Cơ hội chôn cất, đoạt phách luyện hồn
Chương 27: Cơ hội chôn cất, đoạt phách luyện hồn
Tô Ly thu hồi Hàn Tinh, đồng thời đeo Ngũ Đế Cổ Tiền lên cổ tay trái, lúc này mới thản nhiên nói: “Vừa rồi, ta đã phá giải một kiếp nạn cho ngươi.”
Nghe vậy, Hoa Tử Yên khẽ khom người, nói: “Đại ân đại đức của Tô đại sư, A Ly khắc cốt ghi tâm.”
“Vừa rồi ta xem bói cho ngươi một quẻ, lần này nếu ta ra tay giúp ngươi, ngươi có cơ hội thai nghén ra Linh Anh thuộc loại đỉnh cấp Âm Dương Ngũ Hành.”
Tô Ly trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng.
Nghe được hai chữ “thai nghén”, Hoa Tử Yên đầu tiên là đỏ mặt, sau đó mím nhẹ đôi môi mỏng, hơi ngẩng đầu, đôi mắt to sáng ngời linh động: “Tô đại sư, vậy… ngài có thể chỉ điểm cho A Ly được không?”
“Ngươi sợ chết không?”
Tô Ly hỏi.
“Ta…”
Đối diện với ánh mắt trực tiếp của Tô Ly, Hoa Tử Yên rất muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt hắn, cố ra vẻ dũng cảm nói một câu - Ta không sợ!
Thế nhưng, đối mặt với đôi mắt sáng ngời, sâu thẳm như vực sâu, tựa như có thể nhìn thấu tâm can của Tô đại sư, nàng vẫn lựa chọn nghe theo tiếng lòng.
“Ta… vẫn có chút… có chút sợ.”
“Ừm, không sợ chết là tốt - Ừm? Sợ chết? Ngươi là Thánh nữ của Vạn Ly thánh địa! Là thiên chi kiêu nữ, là nhân vật truyền kỳ của Vu Nguyệt thành, ngươi lại nói với ta là ngươi sợ chết? Vậy ngươi còn làm Thánh nữ thế nào?”
Tô Ly rất là im lặng, người này, không theo lẽ thường, khiến hắn không thể bình tĩnh nổi!
“Ta… Vạn Ly thánh địa của ta, kỳ thực cũng là vì ta mà sáng lập… Ta… cho dù bình thường vô kỳ, cũng, cũng sẽ làm Thánh nữ…”
Hoa Tử Yên nhỏ giọng, yếu ớt nói.
“???”
Tô Ly ngẩn người, đột nhiên ý thức được, đây là một “tiên nhị đại”, không thể dùng lẽ thường để suy đoán!
Giây phút ấy, hắn bỗng nhiên cảm thấy, Thiên Cơ Thần Toán cũng không còn thơm tho nữa.
Tô Ly cảm thấy đầu gối mình bỗng nhiên trúng một mũi tên!
Hắn cũng có cha, nhưng lão cha rẻ tiền này…
Thôi vậy, nói ra toàn là nước mắt, toàn là bóng ma cuộc đời, không nhắc đến cũng được.
“Kim Đan cửu trọng lột xác, ngưng tụ Nguyên Anh, nguyên nhân căn bản, là muốn cửu trọng Kim Đan quy nhất. Cưỡng ép phá đan, ngưng tụ chí dương chi lực, mới có thể hình thành Thiên Đạo hỗn độn, từ đó ngưng tụ ‘Âm Dương Ngũ Hành’ chân chính thất sắc Linh Anh…”
Tô Ly đè nén xúc động muốn đấm chết Hoa Tử Yên, ngữ khí có chút nghiêm nghị.
Nếu thật sự ra tay, có lẽ không cần một giây đồng hồ, Hoa Tử Yên sẽ quỳ xuống cầu xin hắn - Đừng chết.
Nghe vậy, Hoa Tử Yên thân thể mềm mại run lên, ngay sau đó, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ hiểu rõ, cả người trở nên đặc biệt rạng rỡ!
Đồng thời, ánh mắt nàng nhìn Tô Ly, cũng trở nên sáng ngời, nóng bỏng hơn!
“Tô đại sư, A Ly hiểu rồi!”
Hoa Tử Yên khó nén vẻ kích động, hô hấp dồn dập, thân thể mềm mại run rẩy.
“Hiện tại, phụ thân ngươi và lão Vân đều ở đây, có thể hộ đạo cho ngươi. Bất quá, nguy hiểm và cơ hội, thường luôn đi kèm với nhau, ngươi, tự mình lựa chọn đi.”
Tô Ly không nói thêm gì nữa, mà để Hoa Tử Yên tự mình quyết định.
…
Thiên Huyết cổ tộc, cấm địa đoạn nhai.
Vũ Húc Hoành quỳ sụp xuống trước mặt Vân Dịch Phạn, sắc mặt trắng bệch.
Bên cạnh Vân Dịch Phạn, hai gã trung niên một trái một phải, người mặc trường bào đen kẻ phù văn, người vận trường bào trắng vẽ bùa chú, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Húc Hoành.
Trong đôi đồng tử đen láy của hai gã trung niên, thỉnh thoảng lại có những điểm sáng màu vàng kim và đỏ sẫm rỉ ra, trông vô cùng quỷ dị.
Vũ Húc Hoành quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, nhưng không dám nhúc nhích.
“Cơ hội tốt như vậy, ngươi lại tự tay chôn vùi. Những kẻ qua lại thân thiết với ngươi trong khoảng thời gian này ở Ẩn Thương Động Thiên, giết hết đi.”
Vân Dịch Phạn thản nhiên nói.
“Vâng, Hoàng chủ.”
Vũ Húc Hoành nghe vậy, thân thể run lên, thần sắc trong mắt trở nên ảm đạm.
Khoảng thời gian này, những kẻ qua lại gần gũi với hắn, không phải là người thân tín nhất, thì cũng là nhân vật trọng yếu của Ẩn Thương Động Thiên.
Vậy mà giờ đây, phải giết sạch.
Ẩn Thương Động Thiên e là sẽ lập tức nguyên khí đại thương, mà hắn, có khả năng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Thế nhưng, hắn đừng nói là không có sức phản kháng, ngay cả một chút bất mãn cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
“Đây là Luyện Hồn Phiên, lát nữa ngươi dùng tinh huyết linh hồn tế luyện, đến lúc đó trực tiếp tế ra, có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, rút hồn luyện phách.”
Vân Dịch Phạn hờ hững liếc mắt nhìn Vũ Húc Hoành.
Vũ Húc Hoành vội vàng dập đầu xuống đất, cung kính nhận lấy ‘Luyện Hồn Phiên’.
Thứ này có thể dùng để bóc tách hồn phách của người tu hành, đồng thời tiến hành luyện hóa bằng máu, nhằm tăng cường sức mạnh linh hồn của bản thân.
Uy lực của nó cực kỳ khủng bố!
Đáng sợ hơn chính là, sau khi linh hồn bị rút ra tiến vào Luyện Hồn Phiên, quá trình bị luyện hóa đó vô cùng tàn khốc.
Vũ Húc Hoành từng chứng kiến một lần, cho nên hắn không chút do dự thề sống chết trung thành với Vân Dịch Phạn, chính là bởi vì, hắn không muốn rơi vào kết cục như vậy!
“Thiên cơ, không thể tiết lộ. Nhưng lần này, rõ ràng là đã để lộ thiên cơ.
Mặc dù bản hoàng tin tưởng ngươi, nhưng lại không tin tưởng những kẻ bên cạnh ngươi.
Đã không thể xác định được rốt cuộc là ai, vậy thì giết hết đi! Vừa hay, lần này bản hoàng tổn thất không nhỏ, có thể nhân cơ hội này bù đắp một phen.
Dù sao, bản hoàng cũng âm thầm nuôi dưỡng bọn chúng bấy lâu nay, những gì nên hưởng thụ, bọn chúng cũng đã hưởng thụ đủ rồi.”
