Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mr. Hoàng, anh có chắc đây không phải là một trò đùa ác ý nào đó không?

Tiểu thuyết gốc · 1586 chữ

Linh đứng gần đó cũng cảm thấy không yên. Đột nhiên, Bảo quay sang gọi Linh:

"Linh này, em hỏi xem có ai trong công ty có xe máy cũ không, càng nát càng tốt. Anh cần mượn hai chiếc. À, gọi thêm một nam nhân viên, nhưng phải là đứa nào ăn tục nói phét, nhìn không đáng tin nhất công ty ấy, đi theo nữa."

Linh ngớ người, mắt trợn trừng như không tin vào những gì vừa nghe.

"Giám đốc đang tính làm gì vậy?" Cô tự hỏi trong đầu nhưng không dám cản lời. "Chuyện gì mà lại cần xe máy nát và... một tay ăn tục nói phét?"

Tuy nhiên, cô biết rõ đây là chỉ đạo của giám đốc, không thể chần chừ được. Nhanh chóng bắt tay vào việc.

Trong lúc đó, các nhân viên khi biết chuyện đều rì rầm xôn xao, có kẻ còn hoang mang, thắc mắc không hiểu sao giám đốc lại đi mượn xe nát để tiếp đón khách quý.

Không khí tại truyền thông Minh Bảo bỗng dưng trở nên căng thẳng và kỳ lạ.

Dưới sảnh của tòa nhà, Bảo cùng với Benjamin, David và Minh - tay “rapper” nổi tiếng ăn tục nói phét của công ty, đứng cạnh hai chiếc xe máy cũ kỹ.

Một chiếc là xe Dream màu bạc loang lổ đã qua hàng chục trận "hành xác," chiếc còn lại là một con Honda Wave tróc sơn, tay lái lỏng lẻo, phát ra tiếng "két két" mỗi khi ai đó khẽ chạm vào.

Bảo nhìn thoáng qua hai chiếc xe cũ, trong đầu không khỏi vui vẻ:

"Hai tay đến từ đất nước chuyên ban phát nhân quyền này chắc chắn sẽ có ấn tượng xấu, thậm chí từ chối leo lên hai chiếc xe cũ này. Phương Tây bọn họ chắc gì đã chịu di chuyển trên những thứ xe mà bên đó gọi là thiếu an toàn?"

Hắn phấn khởi, nghĩ rằng kế hoạch phá hoại có bước đầu khá tốt, đã để lại ấn tượng xấu với hai người này.

Benjamin và David nhìn hai chiếc xe máy thì mắt mở to, miệng khẽ há, có vẻ ngạc nhiên, nhưng không như Bảo nghĩ. Cả hai lại không bày tỏ sự khó chịu mà chỉ nhìn nhau.

Trong khoảnh khắc, họ đã từng liên tưởng rằng Minh Bảo Media - một công ty đang lên như thế, lẽ ra sẽ chuẩn bị xe hơi sang trọng, điều hòa mát lạnh để đưa đón khách như mọi lần họ được tiếp đón ở nơi khác.

Nhưng hôm nay, nhìn bộ dạng trẻ trâu của Bảo trong set đồ quần bò rách, mũ lưỡi trai diêm dúa và Minh tay nhân viên với phong cách chẳng ra đâu vào đâu.

Họ đột nhiên nhớ đến nét văn hóa địa phương. Xe máy là phương tiện chính ở Nam Quốc này, gần như là biểu tượng của sự tự do và hòa nhập với cuộc sống nơi đây.

David Nguyen khẽ gật đầu, nhớ đến câu tục ngữ Nam Quốc: "Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy."

Hắn thầm nghĩ, "Thì ra Mr. Hoàng không coi chúng ta là khách lạ, mà là bạn bè, người một nhà. Đón tiếp chân thành và giản dị đến mức này, quả là một người hiểu biết sâu sắc về văn hóa!"

Cả Benjamin lẫn David đều có cảm giác Bảo đang cố gắng tạo nên một trải nghiệm thực tế và gần gũi nhất, không khoa trương.

Ngài giám đốc đứng bên cạnh, chứng kiến hai vị khách từ Apple không những không từ chối mà còn tỏ ra thích thú, liền thầm bối rối:

"Chuyện quái gì vậy? Đầu óc hai người này bị lừa đá hay sao mà còn vui vẻ thế kia?"

Minh, tay rapper có tiếng hay "ăn tục nói phét" không sợ trời, không sợ đất, nhảy phóc lên xe Dream một cách đầy hào hứng. Tuy vậy tiếng Anh của Minh cũng khá tốt:

"Nào, các vị khách quý, đến lúc trải nghiệm thực tế rồi. Xe cũ nhưng chạy chắc chắn phết đấy, cho hai vị một tour thực tế bao phê luôn!"

Benjamin và David trao đổi ánh nhìn, cảm thấy có chút hồi hộp. Đây là lần đầu tiên Benjamin ngồi lên xe máy, và hắn chẳng biết phải làm gì.

Benjamin thử ngồi lên phía sau Minh, nhưng cặp chân lóng ngóng của hắn không biết để đâu. Cứ chạm vào yên xe là tay lại khẽ run lên, nhìn như một chú nai vàng ngơ ngác.

"Chờ chút... thế này là ngồi sao? Có cần đai an toàn không?" Benjamin hỏi với ánh mắt đầy lo lắng.

