Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Theo Dõi (2)

Phiên bản Dịch · 1337 chữ

Tô Dã nói xong thì lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt ông chủ thay đổi, cơ thể cồng kềnh của ông ta tiến về phía trước hai ba bước, vươn cánh tay muốn giật điện thoại Tô Dã.

"Ông muốn làm gì, ban ngày ban mặt, cướp giật?"

Tô Dã tăng cao âm lượng chữ cuối cùng khiến mọi người đi đường ghé mắt nhìn.

Chủ quán gấp gáp, lau mồ hôi trên trán, sau đó quay người nhỏ giọng nói: “Anh bạn, chuyện gì cũng bình tĩnh nói nhé, chúng ta vào trong nói được không?"

Tô Dã chăm chú nhìn ông ta vài giây, nói thật thì mục đích của hắn cũng không phải phơi bày đạo đức kinh doanh của chủ quán, mà là muốn xác nhận thông tin thật giả trong bánh chưng xanh.

Vả lại, hắn không hề biết gì về Đường Duệ, tranh cãi với cô đâu phải biện pháp đúng đắn.

"Được, cho tôi một lời giải thích."

Ông chủ thấy Tô Dã đi vào phía trong thì thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhặt ba xiên thịt dưới đất lên rồi đi theo sau.

"Nói đi, đây rốt cuộc là thịt gì?"

Hai người đứng dưới tán cây xanh, Tô Dã ngẩng đầu hỏi.

“ Đây là thịt dê nướng mà. . ."

"Ông thích giả vờ đúng không? Vậy được, tôi gọi điện thoại."

"Này!" Ông chủ giậm chân một cái, mặt cũng đỏ lên, "Được rồi được rồi! Tôi nói! Thật ra. . . Đây thật ra là. . . Thịt vịt."

"Thịt vịt. . . Ừ, tôi đã biết, còn gì không?"

"Cậu biết á? Sao cậu biết được? Tôi rắc thêm rất nhiều bột vị dê, người thường khó nếm ra vị thật, hơn nữa cậu còn chưa ăn một miếng nào cả."

"Mũi tôi từ nhỏ đã rất thính, ông nói xem tại sao ông muốn gạt mọi người."

"Haiz. . ." Ông chủ thở dài, "Tôi cũng đâu muốn thế, trước kia tôi là tổng giám đốc một công ty nhưng bị phá sản, hiện tại tôi phải gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng lần nữa . . ."

"Được rồi! Tôi không muốn nghe quá khứ của ông. Tôi cho ông biết, đừng dùng mánh khóe hay hóa chất vào thực phẩm ăn uống, nếu không thì ông sẽ tiếp tục thất bại đấy!"

Chủ quán thấy Tô Dã không làm ầm ĩ, còn ăn nói mạnh mẽ khảng khái, thì lập tức thu lại biểu cảm giả vờ đáng thương.

“Còn nữa, thịt chuột là sao?”

"Thịt chuột!"

Chủ quán nghe xong, suýt thì nhảy dựng người lên.

"Anh bạn, tôi lừa người cũng không làm ra chuyện như vậy đâu! Nếu cậu không tin thì tôi dẫn cậu đến nhà tôi, cậu nhìn ta có sử dụng thịt chuột hại người không! À đúng rồi, ngươi không nhắc đến chuột thì tôi cũng quên mất chuyện này. Tối qua tôi ướp thịt xong, tầng hầm quả thật có hai con chuột lẻn vào ăn vụng thịt, sau đó chúng đều bị tôi đập chết, chẳng lẽ. . . Cậu ngay cả mùi chuột cũng ngửi thấy hả?"

Tô Dã trầm ngâm. . .

Hắn không có khứu giác siêu phàm, cũng không nhìn tận mắt, tất cả mọi chuyện đều do bánh chưng xanh nói hắn biết.

Nói cách khác...

Bánh chưng xanh...

Câu nói bí mật không thể để ai biết

Là sự thật!

Tô Dã hồi tưởng lại Trương Trì, cảm giác không rét mà run ngập tràn khắp cơ thể. . .

Hắn đi từng bước về phía đường lớn, vẻ mặt hốt hoảng.

Ánh nắng buổi hoàng hôn xuyên qua tán cây, in hình mấy cái lá lên một bóng người, chiếu sáng một bên góc nghiêng đẹp trai của người nọ.

Trên đường, người đến người đi, tiếng rao hàng nối tiếp nhau.

Một bức tranh ngập tràn khói lửa nhân gian mức nào.

Nhưng Tô Dã lại cảm giác cô độc.

Hắn khác biệt..

Sóng to gió lớn trong lòng dần dần lắng xuống, Tô Dã dang rộng hai tay ra, nắm chặt tay.