Vân Dịch Phạn nói xong, lại nói tiếp: “Về phần ngươi, đây là cơ hội cuối cùng.”
Lời vừa dứt, Vũ Húc Hoành toàn thân run lên, sau đó lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba lạy chín vái: “Đa tạ Hoàng chủ khai ân, lần này, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không để Hoàng chủ thất vọng!”
Vân Dịch Phạn không để ý đến Vũ Húc Hoành, mà nhìn về phía gã trung niên mặc trường bào đen kẻ phù văn bên tay phải, nhíu mày hỏi: “Đối với sự kiện ‘Liệt Diễm Hoang Vực thiên hàng sát bia’ lần này, Trịnh Huyền sư thấy thế nào?”
Gã trung niên mặc trường bào đen tên là Trịnh Thiên Ấn, lúc này, ánh mắt hắn âm cưu(Như mắt diều hâu), thần sắc không có gì khác thường: “Đây là ý trời muốn diệt, số mệnh đã định. Hoàng chủ đã chính diện gánh vác kiếp nạn này, nhất định sẽ tinh di chuyển đấu, chí cao vô thượng.”
Vân Dịch Phạn nghe xong, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, sắc mặt căng thẳng cũng giãn ra vài phần.
“Về phần Hoa Vân Tiêu kia, sư tôn đã sớm suy đoán mệnh cách của hắn - Hoàng chủ không cần phải lo lắng, cũng chỉ trong vòng nửa năm này mà thôi. Trong vòng nửa năm, tai họa ập đến, hắn cũng sẽ không khá hơn con gái đoản mệnh của hắn là bao!”
Gã trung niên mặc trường bào trắng vẽ bùa chú Vương Văn Viễn bổ sung.
“Vương Huyền sư nói như vậy, bản hoàng cũng yên tâm hơn không ít. Chỉ là, đáng hận nhất chính là, lần này, ngược lại là bản hoàng chủ, thay Hoa Vân Tiêu kia gánh chịu tử kiếp!”
Vân Dịch Phạn trong lòng vẫn còn căm phẫn, hận ý ngút trời.
“Hoàng chủ chớ nên lo lắng, kỳ thực như vậy, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.”
Trịnh Thiên Ấn tự tin nói.
“Ồ?”
Vân Dịch Phạn khẽ động lòng, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
“Trước hết, Vân Hoàng chủ và Hoa Vân Tiêu kia, dù sao vẫn còn nhân quả, cho nên, cố ý nhắm vào hắn, cũng sẽ bởi vậy mà bị phản phệ đôi chút -- nhưng hiện tại đã gánh chịu qua kiếp nạn này, coi như là giữa hai người, đã chặt đứt nhân quả. Mà hắn vốn nên bị thiên đạo xóa bỏ, lại không chết, như vậy, phần sát kiếp này của hắn, đã bị Hoàng chủ gánh chịu, vậy thì phần khí vận này của hắn, liền bị Hoàng chủ tiếp nhận.
Chuyện này, chẳng phải là chuyện tốt trời ban sao?”
“Thì ra là vậy! Nếu thế, trong lòng bản hoàng thoải mái hơn nhiều rồi!”
Vẻ mặt Vân Dịch Phạn hoàn toàn giãn ra.
Ngay sau đó, hắn mới nhìn về phía Vũ Húc Hoành, nói: “Lần này, Vân Vạn Sơ kia, đột nhiên triệu tập toàn bộ chân truyền của Vạn Lý Thánh Địa, là vì chuyện gì?”
“Bẩm Hoàng chủ, dựa theo tin tức của các quân cờ, làm như vậy, là vì muốn đi gặp một vị Thiên Cơ đại sư thần bí. Vị Thiên Cơ đại sư kia, hiện tại đã điều tra rõ, mười tám tuổi, đến từ…”
Vũ Húc Hoành đem những tin tức mà hắn dò la được, nói rõ ràng rành mạch một lượt.