Cả bốn bắt đầu lên hai chiếc xe máy. Minh rapper nhấn ga mạnh khiến xe Dream rùng mình khởi động, còn Benjamin ngồi tý ngã ngửa ra đằng sau, rõ ràng là không quen với việc di chuyển bằng xe máy.

Trên suốt hành trình, David ngồi sau xe Bảo còn đỡ vì đã từng trải qua cảm giác này một vài lần.

Nhưng Benjamin thì cứ ôm chặt lấy vai Minh, không dám buông tay, đôi lúc lại nhấc mông ngọ nguậy cố gắng điều chỉnh tư thế ngồi, khiến chiếc xe nát lảo đảo liên tục.

Mỗi lần xe xóc nhẹ qua ổ gà, Benjamin lại hít một hơi thật sâu, như thể sợ chỉ cần buông tay ra là bay thẳng xuống đường.

Hà Đô vào giờ cao điểm buổi trưa trở nên náo nhiệt với đủ loại phương tiện chen chúc, từ xe máy, xe đạp, ô tô cho đến người đi bộ vội vã băng qua đường.

Giao thông hỗn loạn, còi xe inh ỏi, tiếng rao hàng từ các xe bán rong hòa lẫn vào nhau tạo nên một bức tranh sống động đầy sắc màu mà đối với hai vị khách từ Apple thì... đúng là như cảnh tượng quá mức tưởng tượng.

Benjamin cứ liên tục nghiêng đầu nhìn quanh, ánh mắt lấp lánh vừa sợ vừa tò mò. Làn khói từ xe máy xộc vào mũi khiến anh húng hắng ho, nhưng tâm trí lại đầy thích thú.

“This is wild! ( Chuyện này thật điên rồ)” - Benjamin ngồi trên xe hét lên khiến người đi đường cũng phải quay đầu nhìn ông tây này.

Còn David thì nhíu mày, nhưng sau đó cũng bật cười nhẹ. “Đúng là một kiểu trải nghiệm thú vị,” anh ta tự nhủ, cố gắng không quá căng thẳng.

Đích đến của hành trình không phải là nhà hàng sang trọng, càng không phải là một quán ăn nổi tiếng.

Hai chiếc xe dừng ngay trước một quán ăn vỉa hè nằm trong ngõ chợ Bắc Qua, nơi mà bàn ghế nhựa cũ kỹ, khăn giấy vứt vương vãi trên nền đất ẩm.

Nhìn quanh, Benjamin và David không khỏi nhăn mặt, nghĩ bụng nơi này có vẻ... không hợp vệ sinh cho lắm.

Nhưng vì sự hiếu khách của Bảo, cả hai đều quyết định cắn răng bước theo vào trong, tự nhủ: “Chắc chắn đây là một hàng ăn đặc biệt, chỉ có dân bản địa mới biết.”

Vừa ngồi xuống, Bảo hào hứng gọi ra món đầu tiên - bốn bát trứng vịt lộn. Khi trứng được đập ra, phần bên trong hiện rõ, khiến hai vị khách đến từ Apple mặt mày trắng bệch.

Benjamin mắt trợn tròn, tay lăm lăm cái thìa mà không biết nên làm gì tiếp theo. Còn David, tuy đã từng nghe đến món này, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, anh ta cũng không khỏi rùng mình.

Benjamin nhìn chằm chằm vào bát trứng, vẻ mặt đầy nghi vấn.

"Cái này... cái này là gì vậy Mr. Hoàng? Trông nó hơi..."

Bảo nhìn Benjamin đầy rùng rợn nói:

“Đừng vội hoảng, nhìn thế này thôi nhưng đây là món đặc sản nổi tiếng lắm nhé! Nói đơn giản thì… nó là một quả trứng, nhưng không phải loại trứng bình thường đâu.”

Ngài giám đốc nhe răng cười nham hiểm giải thích:

“Bên trong là một con vịt con đang trong quá trình hoàn thiện nốt những chi tiết cuối cùng. Ngài rồi có thể nhìn thấy rõ từng cái chân, cái mỏ, thực sự là một bức tranh nghệ thuật từ thiên nhiên!”

Benjamin tròn mắt, miệng há hốc như thể vừa nghe thấy chuyện rùng rợn. Anh ta lẩm bẩm, giọng run run:

“Trứng... vịt... lộn? Mr. Hoàng, anh có chắc đây không phải là một trò đùa ác ý nào đó không? Ý anh là... có một con vịt bé tí đang nằm trong đó à?'”

Anh ta đưa tay cầm bát trứng lên, đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào, như thể muốn tìm kiếm một con vịt con đang cố gắng chui ra khỏi đó."

Như để giải thích, Bảo lấy thìa chấm nhẹ vào lòng trắng, rồi gẩy một cách điệu nghệ, tách đôi quả trứng.

Benjamin đứng bên cạnh, mắt tròn xoe, không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Bảo cười sảng khoái, đưa bát trứng lại gần để lộ ra bên trong một hình hài nhỏ bé đang thành hình cho Benjamin xem:

"Thấy chưa? Dễ mà!"

Nói rồi, Bảo lấy chút gừng, rau dăm, rắc một ít muối tiêu, nhâm nhi từng muỗng một, vẻ mặt khoan khoái.

Bạn đang đọc Ta Muốn Tu Tiên, Ta Không Muốn Làm Ông Trùm Truyền Thông Giải Trí sáng tác bởi TieuKimHau

Truyện Ta Muốn Tu Tiên, Ta Không Muốn Làm Ông Trùm Truyền Thông Giải Trí tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuKimHau
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.