Nguyên Tịch
Đế Cung lặng lẽ, những dòng sáng hỗn mang chảy dọc các bức tường như mạch máu của một sinh thể sống. Trần Anh và Minh Vũ nắm tay nhau bước dọc hành lang dài bất tận, ánh sáng từ bảo thạch trên trần tỏa xuống bao phủ hai người trong vẻ huyền ảo.
Minh Vũ bước chậm hơn, đôi mắt nhìn Trần Anh như muốn dò xét điều gì. Cuối cùng, nàng cất giọng, phá tan bầu không khí yên lặng:
“Chàng có bao giờ nghĩ một ngày mình sẽ trở thành Đế Tổ chưa?”
Trần Anh dừng bước, ánh mắt trầm ngâm:
“Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thành Đế Tổ. Ở thế giới cũ, tất cả nỗ lực của ta chỉ để có một ngày được tự do, sống một cuộc đời mà ta thực sự mong muốn. Mọi thứ ở đây đến quá đột ngột, đôi khi ta vẫn nghĩ rằng mình đang mơ. Nhưng nếu tất cả đều là thật, ta biết rõ gánh nặng này lớn đến nhường nào. Dường như cả thế giới này đang trông chờ vào ta.”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt dịu dàng nhưng mang theo sức nặng của chân thành, nhìn sâu vào Minh Vũ:
“Nhưng đối với ta, làm Đế Tổ không phải điều quan trọng nhất mà chính là nàng. Nếu không có nàng, ta chẳng là ai cả.”
Minh Vũ mỉm cười, khẽ tựa vào ngực hắn, bàn tay mềm mại đặt lên lồng ngực, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng đầy quyết tâm:
“Đế Tổ không chỉ là sức mạnh, mà còn là gánh nặng. Nhưng chàng không cô độc, ta luôn ở đây, mãi bên cạnh chàng.”
Ôm lấy vòng eo mềm mại của Minh Vũ, Trần Anh ngắm nhìn những luồng ánh sáng bao phủ không gian, giọng hắn bình thản nhưng mang theo chút tò mò:
“Nàng nói xem cuối cùng chúng ta đang đi đâu? Ta rất tò mò!”
Minh Vũ ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, rồi khẽ mỉm cười:
“Ta đưa chàng đi đến chỗ món bảo vật cuối cùng, tên nó là Tổ Nguyên Chân Tịch.”
“Tổ Nguyên Chân Tịch….” Trần Anh khẽ nói “Tại sao nó lại được đặt sau cùng? Chẳng lẽ có bí mật phía sau? Tên nghe như một cuốn sách, nhưng liệu nó thật lợi hại hơn cả Đế Kiếm và Thánh Giáp?”
Vừa hay lúc này cả hai người vừa tiến vào một đại điện. Không gian tại đây khác biệt hoàn toàn so với những nơi khác trong Đế Cung, tĩnh lặng nhưng lại đầy áp lực, như thể mọi sự sống đều bị thu nhỏ trước một sự hiện diện vô hình.
Trần Anh dừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn vào quả cầu ánh sáng đang lơ lửng giữa không trung, nhìn vào bên trong mơ hồ thấy được hình dáng một cuốn sách xưa cổ đang phát ra ánh sáng rực rỡ. Hắn nhíu mày, giọng nói trầm ổn:
“Đây là Tổ Nguyên Chân Tịch mà nàng nói đến? Ta cảm nhận được khí tức của Tổ Nguyên Chi Khí nhưng lại… có chút khác lạ? Khí tức này hình như rất giống với nàng.”
Minh Vũ khẽ gật đầu, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy sâu lắng:
“Chàng nói đúng, ta và nó cùng được sinh ra từ tia ý thức đầu tiên của Tổ Nguyên Chi Khí. Khi đó, ý thức bị tách làm hai, một nửa hóa thành ta, nửa còn lại chính là nó. Ta ra đời trước nhưng khoảng cách ấy chẳng đủ để khiến nó chấp nhận ta là tỷ tỷ.”
Trần Anh không thể giấu nổi vẻ ngạc nhiên, thế nhưng rất nhanh hắn lại quay về dáng vẻ bình tĩnh vốn có, khoé môi mỉm cười, có chút trêu chọc:
“Thì ra nàng đưa ta đến để ‘dạy dỗ’ một đứa em bướng bỉnh? Không lẽ nàng đã chịu thua nó? Haha”
Minh Vũ bật cười, giọng nói pha chút trêu chọc:
“ Không phải ta không muốn quản, mà là nó chẳng thèm để ta quản. Chính vì thế, ta mới cần đến chàng. Nhưng chàng cũng đừng vội ăn chắc, dù sao Tổ Nguyên Chân Tịch cũng là Đế cấp,phải có tôn nghiêm của riêng mình. Nó là gốc rễ của mọi nguyên lý, là chìa khóa để điều khiển và định hình đạo nguyên của thế giới. Không có nó, mọi quy luật sẽ rối loạn, thế giới sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn. Nó không chỉ mạnh mà còn là thứ duy nhất có thể khiến chàng hoàn thiện chính mình.”
Trần Anh cười nhạt, đôi mắt sắc bén như tia sét:
“Khổ trước sướng sau, ta muốn xem thử thứ có thể kiêu ngạo trước mặt Đế Tổ sẽ như thế nào?.”
Minh Vũ cười, giọng nàng dịu dàng nhưng mang theo ý sâu xa:
“ Ta tin chàng! Nhưng cũng phải cẩn trọng, nó thật sự có chút khó nói chuyện”
Ngay khi Trần Anh tiến thêm một bước về phía quả cầu ánh sáng, không gian đột nhiên rung chuyển. Quả cầu bỗng phát ra luồng sáng chói lòa, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ hư không:
“Hừm… kẻ nào dám xông vào đây? Lại là ngươi, Minh Vũ? Ngươi đến đây làm gì? Ồ… còn dẫn người theo? hắn là ai?”
Trần Anh nhướng mày, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo uy áp, khí tức Đế Tổ trên người hắn phát ra :
“Ngươi đang giả vờ hay thật không biết ta là ai?.”
Ánh sáng huyền bí từ quả cầu chợt bùng lên, những dòng ký tự hỗn độn lượn lờ trong không gian ngưng tụ lại, khi ánh sáng tán đi để lộ rõ hình dáng một giai nhân tuyệt sắc.
Nữ tử bước ra từ luồng sáng hỗn độn, đập ngay vào mắt Trần Anh là bộ ngực đầy đặn, kiêu sa, lấp ló sau lớp áo lụa mỏng màu ánh bạc tinh xảo tôn lên một vẻ đẹp lộng lẫy. Chiếc váy dài ôm sát lấy vòng eo nhỏ nhắn đầy sức hút, được xẻ cao hai bên đùi lộ ra đôi chân dài thon thả, nuột nà như bạch ngọc. Dáng người nàng cao ráo với những đường cong hoàn mỹ uyển chuyển đầy quyến rũ không chút phàm tục. Bờ vai trần mềm mại ẩn hiện sau lớp áo lụa mỏng, từng bước đi khiến tà áo nhẹ lay động, bao phủ lấy bờ mông căn tròn, nẩy nhẹ theo từng bước chân gợi lên nhiều khát vọng nóng bỏng. Làn da trắng như sương mai, mịn màng tựa ngọc thạch. Mái tóc đen dài óng ánh như dòng thác chảy, nhẹ nhàng tung bay mỗi khi nàng cử động. Đôi mắt sâu thẳm, chứa đựng sự bí ẩn tựa như ánh sao lấp lánh trong bầu trời đêm, lại mang theo vẻ sắc bén như nhìn thấu mọi điều. Bờ môi đỏ mọng, cong lên với nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy thách thức, khiến nàng càng thêm mê hoặc.
“Nguyên Tịch, muội không được vô lễ, chàng là Đế tổ, cũng là chủ nhân của ta và muội.” Minh Vũ tiến đến bên cạnh Trần Anh, mắt nhìn vào nữ tử trước mặt nhẹ giọng nói.
Nguyên Tịch đứng giữa không gian lộng lẫy của Đế Cung, ánh mắt sắc bén đảo qua Minh Vũ rồi dừng lại ở Trần Anh. Giọng nàng nhẹ nhàng cất lên, trong trẻo nhưng mang theo chút kiêu ngạo,
mỉa mai:
“ Đế Tổ? Không sai! Vậy làm sao? Hẳn là ngươi đã chọn hắn thế nhưng có liên quan gì tới ta?”
Trần Anh lấy lại tinh thần, hắn cũng không ngờ tên “ bướng bỉnh” lại là một tuyệt sắc giai nhân như vậy. Hắn hạ ánh mắt nhìn nàng, rất nhanh phong thái điềm đạm và uy nghiêm lại quay về, nhẹ nhàng đáp, giọng trầm ấm:
“Nàng chính là Tổ Nguyên Chân Tịch? Có lẽ Minh Vũ đã nhầm, nàng thân thiện hơn những gì ta đã nghĩ trước đó. Dường như nàng không thừa nhận ta, điều này là vì sao?”
Nguyên Tịch bật cười, tiếng cười trong trẻo nhưng không che giấu được vẻ cao ngạo:
“ Quả nhiên là Đế Tổ, phong phạm tuyệt nhiên hơn người. Nhưng ta không phải kẻ dễ bị lời lẽ dụ dỗ. Ta không thừa nhận vì ta chưa thấy lý do nào để làm vậy.”