“Thú vị, một thiếu niên mười tám tuổi? Người ở cái thôn nhỏ Lịch Hà thôn dưới chân núi Lạc Hà hoang sơn thuộc trấn Ô Ly đó sao?”
“Phải, Hoàng chủ.”
“Cái thôn nhỏ đó, có lai lịch gì sao? Đã từng xuất hiện nhân vật lợi hại nào chưa?”
“Không có, bất quá... Cổ miếu Uẩn Tịch trên núi Lạc Hà hoang sơn, là một tòa miếu cổ đến từ thời đại Uẩn Tịch.”
“Ồ, tòa miếu kia rất bình thường, vậy lai lịch của thiếu niên này thì sao?”
“Lai lịch rất bình thường, phụ thân hắn là Tô Tinh Hà, là một gã Quan Thế giả nhập môn, năng lực bình thường, cũng không có lai lịch gì. Kẻ này vào lúc Tô Ly ba, bốn tuổi, bởi vì tính toán sai lầm nên bị người ta đánh gãy chân, què hơn mười năm. Cách đây không lâu vì nợ nần cờ bạc, bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết, bán nhà cửa và toàn bộ gia sản để trả nợ, sau đó mua chịu một bầu rượu, uống xong liền chết.”
“Vậy mẫu thân của thiếu niên đó thì sao?”
“Lúc ở cữ sau khi sinh, bị âm hồn xâm nhập, chết rất thảm.”
“Vậy thiếu niên này, đột nhiên được Hoa Vân Tiêu kia coi trọng và mang đi, thiên phú rất tốt?”
“Thiên phú cực kém, ngốc nghếch ngơ ngơ ngẩn ngẩn, người trong thôn đều gọi hắn là ‘thằng ngốc’.”
“Loại người này đột nhiên lại biết thôi diễn?”
“Bẩm Hoàng chủ, chuyện này, đúng là chuyện mà thuộc hạ cần phải nói rõ trọng điểm -- trước hết, dựa theo tin tức của thuộc hạ, mấy ngày nay, Vân Vạn Sơ, Hoa Vân Tiêu đều phái người điều tra kỹ lưỡng tin tức của thiếu niên này…
Tiếp theo, thuộc hạ sáng sớm hôm nay vừa mới đào mộ của Tô Tinh Hà, mộ trống không. Sau đó, thuộc hạ lại đi đào mộ của mẫu thân hắn là Mục Thanh Nhã, kết quả Mục Thanh Nhã đã chết gần mười tám năm, thi thể vẫn còn nguyên vẹn, da thịt rất có đàn hồi, giống như vừa mới chôn cất, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Trong quan tài mà Mục Thanh Nhã nằm, toàn bộ đều là máu, máu còn đang sôi trào... Chuyện này... có chút tương tự với tình huống ‘Uẩn Tịch chi hồn thức tỉnh’ mà Hoàng chủ ngài đã từng đề cập.”
“Hửm? Loại chuyện này, ngươi không kịp thời bẩm báo?”
Sắc mặt Vân Dịch Phạn trong nháy mắt trầm xuống.
Đồng thời, hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn Trịnh Thiên Ấn và Vương Văn Viễn.
“Dấu hiệu của Đệ Nhị Hồn thức tỉnh, xem ra, âm hồn này đã đoạt hồn luyện hồn thành công rồi!”
Trịnh Thiên Ấn dùng ánh mắt ra hiệu.
“Thuộc hạ... xin nhận tội.”
Vũ Húc Hoành lập tức quỳ xuống nhận tội.
Hắn trước đó vừa mới đến nơi này, đã bị trách phạt khiển trách, suýt chút nữa bị tại chỗ xóa bỏ, làm sao còn kịp bẩm báo?
Thế nhưng, lúc này vạn vạn không thể giải thích, biện hộ.
Đối mặt với vị Hoàng chủ này, đúng cũng là sai, sai cũng là sai, thành thật nhận lỗi là xong chuyện.
Đăng bởi | Tue_Nguyet_An_Nhien |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |