Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cao Thủ Taekwondo (1)

Phiên bản Dịch · 991 chữ

Chương 10: Cao Thủ Taekwondo (1)

Hà Tình khẽ gật đầu, cũng nhìn theo:

“Từ sau khi bố mẹ ly hôn, cả hai đều vui hơn nhiều luôn.”

Cô bé rút từ túi ra một gói kẹo, đưa cho Lâm Chính Nhiên:

“Ừm, cho cậu này! Đây là kẹo hôm nay, mình đã bảo mẹ mua riêng, toàn là vị mà cậu thích đấy.”

Hai tháng qua, giờ đây Hà Tình đã bỏ được một số thói quen xấu.

Cô bé nói nhiều hơn, cũng không còn giữ mọi chuyện trong lòng như trước nữa. Tuy đôi khi vẫn còn chút không thẳng thắn cho lắm, nhưng rõ ràng đã tốt hơn luc trước rất nhiều rồi.

Lâm Chính Nhiên xua tay:

“Từ hôm nay trở đi, cậu không cần cho tôi kẹo nữa đâu. Tôi không muốn ăn nữa.”

“Hả?” Hà Tình vốn đang vui vẻ, bỗng trở nên hoảng hốt, đứng ngẩn ra, nước mắt như chực rơi:

“Tại sao? Cậu không giành đồ của tớ nữa sao? Tại sao không ăn nữa vậy?”

“Giành cái gì... tôi giành đồ của cậu hồi nào hả?” Lâm Chính Nhiên cảm thấy bất lực.

“Không phải... ý tớ là... tại sao cậu đột nhiên không muốn ăn nữa vậy?” Cô bé luống cuống hỏi, nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì rồi.

Lâm Chính Nhiên thản nhiên giải thích:

“Tôi chỉ là không muốn ăn nữa mà thôi, cậu cứ giữ lại mà ăn.”

Những viên kẹo này đã không còn tác dụng tăng trưởng nữa, nên hắn thấy không cần thiết phải tiếp tục ăn nữa.

Thấy Hà Tình nước mắt lưng tròng, Lâm Chính Nhiên liếc mắt, giọng lạnh lùng:

“Cậu khóc cái gì hả?”

 

Nhìn Tiểu Hà Tình bất chợt đôi mắt đỏ hoe, không rõ nguyên nhân mà nước mắt cứ tí tách rơi xuống.

Lâm Chính Nhiên thật sự không nhịn được nữa, liền đưa tay kéo nhẹ đôi má mềm mại của cô:

“Khóc cái gì mà khóc?! Tôi không ăn đồ của cậu nữa, cậu còn không vui à? Thế này chẳng phải mỗi ngày cậu đều có thể ăn nhiều đồ ăn vặt hơn nữa à?!”

Tiểu Hà Tình bị kéo đến mức mặt đau, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn hắn, miệng lẩm bẩm:

“Nhưng mà trước giờ ngày nào cậu cũng lấy đồ của tớ, sao hôm nay lại không lấy nữa…”

Lâm Chính Nhiên dừng tay, chẳng biết nói gì:

“Cậu bị bệnh à? Bị tôi bắt nạt mãi thành nghiện rồi à?”

Tiểu Hà Tình ôm mặt, tay cầm kẹo, dáng vẻ yếu đuối đáng thương nhìn hắn.

Lâm Chính Nhiên lười bàn tiếp chuyện mấy cái kẹo:

“Cậu chẳng phải trước đây nói muốn bảo mẹ đăng ký lớp Taekwondo cho cậu sao? Đăng ký chưa?”

Cô lắc đầu:

“Tớ vẫn chưa nói…”

“Không muốn học nữa à?”

“Muốn học chứ…”

Thấy Lâm Chính Nhiên lại định mắng mình không chịu mở miệng, cô vội vàng xua tay giải thích:

“Không phải tớ không muốn nói, mà là dạo gần đây mẹ tớ vừa mới ly hôn với bố, cả hai đều bận rộn chuyện ly hôn mà. Tớ định tối nay sẽ nói.”

Lâm Chính Nhiên gật đầu hài lòng:

“Thế thì tốt, dù sao thì cậu hay do dự trong mấy chuyện nhỏ, chứ mấy chuyện lớn lại nhìn ra được thấu đáo đấy.”

Cô giáo mẫu giáo đã bắt đầu gọi các bạn nhỏ vào trường, Lâm Chính Nhiên và Tiểu Hà Tình cũng cùng đi vào lớp.

Tiểu Hà Tình nói:

“Thật ra chủ yếu là bố mẹ tớ đã lâu rồi không ngủ cùng nhau, bọn họ cứ sống không vui vẻ thì chi bằng sớm chia tay một chút…”

Lâm Chính Nhiên liếc nhìn cô bé một cái đầy khâm phục:

“Cậu giờ nói chuyện so với trước nghe thuận tai hơn nhiều, cảm giác thông minh hẳn ra.”

Tiểu Hà Tình xấu hổ cúi đầu, cảm thấy những lời này nghe thật kỳ quặc.

Cô giáo từ xa điểm danh:

“Hà Tình có mặt chưa vậy?”

Chưa đợi Lâm Chính Nhiên như thường lệ giơ tay thay, Tiểu Hà Tình đã nhanh nhẹn giơ tay lên trước:

“Cô ơi, em đây ạ!”

Cô giáo đáp lại:

“Có mặt rồi thì vào hàng đứng cho ngay ngắn, đừng chạy lung tung nhé.”

Lâm Chính Nhiên nhìn dáng vẻ thẹn thùng khi giơ tay của Hà Tình, cảm thấy không uổng công sức khổ tâm dạy dỗ hai tháng qua mà.

Trong giờ tự học buổi sáng, Lâm Chính Nhiên ngồi nhìn Tiểu Hà Tình, tay nhỏ cô bé vịn vào mép ghế, đôi mắt tròn xoe đầy đáng yêu, cô bé chẳng hiểu hắn đang định làm gì.

Hắn nói:

“Hà Tình, cậu có muốn mãi mãi đi theo tớ không?”

Hệ thống không hướng dẫn cách ký kết khế ước cụ thể, nhưng chắc chắn chỉ cần một người chân thành hỏi, đối phương chân thành đáp lại là được.

Thế nhưng Tiểu Hà Tình không hiểu:

“Mãi mãi đi theo cậu có nghĩa là gì…”

Nói xong, cô bỗng nghe được ai đó trong lớp đang đọc sách ngoại khóa. Trong sách có hình minh họa cô dâu chú rể tổ chức hôn lễ, trên đó viết: “Hai người phải mãi mãi bên nhau.”

Cái đầu thông minh của Tiểu Hà Tình lập tức phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng.

Mãi mãi đi theo… chẳng lẽ là sau này phải kết hôn, và trở thành cô dâu chú rể, rồi ngủ chung hay sao?

Lâm Chính Nhiên cũng không biết giải thích thế nào:

“Không có ý gì khác đâu, cậu hiểu thế nào thì hiểu. Có thể hiểu là chúng ta là bạn tốt…”

Cô quay lại nhìn hắn, chưa đợi hắn nói hết đã chầm chậm gật đầu, khẽ đáp:

“Được… Tớ đồng ý.”

Bạn đang đọc Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên ( Bản Dịch ) của Lâm Ngoại Hữu Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi milo1231
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.