Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con đường

Tiểu thuyết gốc · 1177 chữ

- ’Vậy Trần Khiêm, trận này ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thắng’

- ‘Ba phần ‘

Mỗi lần nhớ lại cuộc nói chuyện lúc trước với Vương Lâm, Trần Khiêm đều không thể kìm được chính mình mà tự giễu.

Hắn chinh chiến nhiều năm, từng bước chân in dấu trên những chiến trường thẫm máu, nơi sống chết chỉ cách nhau một hơi thở. Càng hơn ai hết, hắn hiểu rõ rằng dù cho có lời hay ý đẹp, hay bất cứ ngôn từ phiền phức gì mà những học giả kia viết về chiến tranh. Thì trong chiến tranh chỉ có hai kết quả duy nhất là thắng hoặc thua. Vậy mà nhưng câu trả lời của hắn lại là ‘Ba phần thắng’

Thế nào là ba phần thắng chẳng phải chính là bảy phần thua sao. Đúng vậy, đối mặt với sức mạnh áp đảo của Bằng quốc, Trần Khiêm trong lòng hiểu rõ rằng chiến thắng của Tần quốc vốn chỉ là một thứ ảo tượng.

Dẫu cho hắn bề ngoài không thừa nhận, vẫn tìm cách, vẫn nói rằng có thể chiến thắng nhưng đó chỉ là chút tự tôn cuối cùng của hắn. Thật sự rằng, trong thâm tâm Trần Khiêm đã sớm từ lâu buông bỏ, không còn, hay đúng hơn không dám nghĩ đến việc ‘Chiến thắng ‘nữa

Nhưng chính vào ngày hôm đó, khoảng khắc chứng kiến Vương Lâm dõng dạc tuyên bố’ Chiến thắng’

- ‘Mười phần, chỉ cần có hắn Tần quốc nhất định sẽ’ Chiến thắng’’

Lời nói mặc dù đầy cuồng vọng, đầy ngông cuồng, tại tình thế Tần quốc lúc đó không hề có chút cơ sở nào nhưng lại khiến cho Trần Khiêm hắn toàn thân run rẩy.

Sự ngông cuồng, sự cuồng vọng đến phi lý khi đó của Vương Lâm khiến Trần Khiêm nhớ lại. Nhớ lại chính bản thân hắn đã từng ngu ngốc, từng ngông cuồng, cũng từng cuồng vọng đến mức nào

Trần Khiêm hắn là thiên tài, là thiên tài trăm năm có một. Những kẻ khác có thể mất hàng chục , hàng trăm năm có khi là cả đời cũng chưa chắc có thể tìm ra con đường của chính mình. Nhưng Trần Khiêm từ rất sớm hắn đã tìm ra con đường của riêng mình.

Hắn đã từng sải bước đi trên đó, đã từng lạc đường cũng đã suýt chút nữa đánh mất đi con đường của chính hắn. Nhưng giờ đây vào chính thời khắc đó, sự ngông cuồng, sự cuồng vọng sự tự tin tuyệt đối của Vương Lâm đó đã đánh thức hắn, đánh thức sự ngông cuồng, sự cuồng vọng cũng như chiến ý sôi sục vốn bị kìm nén từ lâu

Giờ đây hắn đã không còn lạc lối, sự ngông cuồng cùng cuồng vọng vốn bị đè nén bấy lâu nay trở nên rực cháy. So với lúc trước càng ngông cuồng, càng cuồng vọng hơn. Lần này hắn ngạo nghễ bước đi, hắn tự tin, tự tin chỉ cần có thiếu niên trước mặt, chỉ cần có hắn chỉ cần có binh lính vẫn anh dũng chiến đấu nơi đây Tần quốc nhất định sẽ thắng, sẽ thắng, ‘Chiến Thắng’ nhất định sẽ thuộc về Tần quốc.

Cũng giống như lúc này vậy, toàn thân thương tích, tứ chi bị phế nát, đối mặt với toàn lực công kích của kẻ thù hắn cũng không chút sợ hãi, cũng không chút nghi ngờ gì về ‘Chiến thắng’ của hắn

Từ ngày hắn sáng tạo ra ‘Cách đấu pháp’ Trần Khiêm đã tìm ra được con đường của chính mình. Hắn không cần dùng vũ khí để thể hiện ra sức mạnh bản thân, cũng càng không cần dùng vũ khí để tìm kiếm chính mình trong đó.