Bắt đầu từ giờ khắc này, ta cũng là một bí mật đối với toàn thế giới…

Chủ quán trơ mắt nhìn Tô Dã đi xa, ông ta nóng nảy, rướn cổ nhìn theo một hồi, vẫn không nhịn được phải hỏi: ". . . Anh bạn trẻ. . . Tôi phải làm sao?"

Tô Dã quay đầu, lạnh nhạt nhìn ông ta: "Về sau. . . Nhớ đóng cửa cẩn thận."

Nói xong, Tô Dã biến mất trong đám người.

Trên đường đi, tâm trạng của hắn nặng nề, hắn cần thời gian cân bằng lại cảm xúc.

Mỗi người đều có bí mật, biết nhiều chưa chắc là chuyện tốt.

Tựa như hiện tại, Tô Dã hoàn toàn không biết nên đối mặt với Trương Trì làm sao, dùng ánh mắt gì để nhìn hắn.

"Một cốc nước ép hoa quả. . ."

Tô Dã phát hiện năng lực này có thể dùng để bảo vệ an toàn thực phẩm cho bản thân. Bên ngoài cốc nước sạch sẽ, không có bánh chưng xanh bám vào.

Ngược lại, những người đi trên đường có một cái, hai cái trên người. . .

"Haizzz. . ."

Tô Dã uống cạn cốc nước, trùng hợp liếc thấy bóng dáng Đường Duệ.

Đôi mắt của Tô Dã sáng lên, yên lặng đi theo. . .

Đi ra phố xá sầm uất, lại tầm mười phút, người dần dần ít, Tô Dã không muốn bị phát hiện nên vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Đi tiếp hai mươi phút, bầu trời đã dần tối, đèn đường cũng sáng lên, may mà Đường Duệ đến nhà.

Tô Dã chửi thầm trong bụng: "Rõ ràng một chuyến xe buýt là xong, thế mà đi nửa giờ!"

Đồng thời, trong lòng hắn cũng hơi kinh ngạc, bởi vì nơi hắn đang đứng hiện tại là "Green Town", một trong số những khu biệt thự đắt đỏ của thành phố.

"Không ngờ Đường Duệ là con nhà giàu, bình thường khiêm tốn thế sao?"

Tô Dã tặc lưỡi, lẻn đến trước cổng nhà Đường Duệ, mắt liếc qua con mèo trong sân.

"Garage để xe riêng, chậu trồng cây phong thủy rất xa hoa, ngoài cửa gỗ lim cao to là hai bức tượng sư tử uy phong lẫm liệt. Chậc chậc. . . Cuộc sống của người có tiền không giống thường a. . ."

Tô Dã thầm than thở vài câu, quyết định hôm nay sẽ giải quyết cho xong chuyện.

Nhưng hắn vừa đi mấy bước thì đã nhíu mày.

"Hửm. . . Thật lạ. . .Khu phố này hình như đã thấy trên bản tin, là bản tin gì nhỉ. . . ?"

"Mình nhớ hình như là đài truyền hình địa phương. . ."

"Khi nào nhỉ. . ."

Tô Dã ngồi trên ghế đá ven đường, tay ôm đầu suy nghĩ, hai phút sau, mắt hắn bỗng sáng lên!

"Mình nhớ rồi! Nơi này xảy ra án mạng!"

"Nửa năm trước, đài truyền hình địa phương đưa tin một vụ giết người gọi là ‘Cô gái bù nhìn’!"

"Lúc đó mọi người xôn xao thảo luận, lòng người sợ hãi, sau đó không rõ tại sao tất cả tin tức bị che giấu, hiện tại không biết vụ án đã được phá chưa. . ."

Cả người Tô Dã rùng mình, hắn phủi mông đứng dậy, quyết định mau chóng rời khỏi chỗ thị phi này.

Vừa đi mấy bước, không biết đồ trang trí nhà nào, ở ven đường đặt một đống sỏi đá.

"Móa!"

Hai cục đá rơi vào trong giày làm Tô Dã đau đớn, hắn hết cách bèn tìm một cây cổ thụ ở ven đường, rồi dựa vào để cởi giày.

Nhưng khi hắn vừa chạm vào thân cây...

Một giọng nói già nua tang thương không hề báo trước liền truyền vào não hắn:

"Nửa năm trôi qua, vậy mà không có ai phát hiện dưới rễ cây của ta chôn thi thể của một cô gái..."

Bạn đang đọc Tôi Nhặt Được Bí Mật Của Tất Cả Mọi Người (Dịch) của Tần Thiểu Ái Cật Lạt (Tần Thiểu Thích Ăn Cay)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tulipcam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.