Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ quái

Phiên bản Dịch · 1595 chữ

"Có người? Ai vậy?"

Đám Tuần Yêu Vệ sau lưng hai mặt nhìn nhau, còn muốn truy vấn, Giang Chu đã đi xa.

Trở lại Túc Tĩnh ti, Ngu Củng đứng trước nha môn, vẻ mặt u ám nhìn mọi người trở về.

Hắn không dám nhăn mặt với Giang Chu, đành phải dùng ánh mắt hung tợn nhìn đám tuần yêu vệ bên cạnh sau khi róc xương lóc thịt, con rết ở khóe mắt không ngừng vặn vẹo nhúc nhích, còn rất dọa người.

"Ha ha ha... Ngu lão đại, chúng ta còn có công vụ trong người, đi trước một bước!"

Đám người thấy thế, nhao nhao tìm cớ giải tán.

Ngu Củng u oán nhìn về phía Giang Chu: "Đại nhân, ngài có chút quá đáng."

Giang Chu không quan trọng nói: "Ta đây là cho ngươi một bài học, lời là không thể nói lung tung."

Ngu Củng thốt ra: "Nói như vậy, đại nhân ngài không phải là Sồ nhi?"

"..."

Đánh người không đánh mặt, bóc người không bóc sẹo, ngươi quá mức a!

Giang Chu siết chặt nắm đấm, Ngu Củng dường như kịp phản ứng, vội vàng chuyển đề tài: "Đại nhân, nghe nói các ngươi ở Nguyệt Lâu lại gặp gỡ tiểu tử họ Chu kia gây chuyện? Có muốn lão Ngu ta dẫn người đi dạy dỗ tiểu tử này một chút không?"

"Không cần."

Sát ý của Giang Chu hơi giảm, đi trong nha môn một chút, vừa đi vừa nói: "Đúng rồi, mấy ngày nay giúp ta chú ý, Chu gia có lẽ sẽ có chuyện lạ xảy ra."

Ngu Củng ngẩn ra: "Chu gia? Quái sự?"

Giang Chu không giải thích, tiếp tục nói: "Nếu như phát hiện Chu gia có chuyện gì quái dị, nếu như bọn họ báo án, sẽ nhận lấy vụ án, nếu như giấu mà không báo, ngươi cũng phải nghĩ biện pháp ép bọn họ đến báo án."

Ngu Củng nói: "Đại nhân, ngài nói Chu gia sẽ có chuyện ma quái náo loạn?"

Có thể tới Túc Tĩnh ti báo án, cũng chỉ có loại chuyện này.

Rồi hắn lại hoài nghi nói: "Không thể chứ?"

"Thế gia Văn đạo Hoài Hữu Chu gia gần ngàn năm, hạo nhiên doanh môn, yêu ma quỷ quái nào dám tới gần?"

"Vậy cũng chưa chắc."

Giang Chu thuận miệng nói: "Không có thì thôi."

Trên thực tế, Giang Chu cũng không chắc chắn lắm.

Nhưng mà trước đó ở Nguyệt Lâu, hắn quả thật thấy được một vài chuyện thú vị.

Nếu thật sự có chuyện phát sinh, hắn cũng nhân cơ hội này, lấy Chu gia này khai đao, thăm dò độc thủ phía sau màn kia đến cùng đang tính kế cái gì.

Chuyện của huynh muội Quách gia, nếu thật sự là nhằm vào hắn tính toán, tính toán một chút, kết quả là kết quả của ngàn vạn, thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ là khơi mào mâu thuẫn giữa hắn và Chu gia.

Đã như vậy, chẳng bằng hắn nhảy vào hố trước, nhìn xem bên trong đến tột cùng.

Hắn cũng không quen nhìn tác phong của Chu gia này.

...

Đêm khuya.

Chu gia.

Chu Lương rón rén đi vào Chu phủ, muốn lặng lẽ lẻn về viện của mình.

Nhưng vừa mới chuyển qua một hành lang gấp khúc, liền nghe được một tiếng quát tháo phía sau:

"Đứng lại!"

Chu Lương cứng người, từ từ xoay người lại, cười gượng nói: "Phụ thân..."

"Hừ!"

Chu nhị gia lạnh mặt nói: "Lén lén lút lút làm gì? Có phải ngươi lại ở bên ngoài gây chuyện thị phi hay không?"

Chu Lương lập tức kêu oan: "Không, không có! Cha, ngay cả hài nhi mà cha cũng không tin?"

"Hừ, tin ngươi?"

Chu nhị gia cười lạnh một tiếng: "Ta cảnh cáo ngươi, trong khoảng thời gian này bớt đi ra ngoài gây chuyện, nếu không, lão tử thật sự đánh gãy hai cái chân chó này của ngươi!"

Chu Lương nhỏ giọng thì thầm: "Ta là chân chó... Vậy ngài là cái gì?"

Chu nhị gia nhướng mày: "Hả? Ngươi đang lẩm bẩm cái gì?"

Chu Lương đột nhiên đứng thẳng dậy: "Không có! Không có gì! Phụ thân, nếu như không có việc gì, hài nhi phải về phòng học hành rồi."

"Đọc sách? Hừ."

Chu nhị gia nhìn bóng lưng hắn nhanh như chớp rời đi, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Xem biểu lộ của hắn, ngược lại không có mấy phần là thương yêu và yêu thương đối với "ái tử", ngược lại là nồng đậm khinh thường.