Đối với hắn vũ khí chỉ đơn thuần là vũ khí, là không hơn không kém món vũ khí. Thứ duy nhất đủ để Trần Khiêm tin tưởng, là nguồn cơn cho sự ngông cuồng, sự cuồng vọng cũng đồng thời sự tự tin, là thứ duy nhất có thể đại diện cho hắn đó chính là hắn, là bản thân hắn, bản thân Trần Khiêm

-‘Có đao dùng đao, có kiếm dùng kiếm. Không đao, không kiếm, dùng răng, dùng xương’

Đúng vậy đó chính là Trần Khiêm, là bản ngã là sự cuồng vọng cũng đồng thời là con đường mà hắn đã chọn.

Không cần đến vũ khí, chỉ cần bản thân hắn

-‘THIÊN THƯỢNG ĐỊA HẠ, DUY NGÃ ĐỘC TÔN’

-‘TRÊN TRỜI DƯỚI ĐẤT, MÌNH TA LÀ NHẤT’

‘AAMMMMMMMF’Đòn hợp công giáng xuống, một tiếng nổ lớn cùng chấn động kinh hoàng vang lên.

Chấn động lớn tới mức, đã hoàn toàn có thể sáng ngang đến 3 phần chấn động gây ra lúc tòa thành khổng lồ Phàn thành sụp đổ. Khiến cho toàn bộ 50 m mặt đất xung quanh toàn bộ đều rung lên

Với chấn động kinh hoàng như vậy, đủ để thấy đòn hợp công của hai bọn hắn uy lực lớn đến như thế nào.

Cho dù là Trần Khiêm ở trạng thái hoàn hảo nhất, việc có thể lành lặn chống đỡ trước đòn hợp công là không thể. Huồng hồ gì hắn bây giờ tứ chi phế nát, thân mang trọng thương, hứng chịu tới đòn tấn công như vậy cái chết là chắc chắc không thể tránh khỏi

Trần Khiêm đã chết, trận chiến này bọn hắn đã thắng, Bằng quốc cuối cùng đã có thể dành chiến thắng. Đúng vậy, đáng ra phải như vậy, đáng ra kết quả phải là như vậy.

Vậy nhưng trái ngược với điều đó, trái ngược với dáng vẻ chiến thắng nên có. Triệu Đà khuôn mặt trở nên tối sầm, so với lúc trước còn trở nên ngưng trọng hơn. Hắn có thể cảm nhận đòn hợp công mang toàn lực của hắn đánh đến đã va chạm với một thứ gì đó vô cùng, vô cùng chắc chắn hoàn toàn không phải là cơ thể của Trần Khiêm, mới có thể gây ra chấn động kinh hoàng đến như vậy.

Đồng thời tại hoàng cung Tần quốc, Vương Lâm đang miệt mài xử lý tấu chương bỗng bất chợt loạt bảng thông báo liên tục xuất hiện

-Quốc gia: Tần quốc, Quốc lực: 970432-->1triệu1, khí vận: 165-->265, cảnh giới: hậu thiên cửu trọng, thọ mệnh:290 ngày’

-Mở khóa thành tựu: 'Trăm năm võ hoàng': Nhận thưởng: Khí vận đan x 1, 100 điểm khí vận, Võ hoàng hiệu ứng, .....

- Võ hoàng hiệu ứng:

Hiệu ứng bị động: uy danh: +100, đàm phán: +10, tăng cường 100% đối với quốc gia không tồn tại võ hoàng.

Hiệu ứng chiến đấu: Võ hoàng có mặt trên chiến trường, toàn bộ binh lính: sĩ khí: + 50%, sức chiến đấu + 10%, thể lực: + 10%, mệt mỏi: -10%, tiêu hao lương thực: + 30%, tăng cường 100% khi không tồn tại võ hoàng đối địch trên chiến trường

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.