Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức uống này... là gì vậy?

Tiểu thuyết gốc · 1603 chữ

Một ngày mới rạng rỡ tại Truyền thông Minh Bảo và ngài giám đốc đang vui vẻ huýt sáo trong phòng làm việc của mình.

Những ngày gần đây, công ty bỗng trở nên im ắng kỳ lạ, không có ai đến báo cáo hay nhờ vả, khiến ngài giám đốc có thể thoải mái chú tâm vào các nhiệm vụ quan trọng như... chơi game, xem hoạt hình, và đọc truyện.

Vừa hôm qua, hắn còn hứng chí lén lút lượn một vòng quanh khu livestream bán hàng theo dõi để xem xét tình hình.

Ngạc nhiên thay, toàn bộ đội ngũ nhân viên không ai làm việc, chỉ ngồi chơi xơi nước, cắm mặt vào điện thoại.

Bảo tự nhủ:

"Chắc họ chán nản vì không bán được sản phẩm nữa nên buông xuôi rồi, hay cũng có khi thấy tình hình không khả quan mà chán chẳng muốn làm gì... Tốt! Rất tốt! Cứ đà này mình chẳng còn gì để lo!"

Nghĩ đến đó, hắn phấn khích đến mức lẩm bẩm: "Công ty yên bình thế này đúng là thiên đường!"

Nhưng nếu đội ngũ livestream bán hàng biết được suy nghĩ của ngài giám đốc, chắc họ sẽ bật dậy hét to: "Oan quá giám đốc ơi!".

Thực tế là họ không chỉ bán hết sạch hàng hóa mà còn nhận được vô số lời mời cộng tác từ các nhãn hàng lớn.

Tuy nhiên, do lệnh "thiết quân luật" trong công ty, chẳng ai dám làm phiền giám đốc để báo cáo tin mừng.

Toàn bộ nhân viên đã tự hứa với nhau rằng không ai được phép động đến công việc hay "đại sự" gì thêm, để giám đốc yên tâm đối phó với "đại địch" đang chực chờ ngoài kia.

Ngay khi Bảo còn đang mải ngẩn ngơ suy nghĩ, ngoài cửa Truyền thông Minh Bảo đã xuất hiện hai vị khách quan trọng: Benjamin Lucas và David Nguyễn.

Hai người đều mặc vest đẳng cấp, chỉnh tề, phong cách toát lên sự chuyên nghiệp và đẳng cấp của những quản lý và nhân viên cấp cao đến từ một tập đoàn công nghệ khổng lồ như Apple.

Em gái lễ tân mới được tuyển nhanh chóng báo cáo với Linh, trưởng ban hành chính lễ tân.

Trong chưa đầy một phút, Linh đã xuất hiện, chào hỏi lịch sự, bắt tay và hướng dẫn hai vị khách vào khu vực tiếp khách, không quên giữ nụ cười thân thiện.

Xong xuôi, Linh vội vàng gọi ngay vào phòng giám đốc để báo cáo:

"Giám đốc, hai vị khách của Apple đã đến."

Trong phòng, Bảo nghe điện thoại bàn, mắt liếc qua màn hình game chưa kịp tắt:

"À, hai người đến rồi à? Em dẫn họ vào phòng họp ngồi chờ chút, anh đang bận nốt việc..."

Dừng lại vài giây, Bảo bổ sung với giọng điệu hơi lười biếng:

"À, này, không cần pha trà hay cà phê xịn đâu, bánh ngọt hay hoa quả đắt tiền cũng thôi. Pha cho họ hai cốc trà chanh, kèm theo đĩa hướng dương là được."

Linh ngạc nhiên và nghĩ mình nghe nhầm hỏi lại:

"Trà chanh và... hướng dương ạ?"

"Ừ, đúng vậy! Em cứ làm đi." Bảo gật đầu chắc nịch, vẻ như không có gì đáng bàn cãi.

Bất đắc dĩ, Linh đành làm theo chỉ đạo, mời hai vị khách vào phòng họp với lời xin lỗi nhẹ nhàng rằng giám đốc đang bận.

David liếc nhìn gương mặt Á đông mang theo vẻ lễ phép của Linh, cảm thấy có chút thân thuộc, liền trả lời bằng tiếng Nam quốc khá chuẩn:

"Không sao đâu, chúng tôi đợi được."

Linh ngạc nhiên nhưng vẫn cười đáp lại, dẫn hai vị khách vào phòng họp. Benjamin nhìn quanh phòng họp rộng rãi với thiết kế hiện đại, cảm giác không đến nỗi tệ.

Trên màn hình TV 98 inch đang phát những thành tựu gần đây của Truyền thông Minh Bảo - một đoạn video giới thiệu đầy sáng tạo mà đội ngũ thiết kế và truyền thông đã chuẩn bị cẩn thận, mong muốn nâng cao hình ảnh chuyên nghiệp của công ty.

Linh vào thêm một lần nữa, mang theo hai cốc trà chanh và một đĩa hướng dương. Benjamin liếc nhìn thứ nước vàng nhạt không phải cà phê hay nước trái cây thường thấy trong các buổi gặp đối tác.

Hắn bắt đầu cảm thấy nghi ngờ liệu công ty này đang cố ý định làm điều gì với họ.

"Thức uống này... là gì vậy? Còn hạt gì đen đen đây, Nhìn nó như một con bọ cánh cứng tí hon bị ai đó nướng cháy vậy". Benjamin thầm nghĩ.

Ngồi đợi khoảng 20 phút, Benjamin bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Hắn chưa bao giờ phải chịu cảnh chờ đợi lâu như thế này, đặc biệt là trong một cuộc gặp quan trọng.

Benjamin cũng có chút khát nước, khi nãy hắn không dám thử thứ nước vàng nhạt kỳ quái kia.

Nhưng khi quay sang thấy David đang nhâm nhi trà chanh, mặt thản nhiên như không, Benjamin cũng không thể kiềm chế sự tò mò.

Hắn quyết định thử một ngụm. Đột nhiên, mắt hắn sáng lên. Vị chanh mát lạnh lan tỏa khắp miệng, cảm giác thanh mát, nhẹ nhàng, không ngọt gắt mà rất vừa phải.

Hắn uống thêm vài ngụm nữa, cảm thấy sự tươi mát của trà chanh đánh bay cái nóng bức bực bội từ bên trong hắn, khác biệt hoàn toàn với những thứ đồ uống mà hắn thường uống trong các cuộc họp quốc tế.

Benjamin quay sang David:

"Này!"

David đang nhâm nhi cốc trà chanh của mình giật mình quay lại, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Đây là thức uống gì vậy? Tôi thấy có vị chanh, nhưng lạ lắm. Sao cậu không giải thích gì cho tôi lúc vào phòng?"

David ngớ người ra, tưởng Benjamin sắp nổi giận vì chờ đợi lâu, nhưng hóa ra hắn lại tò mò về... trà chanh. David bật cười rồi lấy kinh nghiệm vài lần đã về quê hương của mình giải thích:

"À, đây là trà chanh, món đồ uống đặc trưng của người trẻ tuổi Nam Quốc, đặc biệt phổ biến vào mùa hè. Ở đây, người ta thường uống kèm với hạt hướng dương, vừa cắn hạt vừa trò chuyện, kiểu rất thân thiện và gần gũi."

Benjamin ngạc nhiên, nhưng cũng quyết định làm theo hướng dẫn của David. Anh nhẹ nhàng cầm một hạt hướng dương lên, cắn thử. Tách! Một tiếng nhỏ vang lên khi lớp vỏ hạt vỡ ra, để lộ phần nhân bùi bùi bên trong.

Benjamin không ngờ hạt hướng dương lại ngon đến vậy. Anh thử cắn thêm vài hạt nữa, càng ăn càng thấy cuốn.

Mặc dù từ trước tới giờ chưa bao giờ phải chịu cảnh "đối xử lạnh nhạt" như này, Benjamin dần cảm thấy thoải mái hơn, không còn thấy khó chịu như ban đầu nữa.

Bên ngoài, nhân viên Truyền thông Minh Bảo nín thở theo dõi. "Chờ đợi lâu như vậy, không lẽ hai người Apple kia nổi giận rồi?".

Ai cũng lo lắng vì cách tiếp đón có phần đơn giản mà giám đốc chỉ đạo. Giám đốc không biết bận gì mà còn bỏ mặc họ ngồi trong đó nữa. Đột nhiên, cánh cửa phòng họp bật mở, tiếng David gọi lớn:

"Có ai không?"

Cả văn phòng nín lặng, căng thẳng.

"Chắc chắn là họ nổi giận rồi! Chết thật!" – một nhân viên thầm nghĩ.

Nhưng trái ngược với mọi dự đoán, David mỉm cười, nhìn quanh rồi nói bằng giọng thân thiện:

"Có thể cho chúng tôi thêm trà chanh và một đĩa hướng dương nữa không?"

Tất cả nhân viên trong văn phòng ngã ngửa, không thể tin vào những gì vừa nghe thấy. Benjamin và David, hai vị khách đến từ tập đoàn công nghệ lớn nhất nhì thế giới, lại tỏ ra thích thú với món trà chanh và hướng dương "bình dân" đến thế!

Sự căng thẳng trong không khí tan biến, nhường chỗ cho những tiếng cười thầm, vì cách tiếp đón "đơn sơ" nhưng đầy hiệu quả của giám đốc.

Trong khi đó, tại phòng làm việc cá nhân, ngài giám đốc vừa hoàn thành trận game căng thẳng của mình. Hắn ngả người dựa vào ghế, mỉm cười tự mãn, tay tắt màn hình máy tính.

Nhìn đồng hồ, hắn nhẩm tính: "Ừm... cũng tầm hai tiếng rồi. Chắc hai anh Apple kia đang phát điên hoặc bỏ về rồi ấy chứ."

Nghĩ đến cảnh hai vị kia nổi giận hoặc thất vọng ra về mà không có lấy một buổi họp đúng nghĩa, Bảo bật cười hề hề, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Phen này vụ video khéo phải đền tiền kha khá đây.

"Thôi, cũng đến lúc ra gặp rồi nhỉ."

Bảo tự nhủ, rồi quay người về phía chiếc tủ gỗ sau lưng. Mở cửa tủ, hắn hí hửng chuẩn bị "chiến bào" cho cuộc gặp hôm nay.

Quần bò rách gối, điểm vài chỗ rách phong cách bụi bặm, áo thun hơi rộng thùng thình, kèm theo mũ lưỡi trai diêm dúa lệch sang một bên tạo cảm giác "cool ngầu" chân đi đôi dép tổ ong trứ danh của khu phố.

Mọi chi tiết đều tỏa ra phong cách của một tay trẻ trâu đôn chề chính hiệu.

Bạn đang đọc Ta Muốn Tu Tiên, Ta Không Muốn Làm Ông Trùm Truyền Thông Giải Trí sáng tác bởi TieuKimHau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuKimHau
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.