Ngược lại có chút không hợp với lời đồn đại Chu Lương Cực được Chu gia sủng ái.

Lại nói Chu Lương trở lại viện của mình, được một đám thị tỳ hầu hạ, đi quần áo, nằm đến chỗ đã sớm chuẩn bị tốt, trong ao nước ấm áp đầy các loại hương liệu trân quý, phát ra tiếng rên rỉ sảng khoái.

Tiếp đó lại tức giận bất bình oán hận: "Đúng là uế khí! Sao chỗ nào cũng đụng phải tên đáng ghét đó vậy?"

Thật sự là đáng hận.

Nếu không hắn hiện tại sớm nên cùng cô nàng kia tắm chung, cùng đi cực lạc, làm sao có thể một mình đối với Khinh La sưởi ấm?

Đêm dài đằng đẵng, cái này làm sao mà qua a?

Một mình qua đêm, đối với Chu Lương sau khi vào Chu gia, hàng đêm sênh ca, mỹ nhân làm bạn mà nói, thật sự là một loại tra tấn.

Chỉ tiếc những thứ dong chi tục phấn trong nhà hắn đều chơi chán, ngược lại cô nương Bích Vân lâu có chút tư vị.

Chỉ là gần đây trong nhà quản rất nghiêm, nghiêm lệnh hắn không được đi Bích Vân Lâu nữa.

Ngâm trong ao hồi lâu, Chu Lương vẫn cảm thấy trong lòng rối loạn, nhớ tới bộ dáng ca nữ lúc ban ngày ở Nguyệt Lâu, toàn thân đều khô nóng.

Không khỏi kêu lên: "Người bên ngoài, đều tiến vào cho ta!"

Dung chi tục phấn thì dong chi tục phấn đi, dù sao cũng tốt hơn là một cây thương tốt không có đất dụng võ.

"Người đâu? Đều chết ở đâu rồi!"

Chu Lương đợi một lát, không thấy có người trả lời, cũng không có người tiến vào, không khỏi giận dữ, hướng bên ngoài rống giận.

Con mẹ nó, tiểu tử kia đối nghịch với gia thì thôi, tiện tì này cũng dám chậm trễ?

Chán sống rồi sao?

"Rầm rầm!"

Chu Lương trần trụi đứng lên, muốn ra ngoài trừng trị đám tiện tỳ.

"Vù!"

Bỗng nhiên một trận quái phong nổi lên, từ cửa sổ mở rộng thổi vào, làm Chu Lương rùng mình một cái, không khỏi lùi về trong ao.

Nổi giận mắng: "Tiện nhân nào không khóa cửa sổ!"

Trên thực tế, hắn bình thường tắm rửa, đều là để người ta mở cửa sổ ra, như vậy mới có cảm giác màn trời chiếu đất.

Còn muốn để mấy tỳ nữ đứng dưới cửa sổ, như vậy có thể khiến người ta từ bên ngoài nhìn trộm thân thể hùng tráng của hắn, đối với hắn mà nói là một chuyện đắc ý.

Chu Lương nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không thấy nửa bóng người.

Trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Làm cái gì vậy? Đêm nay đám tiện nhân này đều tập thể tạo phản sao?

Gió lạnh vẫn còn thổi, cho dù là ở trong ao nước ấm cũng làm cho hắn có chút cảm giác âm lãnh.

Ngoài cửa sổ là một mảnh đen sì, còn có bóng cây chập chờn trong viện, giống như ma quái.

Làm hắn nhịn không được sau lưng đột nhiên một trận âm lãnh, lông tơ dựng thẳng lên.

Thật sự là khiếp người, cũng bất chấp sai khiến người khác, liền muốn tự mình đóng cửa sổ.

Mới đứng dậy, lại đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ xuất hiện một con mắt.

Tựa như trong màn đêm có một đôi mí mắt đen như mực đột nhiên mở ra.

Một con mắt khổng lồ đầy tơ máu lơ lửng giữa không trung, chợt lóe chợt tắt nhìn hắn.

Con mắt này vô cùng to lớn, một con mắt chiếm hết toàn bộ cửa sổ, chuyển động ùng ục ùng ục.

"Rầm!"

Chu Lương bị dọa đến ngồi bệt xuống ao, bắn ra vô số bọt nước.

"Người đâu! Người đâu! Người đâu tới đây!"

Hắn sợ tới mức kêu to.

"Công tử, đây là chuyện gì?"

Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Đồng thời hắn cảm thấy có một bàn tay vuốt ve chính mình.

Chu Lương cũng không để ý tới việc người kỳ quái sao lại tới nhanh như vậy, bàn tay trước ngực khiến hắn cảm thấy hơi an tâm, lập tức kêu lên: "Có quỷ! Có quỷ!"

Kêu vài tiếng, lại bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp.

Sao lại có người sờ mông hắn?

Cúi đầu nhìn xuống.

Tay đâu?

Trong ao nước lắc lư, tạo ra từng vòng gợn sóng.

Nước vốn trong suốt, trở nên đen sì.

Bên dưới loáng thoáng có một bóng đen, nhìn hình dáng thì đó là một bàn tay khổng lồ đang chậm rãi nổi lên.

"A!"

Chu Lương nhảy dựng lên, thân thể trần trụi, chạy ra khỏi phòng tắm.

Bạn đang đọc Ta Có Một Quyển Quỷ Thần Đồ Lục (Dịch) của Ngưu Du Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally_616
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.