Nàng bước chậm đến gần Trần Anh, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Trần Anh. Nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt nàng, nhưng ánh mắt lại mang theo sự sắc bén khó đoán.
“Ngươi muốn ta thần phục? Nếu ngươi nghĩ chỉ cần bước vào đây, mọi thứ sẽ thuộc về ngươi, thì thật nực cười.”
Trần Anh nhướng mày, ánh mắt hắn điềm tĩnh nhưng không giấu được nét thích thú trước sự táo bạo của Nguyên Tịch. Hắn nhìn sang Minh Vũ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:
“Minh Vũ, nàng đã không nói cho ta biết, muội muội của nàng thú vị như vậy.”
Minh Vũ nhíu mày, giọng nàng trầm nhưng không giấu được sự bực dọc:
“Nguyên Tịch, đến khi nào muội mới thôi cố chấp? Đế Tổ không cần phải chứng minh với bất kỳ ai, kể cả muội.”
Nguyên Tịch liếc nhìn Minh Vũ, nụ cười trên môi càng thêm phần mỉa mai:
“Muội? Ta chưa từng nhớ là đã nhận ngươi là tỷ tỷ. Xét nguồn gốc, ta với ngươi là một. Nếu ngươi chỉ dẫn hắn đến để dùng danh nghĩa Đế Tổ áp đặt ta, thì có lẽ các ngươi nên quay lại nơi các ngươi đến.”
Minh Vũ thoáng chững lại, đôi mắt lóe lên tia bất mãn, nhưng rất nhanh nàng lấy lại vẻ điềm đạm. Nàng chỉ cười nhẹ, giọng đáp bình thản:
“ Muội lúc nào cũng thế, chúng ta chưa từng có được tiếng nói chung. Ta hiểu tính cách của muội, nếu đã như vậy thì hãy đề cho chàng thể hiện chút đi”
Nguyên Tịch liếc nhìn Minh Vũ, nụ cười trên môi nàng thoáng nhạt đi. Đôi tay trắng nõn đưa lên, khoanh trước ngực. Động tác đơn giản vô tình khiến chiếc áo càng bó sát vào cơ thể nàng, những đường cong đầy đặn cùng bờ vai trần mịn màng được lần nữa phô diễn. Vòng ngực cao vút, mềm mại khẽ ép lại dưới cánh tay, làm không gian xung quanh cũng trở nên nghẹt thở, kèm theo một giọng nói sắc bén:
“Nếu hắn đã muốn ta công nhận, vậy thì…”
Nàng quay lại đối diện Trần Anh, giọng nói trở nên lạnh lùng nhưng lại mang theo chút trêu ngươi:
“Ngươi muốn có được ta? Hiện tại, ta có ba thử thách….. vượt qua cả ba xem như ngươi thắng. Nghe rất đơn giản, đúng không?”
Nàng bước lên một bước, ánh mắt sâu thẳm như xoáy thẳng vào tâm khảm Trần Anh, từng chữ như châm chọc:
“Nếu ngươi thắng, ta sẽ là của ngươi…cả thân lẫn ý. Nhưng nếu ngươi thua….chỉ cần một trong ba..” Nguyên Tịch ngừng lại, nở nụ cười càng sắc bén “Cả cơ hội quay đầu ngươi cũng không có, đồng nghĩa với một từ là…. Chết! Ý của ngươi thế nào “Đế tổ” ?”
Trần Anh nhướng mày, ánh mắt bình thản nhìn nàng, không hề tỏ ra nao núng trước lời lẽ của nàng, chỉ khẽ cười nhạt, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo uy nghi:
“Ta không đến đây để được cho phép. Nhưng nếu nàng muốn, ta chiều ý nàng. Vả lại, ta cũng có chút hứng thú. Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là thấy khó mà lui, hãy bắt đầu đi!”
Nguyên Tịch mỉm cười, một nụ cười đẹp đến mê hoặc nhưng lại mang theo sự lạnh lùng:
“Rất tốt. Ít ra ngươi không khiến ta thất vọng ngay từ đầu. Thử thách đầu tiên hãy để ta thấy ngươi có đủ bản lĩnh vượt qua bản ngã của mình hay không.”
Dứt lời, nàng phẩy tay, một luồng sáng hỗn độn bùng lên, nhấn chìm toàn bộ không gian trong màn sương mù dày đặc. Trần Anh thoáng cảm nhận được Minh Vũ biến mất khỏi tầm mắt, thay vào đó, một bóng hình khác dần hiện lên trước mặt hắn…….
Truyện Ta Là Tổ Của Chúng Đế tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | amapvietnam |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |