mà dừng.
Túc Tĩnh ti lần này vây quét hòa thượng, tổn thất không ít nhân thủ, người còn chưa bắt được.
Nói lý thuyết, Khô Vinh lão tăng cũng là người bị hại, nhưng luận tình, lão lại xem như nguyên nhân gây ra.
Túc Tĩnh ti cũng vì vậy mà có thành kiến với chùa Hoa Cổ.
Tuy không thể nói là hận, nhưng cũng không có cảm tình gì.
Chỉ xử lý qua loa cái địa cung kia, phong kín cửa vào, sau đó rời đi.
Từ đó về sau gần trăm năm, Hoa Cổ tự như bị lãng quên.
Khô Vinh lão tăng cũng vui vẻ như thế.
Hòa thượng kia vừa chạy trốn, Hoa Cổ tự cũng khôi phục bình tĩnh.
Với tu vi của lão tăng, trong thiên hạ không phải không có người có thể thắng được hắn, nhưng tuyệt đối không phải tùy ý có thể thấy được.
Trăm năm gặp phải một hòa thượng ngủ tạm đã coi như là xui xẻo.
Thẳng đến mấy năm trước.
Một đệ tử của Khô Vinh lão tăng, trong lúc vô tình mở ra địa cung năm đó trong Quế Hoa Lâm.
Năm đó Túc Tĩnh ti không tra ra thứ gì đặc biệt ở bên trong, chỉ dùng trận pháp bình thường trong ti, dùng cỏ cây phong kín nó.
Không đến mức khiến cho bạch cốt trong đó sinh ra oan hồn.
Khô Vinh lão tăng cũng chỉ là hàng năm tụng kinh cho những người vô tội đã chết trong đó.
Cũng không nghĩ tới, trong cung điện dưới mặt đất này còn cất giấu mầm tai vạ.
Đệ tử của Khô Vinh mở địa cung, từ trong đó phát hiện một ít tro đen.
Bên trong lại cất giấu một thứ rất khủng khiếp.
Có kiếp cương mà hòa thượng ngủ tạm năm đó lưu lại.
Đó là đạo hạnh ngàn năm ma công mà hòa thượng kia tu luyện nhiều năm tích lũy.
Ma công này muốn dùng sinh hồn của người khác để luyện.
Đệ tử lão tăng có được đạo hạnh ngàn năm này, lại căn bản không thể khống chế, bị ăn mòn nhập ma mà không tự biết.
Giống như hòa thượng năm đó, vụng trộm bắt tới rất nhiều người vô tội, để tu luyện một thân ma công.
Kiếp cương này vô ảnh vô hình, vô tung vô tích, Khô Vinh lão tăng vậy mà không chút nào phát giác.
Lúc hắn phát hiện đã là mấy năm sau.
Nhưng lúc này, hắn đã không còn sức đối phó với tên đệ tử này.
Lúc giao thủ, người đệ tử này gần như tàn sát hết tăng chúng trong chùa.
Khô Vinh không thể làm gì, để tránh ra ngoài gây tai họa cho người vô tội, lấy ngàn năm đạo hạnh của hắn bố trí một pháp trận, giam cầm toàn bộ Hoa Cổ tự.
Lúc ấy người trong chùa, vô luận là ai, cũng không cách nào bước ra phạm vi trăm dặm của Hoa Cổ tự.
Đệ tử trong chùa hầu như chết hết, bao gồm cả đệ tử nhập ma kia, chỉ còn lại mấy đệ tử của Khô Vinh lão tăng.
Nghe đến đó, Giang Chu nói: "Nghĩ đến trong mấy năm này, tà ma này vẫn không hối cải, mà mấy đệ tử phương trượng kia, lại bị tà ma này mê hoặc, dẫn dụ người vô tội qua đường, tiến hành tàn hại?"
Mấy đệ tử còn lại của Khô Vinh, không cần phải nói, tự nhiên chính là mấy người chết mấy ngày nay, còn có chưởng quỹ trong quán trà cố ý dụ dỗ người đến Hoa Cổ tự.
Khô Vinh lão tăng gật gật đầu, lại lắc đầu.
"Hắn quả thật không cách nào quay đầu lại..."
"Bất quá..."
"Hại người, vừa là hắn, cũng là lão tăng..."
Đăng bởi | Sally_616 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 54 |