Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu Sĩ Thổ Hệ (2)

Tiểu thuyết gốc · 1972 chữ

Chương 417: Đấu Sĩ Thổ Hệ (2)

- Còn đang định luyện tay một chút, không ngờ đến có ngay một cái bao cát tới quấy rối a.

Vũ Lôi Phong mỉm cười, hắn quay người lại, phát hiện trước mặt là bảy người xa lạ, trên người mặc y phục cùng loại với nhau, chắc hẳn là cùng một thế lực.

Mà đi trước bảy người này là một thanh niên mặc hoa phục màu xanh lam, tay cầm quạt xòe ra che lấy gương mặt, chỉ chừa lại ánh mắt khinh miệt nhìn Vũ Lôi Phong.

Vũ Lôi Phong vẫn ngồi trên mỏm đá, nhìn chằm chằm đám người đánh giá, tu vi họ khá mạnh, bảy người phía sau đều có thực lực Ý Hồn Cảnh, bất quá đều dưới Tam Trọng. Còn tên công tử này mang tu vi Hữu Hồn Cảnh Cửu Trọng Đỉnh Phong, cao hơn thực lực mà hắn đang bày ra một chút.

- Khó trách muốn khi dễ ta, vậy để xem các ngươi làm được gì?

Thân ảnh vẫn không thèm nhúc nhích, Vũ Lôi Phong cứ trơ trơ ra đó nhìn đám người, một tên tùy tùng quát lớn:

- Này nhóc, ngươi bị điếc hả? Chỗ này công tử nhà chúng ta muốn ngồi, đừng để chúng ta nói lần thứ ba, nếu không ngươi chết như thế nào cũng không biết đâu!

Tiếng quát này vang khá xa, thu hút không ít người tiến đến hóng trò vui.

- Chỗ này ta phát hiện trước, các vị thông cảm đi chỗ khác nha.

Vũ Lôi Phong gật đầu chào hỏi, hắn vẫn không có ý định nhường chỗ a, nếu đám người này vẫn muốn làm khó, đừng trách hắn thử chiêu.

- Thanh niên này thật là ngu ngốc, hắn không biết mình đã chọc giận Quý công tử hay sao? Hắn là con trai cưng của Nhị Trưởng Lão Lưu Bích Giáo a.

- Thứ cuồng vọng này ta gặp không ít, hầu như đều chết vì sự ngông cuồng của chính mình.

Quý Công Tử cũng cho là vậy, thấy thanh niên trước mặt vậy mà không chịu nể mặt, hắn chỉ cười lạnh nói:

- Tam hộ pháp, không cần nhiều lời làm gì, giết hắn!

Từ trong đám người phía sau, một trung niên vẫn còn khá trẻ mang tu vi Ý Hồn Cảnh Nhất Trọng tiến đến cười lạnh:

- Công Tử yên tâm. Đối với loại xem trời bằng vung này, ăn một chút giáo huấn mới trưởng thành được.

Tam hộ pháp đi đến trước mặt Vũ Lôi Phong, hắn hài hước nhìn thanh niên trước mắt, nói:

- Tiểu tử, quỳ xuống liếm chân công tử nhà ta, tha ngươi mạng chó!

Thân ảnh đen tuyền vẫn ngồi im, thanh âm nhàn nhạt truyền ra, làm toàn thể quần chúng bất ngờ:

- Muốn dùng vũ lực cướp chỗ thì cứ tự nhiên, nói nhiều như vậy làm gì?

- Được! Theo ý ngươi!

Tam hộ pháp cũng không nói nhiều, vốn định tha mạng cho thanh niên này, nhưng hắn không thức thời thì cũng đừng trách mình nhẫn tâm.

Quyền trong tay lóe lên ánh sáng vàng đất, thổ Nguyên Lực cuồn cuộn từ trong thân thể bộc phát ra nắm tay. Tam hộ pháp quát lớn:

- Chấn Bích Quyền!

Theo tiếng quát mạnh mẽ, mặt đất rung chuyển dữ dội theo khí tức Ý Hồn Cảnh mà hắn kích phát. Một cái chưởng ấn nặng nề lao tới trước mặt Vũ Lôi Phong.

Mọi người đều khẽ lắc đầu, thanh niên này tuổi tác hẳn còn trẻ, tính tình ngông cuồng tự đại, xem ra hôm nay hắn chết chắc.

Bất quá, trong ánh mắt thương hại của quần chúng, thanh niên kia vẫn bình thản giơ bàn tay về phía trước, Nguyên Lực màu vàng nâu nhàn nhạt truyền ra.

- Thiên Cương Thuẫn!

Oanh!

Khói bụi mịt mù, chưởng ấn nổ tung gây ra chấn động cực lớn, càng thu hút thêm người đến quan sát. Mà khi khói bụi tản đi, sắc mặt tam hộ pháp và đám người Lưu Bích Giáo trầm xuống.

Bởi vì thanh niên ngông cuồng kia vậy mà vẫn ung dung ngồi trên mỏm đá, trước mặt hắn là một tấm khiên màu vàng trong suốt vững chắc che chở. Tấm khiên chỉ có một chút rạn nứt ở bề mặt, nhưng nhanh chóng được Vũ Lôi Phong gia trì Nguyên Lực, cấp tốc được chữa lành.

Tam hộ pháp sau một lúc ngơ ngác, hắn liếm môi một cái, gương mặt đã trở nên vô cùng âm lệ, hiển nhiên với tu vi Ý Hồn Cảnh như hắn mà không giết được một tiểu tử Hữu Hồn Cảnh, mất mặt a.

- Không tệ chút nào đâu, vậy mà chống chọi được ba phần lực lượng của bổn tọa, vậy để xem ngươi còn chống được chiêu này không!

Tam hộ pháp gằn giọng, sát ý nồng đậm trong ánh mắt đỏ ngầu của hắn.

- Lưu Bích Toái Thạch Thủ!

Một chưởng kinh thiên động địa đánh ra, chưởng ấn kết tinh thành một cái bàn tay khổng lồ nhắm thẳng vào tấm khiên trước mặt Vũ Lôi Phong mà mạnh mẽ nện vào.

Đám người kinh hô:

- Đó là một trong những sát chiêu độc môn của Lưu Bích Giáo! Thanh niên kia toi chắc!

*- Đúng vậy, người Lưu Bích Giáo chỉ khi động sát niệm mới tung ra những Vũ Kỹ bá đạo này, thanh niên kia xem ra đã chọc giận Tam hộ pháp rồi.

Những người Lưu Bích Giáo cũng cho là như vậy, dùng ánh mắt như nhìn một cái xác chết mà nhìn thanh niên áo đen kia.

Rắc!

Mà đúng như mọi người suy đoán, chiếc khiên vàng óng kia chỉ chống lại bàn tay khổng lồ đó được vài giây liền vỡ vụn, khí thế của cánh tay này không giảm mà còn tăng mạnh, nhắm thẳng vào đầu Vũ Lôi Phong nghiền ép vỗ tới.

- Đại thủ sao? Ta cũng mới học xong đấy!

Vũ Lôi Phong cười cười, bàn tay ngưng tụ một chưởng, mạnh mẽ đẩy ra:

- Thiên Thủ Liệt Cương Ấn!

Một cái thủ ấn to tướng cũng ngưng tụ thành dạng bàn tay khổng lồ lao ra, đập thẳng vào chưởng ấn của Tam Hộ Pháp.

Tam Hộ Pháp là một Ý Hồn Cảnh Nhất Trọng, xét về thực lực, hắn đương nhiên hơn hẳn một Hữu Hồn Cảnh Cửu Trọng như thanh niên này, vậy nên khi thấy thanh niên đáp trả công kích, ai nấy đều bĩu môi khinh bỉ, có người thì trong đầu thầm khen ngợi kẻ này tuy yếu nhưng không đến nỗi hèn nhát, mỗi tội hơi yếu mà thôi.

Nhưng thực lực của Vũ Lôi Phong lại không phải là thứ mà có thể dùng thước đo cảnh giới thông thường mà hình dung được, vốn hắn đã mạnh gấp 20 lần người cùng cấp, sau khi lĩnh ngộ Quang đến cảnh giới Hư Hồn, thực lực hắn đã tăng lên gấp 30 lần cùng cảnh giới.

Và sau hai tháng, hắn lại đem Thủy, Hỏa và Phong lĩnh ngộ đến Hư Hồn, thực lực từ đó mà tăng tiến như tên lửa. Lúc này đây, Vũ Lôi Phong đã mạnh hơn kẻ ngang trình với hắn tận 60 lần.

Sáu mươi lần, một con số không tưởng, con số đó dư sức san lấp khoảng cách giữa Hữu Hồn Cảnh Cửu Trọng và Ý Hồn Cảnh Nhất Trọng. Thậm chí là vượt xa, rất xa.

Rộp rộp!

Như thanh âm một cái bánh phồng tôm bị bóp vỡ, thủ ấn của Tam hộ pháp vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, hư ảnh cánh tay khổng lồ của Thiên Thủ Liệt Cương Ấn không lùi mà tiến, tiếp tục đánh tới thân thể của Tam Hộ Pháp.

- Lưu Bích Hộ Thân!

Tam Hộ Pháp không uổng là Ý Hồn Cảnh, một lớp áo giáp bằng đá xanh lập tức bao phủ quanh thân.

Rốp!

Đá xanh nứt toác, vô số mảnh vụn bay tứ tán, kèm theo đó là ngàn vạn tia máu tươi tung tóe hòa lẫn cùng đá vụn. Đúng thế, dưới một chưởng của Vũ Lôi Phong, thân thể hắn cũng như lớp giáp đá kia, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Hít…

Toàn trường tĩnh lặng, một Ý Hồn Cảnh hộ pháp của Lưu Bích Giáo dễ dàng bị một thanh niên Hữu Hồn Cảnh đánh chết trong một chiêu, đây là chuyện quái quỷ gì chứ?

Lưu Bích Giáo toàn thể đám người đều chấn động đứng đơ ra như tượng, tên Quý công tử kia thậm chí đũng quần đã ướt nhẹp, vài giọt nước đã nhỏ xuống mặt đất, toàn thân run rẩy.

Phải mất một phút sau, một hộ pháp khác mới quát lớn:

- To gan! Dám giết người của Lưu Bích Giáo! Tìm chết!

Tu vi Ý Hồn Cảnh Tam Trọng bùng nổ, không chút lưu thủ, không chút khoan nhượng, thân ảnh hắn bắn mạnh tới, nắm đấm tông thẳng vào đầu Vũ Lôi Phong.

Mà bốn người còn lại cũng đồng loạt bùng nổ khí tức, tất cả đều là Ý Hồn Cảnh Nhị Trọng. Cả đám phóng tới nhắm vào Vũ Lôi Phong mà ra sát chiêu.

Vũ Lôi Phong chỉ nhún vai một cái, lười biếng đứng dậy, cổ chân khẽ xoay xoay dưới đất. Nhất thời vô số Nguyên Lực thông qua kinh mạch rộng lớn của hắn dồn về bàn chân.

- Muốn giết người, phải có giác ngộ bị người giết!

- Đại Địa Vô Ảnh Cước!

Vũ Lôi Phong nhấc chân, trong nháy mắt tung ra năm cú đá vào không trung, năm cước ảnh như bôn lôi giáng thế, lao đi như tên bắn đạp tới những tên hộ pháp muốn tấn công hắn kia.

Bang Bang Bang Bang Bang!

Năm tiếng nổ vang vọng khắp nơi trong sự khiếp sợ của mọi người, năm thân ảnh hộ pháp của Lưu Bích Giáo chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó hóa thành huyết vụ, cảnh tượng huyết tinh đến cực điểm.

- Ngươi có thể cút!

Vũ Lôi Phong nhàn nhạt nhìn tên Quý công tử kia, nói một câu rồi hờ hững nhắm mắt lại an tĩnh ngồi trên mỏm đá, mặc kệ ánh mắt mọi người, chờ đợi Tử Vong Thâm Uyên mở ra.

- Vâng! Vâng! Đa tạ thiếu hiệp khai ân!

Quý công tử nào dám ở lại, hắn quỳ xuống lạy Vũ Lôi Phong như tổ tông, sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất dép, thầm hận tại sao mình không có bốn chân như chó mà chạy cho nhanh hơn, nơi đũng quần phát ra mùi khai nghi ngút khiến ai cũng né hắn như né tà.

Từ đó, cũng không có ai ngại mạng dài mà chọc tới thanh niên này nữa, những người thế lực mạnh mẽ, tâm cảnh điềm tĩnh thì lại càng không rảnh mà đi tìm việc mất mặt, bọn họ chỉ chờ Tử Vong Thâm Uyên mở ra mà thôi.

Vũ Lôi Phong cũng không biết rằng, trong đám người quan chiến có một thân ảnh màu tím đang ôn nhu nhìn mình, nàng khẽ lẩm bẩm:

- Ảo Tức Thuật, ra là vậy, chàng đúng là giống y hệt Linh Nhi, chỉ thích dùng nó để đi trang bức kẻ khác.

Hết chương 417…

Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan

Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu. sáng tác bởi WeekendAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WeekendAnh
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.