Khi còn bé, hắn hay ngồi một mình trên ghế trúc dưới mái hiên, chọn lấy một quyển sách, ngồi cả một ngày dài.
Bởi vì tu vi võ đạo của hắn tăng lên quá nhanh, cho nên dù trong tay có cầm cấm thư, mọi người cũng sẽ cho rằng hắn đang lĩnh hội nguyên lý thiên địa.
Trên thực tế chỉ vì gương mặt hắn tương đối lãnh đạm.
Lâm Thủ Khê để tay lên ngực tự hỏi qua rất nhiều lần, hắn cảm thấy mình yêu thế giới này.
Có bốn mùa rõ ràng, có hương thơm hoa cỏ, có từng nhóm người lui tới, từ đó hắn có thể thu hoạch được một loại cảm giác thoải mái khó có được. Đương nhiên, sự yên tĩnh này cũng có lúc bị đán vỡ.
Ví dụ như năm hắn mười hai tuổi, sau khi các sư huynh sư tỷ của hắn nghe nói Mộ Sư Tĩnh đến Phật môn, không nói lời nào đã phá vỡ vô số thiền tâm liền cảm thấy chuyện này khiến Ma Môn mất thể diện, nhất quyết muốn kéo hắn đến Từ Hàng Tĩnh Trai gì đó, để lấy lại danh dự.
Hắn giữ mình trong sạch, liều chết không theo.
Vậy là các sư huynh sư tỷ liền nhẹ giọng khuyên bảo: "Những ni cô xinh đẹp kia và đệ không oán không thù, đệ chỉ đi một chuyến thôi, sợ gì chứ?"
"Ta cũng không có thù oán gì với các sư huynh sư tỷ mà." Hắn vừa vô tội vừa uất ức đáp lại.
"Bây giờ trên giang hồ đâu đâu cũng đang thảo luận về Mộ Sư Tĩnh, nếu còn tiếp tục như vậy, sư đệ sẽ luôn bị người ta ép một đầu." Các sư huynh sư tỷ rất lo nghĩ cho hắn.
"Sư phụ từng nói, nước tĩnh mới sâu, mọi chuyện cũng chỉ vừa mới bắt đầu, chúng ta cần gì phải tranh nhất thời..."
Mọi người xông tới, khó có lúc hắn lại xấu hổ đến đỏ mặt, trốn vào rừng hoang, ba ngày sau mới nơm nớp lo sợ đi ra.
Lúc gặp lại các sư huynh, sư tỷ ai cũng đều lo lắng vạn phần. Việc hắn biến mất ba ngày đã dọa bọn họ sợ hãi.
Mọi người vây quanh hắn, hứa hẹn sẽ không ép buộc hắn làm chuyện gì nữa.
Lâm Thủ Khê nhìn đám người thân thiết trước mặt nói: "Các huynh tỷ đừng quan tâm ta như thế."
"Không quan tâm đệ sao được? Đệ chính là hy vọng cuối cùng của Ma Môn chúng ta đó." Mọi người nói với vẻ đương nhiên.
"Hy vọng cuối cùng? Ta có phải..."
"Không phải đệ thì là ai chứ? Sư đệ, về sau không được nói những lời mất chí khí như thế nữa."
Ta là hi vọng cuối cùng của Ma Môn...
Lâm Thủ Khê hơi hoảng hốt.
Hắn được mọi người xem là hy vọng cuối cùng nhưng khi dòng lũ cuốn đến trước người, hắn lại phát hiện, mình còn nhỏ yếu hơn so với tưởng tượng rất nhiều.
Lúc Đạo Môn vây công hắn trên Hắc Nhai, chỉ có môt số ít người chạy thoát, còn lại hầu như đều bị Đạo Môn bắt được. Đạo Môn tự xưng là danh môn chính tông, chắc sẽ không làm ra mấy chuyện như đồ sát nhưng mọi người bị biến thành tù nhân thì cuộc sống cũng chẳng thể nào tốt đẹp được.
Có lẽ bọn họ còn đang chờ tiểu sư đệ là hắn đi cứu chăng.
Lâm Thủ Khê cảm nhận được thương thế trên người mình, không nhịn được thở dài.
Bây giờ, hắn chẳng làm được gì cả.
"Tu hành không được thì đừng cưỡng cầu làm gì, đứng ở đây thở ngắn than dài cũng chẳng ích gì đâu."
Vương Nhị Quan nghe thấy hắn thở dài, cũng nhận ra vấn đề nan giải hiện giờ hắn đang gặp phải liền hả hê nói.
Lâm Thủ Khê lãnh đạm nhìn về phía gã.
Vương Nhị Quan bị nhìn chằm chằm, đột nhiên có một loại cảm giác như kim châm ngay cổ, bị dọa đến mức không dám cử động mạnh.
Rõ ràng ánh mắt của người này vẫn bình tĩnh như ngày thường mà, sao lại...
"Ngươi nói đúng."
Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, Lâm Thủ Khê đột nhiên lên tiếng.
Hắn đứng dậy, đi về phía ngoài đình viện.
Đăng bởi | Chang_Nha |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |